Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 134: Dược phòng (2)

Chương 134: Dược phòng (2)


Ám vệ võ công càng cao cường việc càng nhiều, nào có thời gian sân si ba thứ chuyện lông gà vỏ tỏi trong phủ. Ám vệ cấp ba, cấp bốn ngoài canh gác trong phủ thì phải tranh thủ từng canh giờ mà luyện tập, cố gắng làm sao vượt lên hết thảy tiến lên cấp hai. Có phải nữ nhân đâu mà rảnh rỗi bàn tán thị phi.

Còn nô tì, nô tài trong phủ, đi ra đi vào trước mắt một đám ám vệ nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động đều cẩn cẩn trọng trọng, bằng không sẽ mất đầu. Phủ không có chủ nhân đại phòng, nhị phòng, tam phòng loạn thất bát tao, bè phái ở đâu mà kéo.

Tháng trước Đằng Nguyên nhớ có một nô tì bị mua chuộc, đưa tin tức ra bên ngoài. Âu Linh Hà đã hạ lệnh cho ám vệ lột da sống ả nô tì đó ngay giữa sân, gọi tất cả nô tì, nô tài, ám vệ trong viện đến xem. Đằng Nguyên chỉ nhìn một cái là không nhìn nổi nữa, quay đi chỗ khác nhưng kích thích thị giác quả thực mạnh.

Nô tì kia bị treo lên, miệng ngậm đầy bạc, lưỡi có lẽ đã bị cắt rồi, ú ớ không thành tiếng. Móng tay móng chân bị rút hết, da bị lột dần từng miếng. Ả gào thét không thành tiếng, quằn quại gào khóc rất kinh khủng. Đến khi trên thân thể chỉ còn lại vài chỗ có da A Lạp Tự mới lệnh cho ám vệ đ·âm c·hết ả.

Tử thi treo ở sân, ngay trước hoa viên của đại viện Linh Khánh, người ra người vào đều nhìn thấy, đung đưa ở đó hai ngày mới được dỡ xuống mang đi ném.

Hình phạt tàn khốc như vậy doạ nô bộc trong phủ và cả đám ám vệ sợ mất mật, kẻ nào dám phản bội đây? Qua lại trong phủ cũng phải đi nhẹ, nói khẽ, khép nép, ngoài A Lạp Tự ra rất ít kẻ dám diễu võ dương oai.

- Nếu không có việc, rảnh rỗi tới trù phòng phụ việc gánh nước chẻ củi đi. – Đằng Nguyên trầm ngâm suy nghĩ. – Ta cũng chưa biết ngày sau làm gì… Nếu thỉnh thoảng có độc dược lạ đưa về chúng ta sẽ có việc.

Xích Hà và Tô Thất chẳng có cao kiến gì hơn, nghe theo Đằng Nguyên tới trù phòng lăng xăng làm việc vặt.

Đằng Nguyên lang thang hết ngày, buổi tối hắn tới thạch phòng của Lặc Nộ tìm y nói chuyện. Lặc Nộ đang xem sách trong phòng, thấy Đằng Nguyên tới thì hơi ngạc nhiên, hất đầu ra hiệu cho hắn vào phòng.

Lặc Nộ không uống trà, rót nước mời hắn, đảo mắt vài cái đoán được mục đích của Đằng Nguyên, hỏi trước:

- A Nguyên, ngươi tới vì chuyện dược phòng?

- Phải. – Đằng Nguyên thẳng thắn gật đầu. – Xích Hà và Tô Thất hiện tại không có việc.

- Hả? - Lặc Nộ đẩy cốc nước tới trước mặt Đằng Nguyên, ngẩng lên nhướn mày. – Hai tiểu đồng của ngươi ấy à?

Tiểu đồng của dược phòng, không phải của hắn. Bất quá Đằng Nguyên vẫn gật đầu. Tóm lại cần phải kiếm việc cho hai tiểu đồng kẻo điều chúng lo sẽ trở thành sự thật. Đằng Nguyên cũng không muốn hai tiểu hài tử ngoan ngoãn đó bị bán ra ngoài chịu khổ.

Có lẽ Lặc Nộ tưởng Đằng Nguyên đến kháng nghị chuyện dược phòng bị Kính Đông chiếm mất, hiện tại hắn chỉ nói hai tiểu đồng không có việc, Lặc Nộ thoáng bối rối:

- Chuyện này nằm ngoài dự tính của Âu tướng quân. Đột nhiên phu nhân phái Kính đại phu tới chăm lo sức khoẻ cho tướng quân, tướng quân không thể từ chối. Kính đại phu ở kinh thành danh tiếng cực lớn, được Âu gia hết lòng khoản đãi, dược đồng và đệ tử bái sư học nghệ nhiều vô kể, đương nhiên không thiếu vài chân sai vặt… A Lạp Tự tổng quản cũng chưa nói gì về Xích Hà và Tô Thất.

Đằng Nguyên gật gù.

Chuyện ngoài ý muốn khiến dược phòng thừa ra hai tiểu đồng. Kính Đông chẳng thiếu đệ tử, không thâu kẻ từng phục vụ Đằng Nguyên cũng phải. Hắn nhướn mày:

- Đêm qua ngươi ở trong tiệc tẩy trần hỏi đến dược phòng ta còn chưa biết Kính đại phu tới. Khi đó ta vừa về tới, tắm rửa xong lập tức theo các huynh đệ tới dạ yến. Sáng nay kiểm kê thảo dược mới biết. Kính đại phu nhận dược phòng trong tư thế không cần ta phụ giúp, không phân chia công việc. Ngày sau ta làm gì đây?

