Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 124: Có trá

Chương 124: Có trá


Kha Hãn đang ở tít đằng xa, chắc chắn không nhìn rõ dị trạng, cùng lắm chỉ nghe tiếng hét thảm của những kẻ bị Đằng Nguyên kết liễu. Hắn chơi bẩn, sảng khoái chém c·hết một đám lính rồi mới bỏ ẩn thân.

Chúng gào thét kinh hãi tưởng mình bị quỷ vô ảnh t·ấn c·ông, đến khi thấy Đằng Nguyên hiện ra thì định thần, hò nhau đánh trả.

Đằng Nguyên hừ lạnh, xoay người thoắt ẩn thoắt hiện thịt sạch đám Lục Thiến quân phía sau. Kha Hãn nhanh chóng phát giác ra hắn, mừng rỡ gầm lớn một tiếng, thay vì vừa đánh vừa lui, gã xông vào chém g·iết hung hãn.

Một ép lên, một ép xuống, đám bộ binh Lục Thiến quân đang hùng hổ bị kẹt vào giữa hai cỗ máy chém, c·hết như ngả rạ, nhào về hai hướng chạy trốn. Bất quá Đằng Nguyên không có ý để chúng chạy thoát. Nếu thoát chúng sẽ kéo người quay lại soát cả khu rừng. Hắn ném rìu theo mấy tên bỏ chạy.

Kha Hãn lợi thế hơn Đằng Nguyên khi đánh tầm xa, vung móc câu và lưỡi liềm theo đám tàn quân, cắt lung tung lên chân bọn chúng, móc ngược người trở lại kết liễu.

Cuối cùng hai mươi mấy tên lính Lục Thiến quân đều không thoát được, kẻ c·h·ế·t, người bò lê trên đất hấp hối.

Kha Hãn cắt cổ hết bọn chúng, thở hổn hển toét miệng cười, giọng cao lên sung sướng:

- A Nguyên, sao huynh quay lại?

Vừa nói gã vừa nhổ tên cắm trên người ra, lấy vải buộc chặt vết thương.

- Uý Bân đâu? - Đằng Nguyên gấp gáp hỏi.

- Trong sơn động cũ… vị trí lộ rồi. Ta cố tình đánh lạc hướng kéo bọn chúng chạy tới đây.

- Quay về mau.

Đằng Nguyên lập tức quay người chạy đi tìm gùi. Kha Hãn la lên:

- Lối này…

- Chờ ta chút.

Hắn nhặt lại cái gùi, ném cho Kha Hãn:

- Đệ từ từ về sau, ta về trước đề phòng.

- Được. – Kha Hãn vui mừng đỡ gùi đeo lên.

Đằng Nguyên chạy theo hướng Kha Hãn chỉ tìm về sơn động.

Xung quanh không có tên lính Lục Thiến quân nào vì Kha Hãn đã nhử bọn chúng chạy theo gã. Đằng Nguyên xông vào sơn động thấy Uý Bân đang chống kiếm ngồi trên một phiến đá, vẻ hung thần ác sát như sẵn sàng đối mặt với tử thù. Khi trông rõ Đằng Nguyên, ánh mắt Uý Bân dại ra, ngơ ngác.

Hắn thở hắt một hơi nhẹ nhõm:

- Hết dược chưa?

- Hả? Ngươi… A Nguyên? Ngươi điên sao? Quay lại làm gì?

- Ta bị đuổi vòng quanh, chạy thế quái nào quay ngược lại đây…

Đằng Nguyên không hề hổ thẹn, nói dối như cuội. Hắn đeo rìu xuống thắt lưng, bước tới quỳ gối chìa lưng về phía Uý Bân:

- Chỗ này lộ rồi, đi chỗ khác thôi.

- À… Được! Kha Hãn nhử một toán lính vào rừng…

- Ừ.

Uý Bân leo lên lưng Đằng Nguyên, hắn lập tức cõng người rời khỏi sơn động, đi xuống khỏi chân núi thì thấy Kha Hãn lặc lè trở về.

Cả ba chạy hết một buổi sáng về phía tây tìm sơn động khác trú lại.

