Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 125: Cố nhân
Đằng Nguyên ngạc nhiên nhìn chằm chằm cổng trấn đóng kín, cảm thấy có khả năng.
Vòng quanh tường trấn là một dải bột màu trắng trông như được rắc vôi. Không có bất luận hàng quán gì bán trước cổng trấn, không có thương đội dừng xe bên ngoài trao đổi hàng hoá và nô lệ… Hoàn toàn vắng lặng. Nếu không phải d·ịch b·ệnh hoành hành thì chỉ có một khả năng trong trấn xảy ra thảm án chấn động khiến trưởng trấn phải ra lệnh đóng cửa điều tra h·ung t·hủ.
Kha Hãn quay sang hỏi Uý Bân:
- Ngươi nghĩ sao? Đám Lặc Nộ, Bột Thiết, Lỗ Tuần đã rời đi chưa?
- Không rõ. Tường trấn thấp như vậy muốn đi lập tức đi được ngay. Nếu là ta, ta đã đi từ lâu, ở lại đó làm gì?
Kha Hãn gật gù cho là phải:
- Vậy có vào đó không hay trực tiếp chạy tới điểm liên lạc tiếp theo?
- Cần phải lẻn vào xem tình hình thế nào. – Uý Bân hừ lạnh. – Bạch Đà quân không đóng trại bên ngoài trấn, kỳ quái!
- Có thể dịch nặng quá, mười dặm tám thôn xung quanh đều đã biết tin nên không cần đóng trại ngăn chặn người ra vào.
Chuyện này chẳng cần đoán, thăm dò một chút là biết ngay.
Uý Bân quay lại nhìn Đằng Nguyên:
- Ta và Kha Hãn tìm thôn trang quanh đây hỏi thăm một chút, huynh vào trấn được không?
- Được! – Đằng Nguyên sảng khoái đáp ứng. – Tường thấp, trèo không vấn đề.
- Vậy tối gặp lại ở chỗ này.
Uý Bân và Kha Hãn nhanh chóng rời đi.
Đằng Nguyên ngồi im lắng nghe tiếng bước chân của hai ám vệ đến khi mất hẳn, xác định người đã đi xa rồi mới từ từ đứng lên. Hắn lách vào bụi cây, ẩn thân, cứ thế chạy thẳng xuống khỏi quả đồi, hướng cổng trấn mà chạy.
Khi gần tiếp cận tường trấn, tiếng vó ngựa dồn dập phía sau khiến Đằng Nguyên dừng bước quay lại nhìn.
Hắn thấy một đội kỵ binh Bạch Đà quân đang thúc ngựa phi tới. Chúng không đuổi theo Đằng Nguyên, chỉ đang theo đường lớn tới trấn Hổ Mộng.
Đằng Nguyên lập tức guồng chân chạy thật nhanh đến sát cổng trấn, chỉnh khăn bịt mặt kỹ càng, đứng chờ sẵn. Trên hai cánh cổng gỗ lớn thô lậu của trấn Hổ Mộng có một ký tự rất lớn quẹt bằng mực đỏ trông như người treo cổ. Có lẽ đây là ký hiệu có dịch bệnh.
Đội kỵ binh đang tới vác cờ hiệu liên lạc của Bạch Đà quân, mặt sau cờ có thêu một chữ Ngụ rất lớn. Đằng Nguyên không biết đây là cánh quân nào, đếm thấy có ba mươi sáu tên, bình thản quan sát từng tên một.
Bất quá hắn chỉ bình thản được một lát, khi đám kỵ binh tới gần, Đằng Nguyên tròn mắt kinh ngạc vì trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Tim hắn lập tức đập nhanh, ngực trào lên xúc động khó tả khiến Không Đàm phản ứng, hàn khí trong thân lập tức trấn át.
Dẫn đầu đội là một tên Ngũ dinh Vạn Tư quốc thần sắc khinh khỉnh, lỗ mũi hếch lên trời, sau lưng gã là hai nô lệ kỵ binh theo sát hộ tống. Kẻ bên phải trông hung ác, sẹo đầy mặt; kẻ bên trái mặt mày lạnh tanh, khí thế người sống chớ tới gần, nửa vênh váo nửa lười biếng không quản sự đời. Mà kẻ bên trái đó chính là Du Hạo – nô lệ người Tập thành nhỏ tuổi của khu Trung đã theo Đằng Nguyên chạy từ mỏ Dạ Cổ ra.