Lặc Nộ cúi đầu uống nước, im lặng hồi lâu mới trả lời:

- Âu tướng quân không có trong phủ. Trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi một thời gian. Khi nào tướng quân trở về sẽ có định đoạt.

Đằng Nguyên hơi ngoài ý muốn, tạm thời im lặng.

Khi hắn và ba ám vệ lấy xong thẻ thông hành, cưỡi ngựa trở về thành Đồng Tỳ, Uý Bân đã gửi chim ưng báo tin cho Lặc Nộ. Chỉ vài hôm sau Lặc Nộ hồi âm, trong thư nhắc bọn họ trở về cẩn thận, ưu tiên an toàn hàng đầu, y đã báo với Âu Linh Hà, trở về sẽ lập tức có thưởng. Nếu Âu Linh Hà không có trong phủ, lúc đó y báo là viết thư.

Ấy thế mà giờ Đằng Nguyên về tới phủ rồi, Kính Đông cũng chiếm chỗ xong, Âu Linh Hà biết trước nhưng vẫn không sắp xếp chỗ cho hắn. Đằng Nguyên thăm dò:

- Chẳng lẽ ở chỗ ngươi không có công vụ gì làm được? Nhiệm vụ mật không nói, việc vặt cũng không có sao?

Lặc Nộ liếc lên, cười gượng:

- Ngươi lại không biết rồi… Từ khi ngươi to tiếng với A Lạp Tự tổng quản, tướng quân hạ lệnh công việc của ngươi phải là do chính tướng quân sắp xếp. Tổng quản A Lạp Tự vì thế mà thu tay nhiều, không dám ngang ngược như trước. Hiện tại đừng nói ta, ngay cả tổng quản cũng không xếp nổi việc nào cho ngươi.

Âu Linh Hà hạ lệnh chính mình sắp xếp việc cho hắn nhưng lại không xếp, để hắn ngồi không sao? Nàng ta vì bận quá quên mất hay muốn để hắn có thời gian thư thả?

Chẳng lẽ vừa đi làm nhiệm vụ mật về, thành công rực rỡ như thế mà chuẩn bị ăn phạt vụ cãi trả A Lạp Tự?

Đằng Nguyên nghĩ không ra, chắc lưỡi mặc kệ:

- Nếu đã như vậy, ta cứ tuỳ tiện nghỉ ngơi, có gì làm nấy. Chờ tướng quân về rồi tính.

Lặc Nộ nhếch mép cười hài lòng:

- Nên thế. Dược phòng để Kính đại phu phụ trách, ngươi cũng đừng nên chọc lão làm gì. Ở kinh thành, danh tiếng của lão khá tốt. Đáp phu nhân rất trọng dụng lão, tin tưởng tuyệt đối mới phái tới cho tướng quân dùng. Kính đại phu cũng đã mang toàn gia theo… Người này có thể tin được.

Mang toàn gia theo? Ám chỉ Kính Đông đưa gia quyến tới bên cạnh Tháp Chân tướng phủ làm con tin ngầm để Âu Linh Hà tuỳ tiện quản lý. Lão lấy mạng toàn gia ra cam kết trung thành, có thể tin được, Đằng Nguyên không thể chọc vào.

Hắn thoải mái đồng ý. Hắn cũng đâu có ý chọc gì vào đám người đó, chẳng qua sang hỏi công việc cho Xích Hà và Tô Thất mà thôi. Nhưng A Lạp Tự chưa hề sắp xếp, xem ra hai hài tử vẫn phải loanh quanh ở trù phòng gánh nước, chẻ củi vậy.

Đằng Nguyên nói thêm dăm câu ba điều, Lặc Nộ nhàn nhạt đáp trả, có vẻ không còn chuyện gì để nói với hắn nữa. Y nhắc rằng tám ám vệ mới hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng bạc, chờ Âu Linh Hà trở về họ lập tức phát tài. Đằng Nguyên không quan tâm lắm đến bạc, cáo từ về phòng nghỉ ngơi.


Trù phòng biết Xích Hà và Tô Thất đã bị ngấm ngầm đuổi khỏi dược phòng nên phân cho chúng nhiệm vụ chẻ củi, cọ nồi, việc cũng không ít. Hai hài tử lo lắng vài hôm, bị công việc bận rộn chi phối nên đỡ nghĩ linh tinh. Đằng Nguyên lang thang nghỉ ngơi vài ngày, thấy đám Uý Bân, Kha Hãn, Lai Lạt cũng ăn chơi phè phỡn như mình thì cùng bọn họ chiều chiều ra sân sau tiểu viện luyện võ.

Công phu của Uý Bân rất lợi hại, dùng gậy gỗ giao chiến với Đằng Nguyên bất phân thắng bại. Sức mạnh của y kém hơn Đằng Nguyên một chút nhưng tốc độ tuyệt không thua kém bao nhiêu, kỹ xảo đỉnh cao xoay hắn như chong chóng. Đằng Nguyên dựa vào lợi thế sức mạnh và tốc độ mà chống chọi mới không thua thiệt, trong lòng không thoải mái, máu háo thắng nổi lên dữ dội.

Bột Thiết và Lỗ Tuần phải trực cùng các ám vệ cấp dưới canh gác đại viện Linh Khánh, không rảnh rỗi nhưng khi vô tình trông thấy Uý Bân và Đằng Nguyên giao chiến, sắc mặt họ đều đen. Uý Bân không thua kém Bột Thiết và Lỗ Tuần là bao, lại còn tiến bộ từng ngày, như vậy có nghĩa là Đằng Nguyên cũng chẳng hề kém cạnh. Bọn họ bị đuổi theo sát nút, cảm thấy nguy cơ rình rập sau lưng.

Chương 134: Dược phòng (2)