Đằng Nguyên tìm chỗ sắc thuốc cho Uý Bân, dặn Kha Hãn trông lửa rồi loanh quanh trong rừng hái thảo dược, cảnh giới đám Lục Thiến quân. Sơn lâm hiểm trở, nếu tránh khỏi đường mòn sẽ rất khó bị phát giác. Tìm người giữa chốn rừng thiêng nước độc không phải chuyện dễ dàng, nhất là khoảng rừng này độc trùng nhung nhúc, Lục Thiến quân mạo hiểm đi vào nếu không chuẩn bị kỹ cũng sẽ c·h·ế·t dần c·h·ế·t mòn. Đằng Nguyên tranh thủ bắt một đống nhện kịch độc bỏ vào bình nhốt lại.

Cuối ngày hôm đó Đằng Nguyên thấy một toán Lục Thiến quân rầm rập chạy qua, lần theo dấu vết hắn và Kha Hãn để lại. Hắn đoán hai mươi tử thi hồi sáng đã bị chúng phát giác. Đằng Nguyên ẩn thân bám theo, thả nhện độc vào người đám Lục Thiến quân rồi ngồi trên cây nhìn. Chỉ trong chốc lát, đám nhện hung dữ vì bị nhốt nửa ngày phát tiết cơn giận, cắn linh tinh. Kịch độc khiến đám lính tê liệt, ngã vật ra từng tên một.

Đằng Nguyên chẳng cần động nửa móng tay, cười lạnh nhìn chúng gào thét, giãy giụa bất lực, quằn quại trên đất rừng ẩm ướt. Ban đầu hắn dự định tên nào không bị nhện cắn thì ra tay g·i·ế·t nốt nhưng sau đó đổi ý, nhìn ba tên Lục Thiến quân chưa bị cắn hớt hải bỏ đồng bọn chạy thoát thân, nhếch mép cười lạnh kệ cho chúng đi.

Gần tối, hắn hái thêm chút cỏ độc xông sơn động rồi trở về.

Uý Bân đang ngồi trong sơn động bên cạnh đống lửa, bưng cái bát sứt sẹo đựng thuốc đen ngòm thổi phù phù, thấy Đằng Nguyên về thì kêu lên:

- Kha Hãn đang định đi tìm ngươi…

- Hả? Gã đâu? – Đằng Nguyên hạ gùi đựng đầy thảo dược và quả dại xuống.

- Nói đi kiếm thêm chút củi, nếu quay về mà ngươi chưa trở lại sẽ đi tìm.

Đằng Nguyên cười nhạt, lắc đầu chê bai, bỏ cỏ độc vào lửa đốt rồi khều ra phủ chỗ còn lại lên hun thành khói. Uý Bân đang uống giải dược cho ba loại kịch độc, không cần phải ngậm thêm đan chống khói độc. Y hỏi:

- Đốt lửa trong động có sợ bị bọn lính phát giác không? Sói tru kinh khủng, sợ không đốt chúng mò tới. Sơn động này lớn như vậy, ngách phía sau thông đi đâu chẳng biết.

- Không sao. Khu rừng này có thể ở được.

Đằng Nguyên mang một nắm cỏ đi vào sâu trong động hun. Ban ngày hắn đã xông một lượt, độc trùng, động vật nhỏ đều không chịu nổi mà lũ lượt chạy ra cả đám, giờ xông thêm chút nữa đề phòng.

Khi Kha Hãn ôm củi trở về, nhìn thấy Đằng Nguyên thì nhẹ nhõm trong lòng:

- Huynh về rồi… Nhiều rắn ghê. Ta g·i·ế·t một đám nhưng toàn rắn độc, không muốn mang về ăn. Nếu không phải sơn động này gần suối, ta nhất định không thèm ở. Trùng hút máu nhung nhúc… còn một viên đan đuổi độc trùng duy nhất, ta ăn rồi.

Đằng Nguyên nhếch mép cười, móc ra một lọ đan nhỏ:

- Vẫn còn đây. Mỗi ngày một viên, loại này mạnh hơn…

Kha Hãn lập tức đón lấy.