Sau khi Lộc Tử c·h·ế·t, Đằng Nguyên bị bắt, Du Hạo và Cẩm Bàng không biết sống c·h·ế·t thế nào. Hắn nghĩ chắc hai hán tử này cũng từng đi tìm hắn hoặc cứ thế lang thang trên hoang địa Huỳnh Tương cho đến khi tìm được cách trà trộn vào Bạch Đà quân. Thật không ngờ chỉ sau một năm ngắn ngủi, Du Hạo không những thành công trà trộn vào Bạch Đà quân mà còn trở thành nô lệ kỵ binh, mặc giáp sáng loáng, đeo vòng cổ nô lệ, đường hoàng theo kỵ binh đi làm công vụ.
Tên Ngũ dinh dẫn đội cho dừng ngựa cách đại môn một đoạn, rút lệnh bài thông hành ra giơ lên, lớn tiếng nói với đám Bình binh trên tháp canh, âm điệu ra lệnh trịch thượng:
- Mở cửa! Bọn ta có việc cần vào trấn…
Đám Bình binh đứng trên tháp lập tức hô xuống bên dưới.
Bình binh phía sau cổng trấn rầm rập chạy ra, mở một ô cửa nhỏ trên cánh cửa lớn, chăm chú nhìn rõ thẻ bài mực đỏ chót mà tên Ngũ dinh cầm rồi lùi lại ôm quyền:
- Đội trưởng, trấn Hổ Mộng đang có dịch bệnh phải phong tỏa trong ngoài, ngươi có công vụ gì khẩn cấp sao?
- Hả? Có dịch bệnh? – Tên Ngũ dinh nhướn mày. – Lâu chưa? Sao ta không nghe nói?
Không chỉ gã, những tên kỵ binh theo phía sau cũng tỏ ra nghi hoặc.
Bình binh bên trong kiên nhẫn giải thích:
- Dịch đã phát mười ngày nay. Ban đầu chầm chậm lan ra, đều bị xem nhẹ. Đến khi các dược đường, y quán kín mít người đến xem bệnh, thảo dược hết, người c·h·ế·t như ngả rạ Trưởng trấn mới hạ lệnh đóng cửa trấn. Mười dặm tám thôn xung quanh đều đã được thông cáo, không kẻ nào dám bén mảng tới gần.
- Ồ…
Tên Ngũ dinh trầm ngâm một hồi, bất giác thúc ngựa lùi lại một đoạn, đảo mắt suy nghĩ. Mà ở sau lưng hắn, Du Hạo chỉ khẽ nhướn mày một cái rồi thờ ơ như không, chẳng lộ biểu tình gì. Du Hạo cùng lắm mới gần hai mươi, dấu vết thanh niên trên khuôn mặt còn vương lại đôi chút, thân thể cao lớn trông thấy, cơ bắp căng chặt đầy sức mạnh, trưởng thành hơn khi còn ở mỏ Dạ Cổ. Trường thương dắt chéo sau lưng gã sáng loáng, cán gỗ đen bóng lộn, kiểu dáng vô cùng đặc biệt, không giống những cây thương thông thường. Trông có vẻ là vũ khí đắt đỏ được chủ nhân ban cho hoặc cướp được từ một kẻ giàu có khác.
Đằng Nguyên nhếch mép cười, lại nghe tên Ngũ dinh nói lớn:
- Hiện tại Trưởng trấn có bên trong không? Bọn ta phải vào gặp trực tiếp truyền quân lệnh.
- Đương nhiên có. – Tên Bình binh hạ giọng. – Phiền các vị chờ một chút…
Nói xong lập tức sập cánh cửa nhỏ lại.
Đám kỵ binh không xuống ngựa, vừa bực bội vì bị bắt chờ vừa bất đắc dĩ. Có những tên không muốn vào trong trấn, sợ dịch bệnh, thì thầm nghị luận:
- Dịch nặng mà vào đó liệu có lây không?
- Chẳng rõ! Vẫn phải vào thôi… Nếu không thì làm thế nào?
- Có thể mời Trưởng trấn ra bên ngoài, trao đổi xong lập tức đi.
- Để xem đã.
Tên Ngũ dinh nghiêng đầu nói chuyện với Du Hạo:
- Ngươi thấy sao? Vào hay không?
Du Hạo ôm quyền cúi đầu, mặt lạnh tanh:
- Thiếu gia, phải vào. Nhưng không nên vào hết.
- Ngươi nghi ngờ trong trấn không có dịch? – Tên Ngũ dinh cười khẩy gian xảo.
- Dù có dịch hay không chắc chắn các vị tướng quân cũng muốn biết tình hình cụ thể. Chúng ta bôn ba bao ngày mới tới được nơi này, nếu không tận mắt chứng kiến, trở về biết ăn nói sao đây?