Gã đã lấy nước vào các túi da, dỡ xuống cho Đằng Nguyên kiểm tra xem có uống được không. Đằng Nguyên chọn sơn động này vì nguồn nước sạch, gật gù xác nhận không sao. Uý Bân đã ăn thịt khô trước để uống thuốc, thay y phục mới mà Đằng Nguyên trộm về, giờ ngồi nghe Kha Hãn và Đằng Nguyên bàn bạc. Hắn vừa ăn vừa nói:

- Ban đầu ta định ở mỗi nơi vài ngày, di chuyển vòng quanh khu rừng này rồi quay lại chỗ cũ nhưng hiện tại không cần. Ta sẽ tìm sơn động khác kín đáo hơn, gần dòng suối bên kia để ngụ lâu dài. Ngày nào cũng phải sắc thuốc, khói bốc lên là không tránh khỏi. Có khe núi quẩn gió vẫn tốt hơn khơi khơi đốt lửa ngoài cửa động. Hồi nãy ta dùng nhện độc g·i·ế·t một đội Lục Thiến quân đang truy theo dấu vết chúng ta, chỉ có ba tên sống sót chạy về. Nếu chúng tiếp tục kéo tới, chúng ta sẽ xử lý bằng độc, không đụng đao kiếm… Kha Hãn, từ mai đệ không cần đi xa, loanh quanh gần sơn động kiếm củi sắc thuốc, chuyện khác cứ để ta lo.

- Được. – Kha Hãn lập tức gật đầu đồng ý. – A Nguyên, hai ngày nay huynh và Lai Lạt thế nào, tại sao quay lại đây?

Uý Bân nhìn lên, đôi mắt sâu thăm thẳm chiếu vào Đằng Nguyên.

Hắn không động sắc mặt kể lại chuyện mình và Lai Lạt sát hại kỵ binh Lục Thiến quân, cướp ngựa để dùng, bịa đặt rằng trên đường hắn bị một toán kỵ binh đuổi g·i·ế·t, chạy lòng vòng kiểu gì quay ngược lại đúng khu rừng cũ. Vậy nên hắn thuận thế tìm về sơn động.

Kha Hãn và Uý Bân đều gật đầu tỏ ra tin tưởng nhưng khi Đằng Nguyên cúi xuống, cả hai kín đáo trao nhau ánh mắt ý vị.

Không khí có chút im lặng khác thường.

Đằng Nguyên không giải thích thêm, lờ mờ đoán được hai tên này không dễ lừa như Lai Lạt, chúng biết Đằng Nguyên cố tình quay lại tìm thuốc cho Uý Bân nhưng vì hắn nói dối nên chúng cũng phối hợp giả vờ tin, không vạch trần.


Đằng Nguyên tìm được một sơn động khác kín đáo và an toàn hơn, không có ngách ngang ngách dọc, không sợ dã thú nửa đêm theo các ngách mò vào tấn công. Ban ngày hắn như cũ đi tìm hái thảo dược; gom nhện, rắn, ếch độc… nhốt lại một đám, chiết độc tẩm vào những chiếc gai nhọn. Cách mấy ngày hắn lại thấy một đội Lục Thiến quân kéo qua, rầm rộ tìm kiếm, làm mồi cho hắn thử các loại độc.

Kịch độc phong phú, thời gian phát tác không giống nhau, đám Lục Thiến quân bị hạ độc c·h·ế·t rải rác trong rừng cho đến khi kinh sợ mà quay trở về. Tình trạng đi nhiều về ít của các đội, sự độc địa của rừng già chắc chắn đã lan truyền trong quân.

Cuối tháng năm, khi độc trong lục phủ ngũ tạng của Uý Bân được giải trừ hết, chỉ cần dùng dược bồi bổ, Đằng Nguyên chẳng còn thấy tên lính nào dám bén mảng tới khu rừng này. Chúng nghĩ dù ám vệ hay những kẻ cướp muối có chạy qua cũng bỏ mạng hoặc vội vã quay đầu như chúng, cả khu rừng như tử địa, sao có thể là chốn dung thân cho bất luận kẻ nào, tìm kiếm vô ích. Vậy nên chúng trực tiếp đi vòng qua, không tìm ở đây nữa.