Đằng Nguyên nhướn mày ngạc nhiên.
Đúng là Du Hạo, vẫn giọng nói đó, vẫn âm điệu bắt chước Vạn Tư quốc cộc cằn, có mấy âm là lạ nhưng dường như gã mất đi sự đơn thuần bộc trực, trở nên cơ trí hơn.
Tên Ngũ dinh gật gù cho là phải, quay người nhìn về phía sau điểm xem những kẻ nào có thể đi vào trấn với mình.
Một lát sau, cửa nhỏ lại mở, một tên Bình binh ló mặt, ôm quyền:
- Đội trưởng, tại hạ phụ trách Bình binh gác cổng Hổ Mộng trấn… Hiện tại trong trấn đang có dịch bệnh, nếu công vụ không thể chậm trễ mời đội trưởng trực tiếp tiến vào. Bất quá chỉ có thể đưa theo bốn người, không thể nhiều hơn.
- Bốn người? – Tên Ngũ dinh khó chịu ra mặt. – Quá ít…
- Vì an toàn của chính các vị thôi. – Kẻ kia không hề nhượng bộ. – Phải bịt mặt kỹ càng trước khi vào.
Tên Ngũ dinh hừ lạnh bực bội, cuối cùng chấp nhận, ra lệnh cho đám lâu la lùi xa khỏi cổng trấn chờ. Ngoài Du Hạo và tên mặt sẹo, gã điểm thêm hai kỵ binh nữa đi cùng, bịt mặt sẵn sàng.
Cổng lớn của trấn mở ra, năm kỵ binh Bạch Đà quân thúc ngựa tiến vào. Đằng Nguyên chỉnh lại bịt mặt theo thói quen, lập tức theo sát phía sau.
Qua khỏi cổng trấn, khung cảnh tiêu điều lập tức đập vào mắt Đằng Nguyên. Đường vào trấn vắng tanh vắng ngắt, các tiểu viện, đại viện, hàng quán cửa đóng then cài kỹ càng. Một đám Bình binh cưỡi ngựa ra đón, dẫn đường cho năm kỵ binh Bạch Đà quân.
Đằng Nguyên vừa chạy phía sau đoàn người ngựa vừa nhìn dọc hai bên đường, mắt tìm khách điếm Vụ Sơn mà Lặc Nộ nói. Nếu không có Du Hạo trong đám kỵ binh Bạch Đà quân, Đằng Nguyên vào được trấn sẽ lập tức tách ra đi tìm khách điếm và dò la tình hình dịch bệnh. Nhưng đột nhiên hội ngộ cố nhân, Đằng Nguyên phải bám theo để hỏi tình hình của gã và Cẩm Bàng. Làm thế nào gã vào được Bạch Đà quân, hiện tại đang đóng ở quân doanh nào, của thành nào, có thể tiếp cận Hàm Tang hay không…
Vậy nên hắn theo chân đám kỵ binh chạy dọc phố chính, hướng thẳng tới phủ Tư dụ - nơi xử lý công vụ của Trưởng trấn và đám ti chức.
Đi ngang qua một dược đường, Đằng Nguyên thấy bá tánh ủ rũ, mệt mỏi đứng ngồi la liệt ngoài đại môn, trong sân trước, bộ dạng vô cùng thảm. Kẻ nào kẻ nấy ho rũ rượi, xanh tái, tử khí vờn quanh ấn đường, ánh mắt dại ra. Bệnh nhân chủ yếu là lão nhân, phụ nhân, nằm vạ vật trong sân ngoài hiên, gia quyến đi cùng cũng mệt mỏi u sầu. Cá biệt những kẻ không có thân nhân, đắp thảm nằm một chỗ không rõ sống c·h·ế·t.
Kỵ binh Bạch Đà quân chỉ dừng lại nhìn một lát rồi tiếp tục đi.
Con phố chính có ba dược đường lớn đều ở trong tình trạng tương tự; một y quán đóng cửa treo biển hết thảo dược; một y quán khác đang loạn cào cào vì người dân tranh chấp trước cửa, ai cũng muốn mua thảo dược trước, không ai chịu nhường ai. Nhìn vào các con phố nhỏ có thể thấy thi thể xám ngắt nằm dọc đường, những chậu lửa lớn được đốt lên ở mái hiên các nhà. Vải trắng báo tang treo phất phơ khắp nơi, tiếng khóc nỉ non vang vọng ai oán.
Quả thực có dịch bệnh…