Uý Bân và Kha Hãn an toàn dưỡng thương, thân thể lành lặn, sức lực phục hồi. Đằng Nguyên hái vãn thảo dược trong rừng, đuổi tận g·i·ế·t tuyệt dã thú, rắn, thú nhỏ có thể ăn được… Nguồn thức ăn cạn dần.

Thời gian nghỉ ngơi đã đủ, đầu tháng sáu họ ra khỏi rừng tìm đường tới Quảng Cữu.

Đằng Nguyên nghĩ Đám Lặc Nộ, Bột Thiết… chắc chắn đã an toàn trở về thành Đồng Tỳ nên dẫn Uý Bân và Kha Hãn ngày nghỉ đêm đi, làm bạn với bóng tối trong suốt hành trình, một đường thuận lợi tiến vào đại địa Quảng Cữu mà không gặp phải bất cứ ngăn trở gì. Thị giác của hắn sau một thời gian dài lần mò trong bóng tối của rừng già đã tăng tiến đáng kể. Giờ không cần trăng sao hắn vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ, dẫn người chưa bao giờ để cả đám lọt xuống hố.

Kha Hãn và Uý Bân vừa khâm phục vừa ghen tị, thường lấy đó làm trò cá cược xem Đằng Nguyên đạp hụt chân bao nhiêu lần trong một đêm, khi hắn đạp hụt, họ lấy đó làm vui, cười đến thô bỉ. Đằng Nguyên ban đầu còn ngại và bực, sau đó trực tiếp phớt lờ. Cá cược là thú vui của ám vệ Hãn Thuật, không có chuyện gì để cá sẽ khiến họ buồn c·h·ế·t.

Hắn cũng phát hiện sở dĩ Uý Bân trúng độc nặng vì bị hai tên dùng độc của thương đội vây đánh. Bản lĩnh y lớn hơn nhiều so với Khả Hãn và Lai Lạt mặc dù tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, tính thì kiêu căng ngạo mạn. Căn cứ vào những lời bâng quơ lỡ trớn của Khả Hãn, Đằng Nguyên đoán Uý Bân xuất thân không tầm thường, ít cũng đã từng là thiếu gia nhà phú hộ. Thỉnh thoảng Uý Bân thốt ra những câu đậm chất văn chương rất khó hiểu, đôi khi lại lẩm bẩm tự trích binh thư… Nếu không biết bình thường y tâm tĩnh như gương, có biến không hoảng không loạn, chắc Đằng Nguyên sẽ tưởng đầu óc y có vấn đề.

Bôn ba nhiều ngày trên đường, cuối cùng họ cũng tới được trấn Hổ Mộng của thành Đồng Tỳ. Đằng Nguyên ngứa ngáy chân tay vì chưa g·i·ế·t được tên lính Bạch Đà quân nào suốt từ lúc vào đại địa Đồng Tỳ đến giờ, ngồi trên một quả đồi cao cây cối um tùm râm mát nhìn về phía cổng trấn Hổ Mộng xa tít, thở ngắn than dài.

Ánh mặt trời tháng sáu gay gắt đâm chéo xuống dải đất đỏ cằn cỗi chạy dài tới chân tường thành của trấn Hổ Mộng; gió nóng thổi vù vù, bụi đất cuộn mù mịt. Con đường lớn xuyên từ cánh rừng thưa trơ trụi tới cổng trấn vắng tanh không một bóng người. Đại môn đóng im ỉm, Bình binh thưa thớt trên những tháp canh, bộ dạng uể oải kỳ dị.

Uý Bân và Lai Lạt đứng im như tượng một hồi, không nói câu nào. Đằng Nguyên cảm thấy kỳ quặc, cố kiềm chế không hỏi nhưng sau hai khắc kiên trì vẫn thấy hai tên kia im lặng, hắn nhịn không được tò mò lên tiếng:

- Có chuyện gì?

- Có trá. – Khả Hãn lẩm bẩm.

Uý Bân cười lạnh:

- Trá cái quỷ gì. Nơi này phong bế vì dịch bệnh.

Chương 124: Có trá