Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 135: Bản lĩnh nghịch thiên
Đám ám vệ coi nhà sau khi chứng kiến Đằng Nguyên và Uý Bân luyện tập, thấy hắn đều thành thật gật đầu chào rồi ngậm chặt miệng đi qua, không dám nghị luận linh tinh. Kể cả Tung Trang và đám bằng hữu của gã trước kia không phục, mỉa mai Đằng Nguyên đủ kiểu, giờ cũng không dám thả rắm bên ngoài, một tiếng huynh, hai tiếng huynh gọi đến ngoan ngoãn.
Đúng là giả tạo!
Kẻ mạnh luôn có chỗ đứng riêng.
Hoặc chỗ ngồi.
Hiện tại Đằng Nguyên đang ngồi phè phỡn ở bàn trà bằng đá kê dưới tán cây mát mẻ ở sân trước dược phòng, đủng đỉnh uống trà. Đây là vị trí mà bình thường hắn vẫn ngồi nhâm nhi trà, nghỉ ngơi thư giãn sau khi chế đan. Giờ hắn không có việc, ăn sáng xong rảnh rỗi bê khay trà ra đây ngồi nhìn tiểu đồng và đồ đệ của Kính Đông bận rộn qua lại.
Nghe nói A Lạp Tự vừa giao tới một danh sách dài các loại đan bổ, đan chữa bệnh đến đan giải độc. Kính đại phu cao cao tại thượng ngày thường đủng đỉnh mang theo hai tiểu đồng, một đồ đệ vào phủ qua qua lại lại phẩy quạt, hiện giờ mang bốn tiểu đồng, ba đồ đệ vào, gấp đến độ chân không chạm đất, giống như bay quanh mấy gian dược phòng. Đằng Nguyên khoan khoái ngồi xem, hồi tưởng lại chuỗi ngày chỉ ngủ hai canh giờ, không có thời gian ăn uống đàng hoàng của mình, rung đùi vui vẻ.
A Luận và A Khang hết ca gác trở về, đi ngang qua chào một câu rồi về phòng, không dám ngồi uống trà buôn chuyện với Đằng Nguyên vì sợ Kính đại phu ngứa mắt, ghim thù. Chỉ Đằng Nguyên không sợ, cứ ngồi lù lù ở đây trêu ngươi.
Việc ai nấy làm, lão gần như tống cổ hắn khỏi dược phòng, hắn việc gì phải khách khí. Lão coi thường hắn là nô lệ thất học, tưởng hắn dựa vào chút ít đan phương do sư phụ nào đó truyền lại mà tác oai tác quái. Giờ việc đổ về, để xem lão còn vênh váo được nữa không.
- A Nguyên, rảnh rỗi quá nhỉ!
Uý Bân, Kha Hãn và Lai Lạt kéo nhau từ thạch phòng ra, lũ lượt ngồi xuống bàn trà. Đằng Nguyên rót trà cho bọn họ:
- Không phải các ngươi cũng rảnh đó sao? Chân Niệm đâu?
- Lại mất tăm rồi. – Kha Hãn hạ giọng. – Huynh xem, ta đã bảo Lặc Nộ thiên vị Chân Niệm mà, huynh không tin. Có việc gì cũng giao cho huynh ấy, không thấy tìm ta gì cả. Ta sắp mọc mốc rồi đây.
- Đệ lên mốc từ lâu rồi. – Lai Lạt gãi gãi cái đầu trọc lóc. – Lần này nghỉ hơi dài.
Uý Bân nhấp trà, cười khẩy lườm:
- Các ngươi khổ quen rồi, sướng không chịu được sao? Hay muốn đi gác đại viện Linh Khánh?
- Muốn cũng chẳng được. – Kha Hãn cười khả ố. – Tướng quân không có nhà, gác mấy gian phòng không cần gì nhiều ám vệ như vậy.
Lai Lạt nhàn cưu vi bất thiện, nghĩ linh tinh:
- Hay có biến gì nên không cho chúng ta ra ngoài? Ám vệ do thám chẳng tên nào ở phủ…
Uý Bân chép miệng nạt:
- Ngươi nói hay nhỉ. Từ khi ta trở thành ám vệ đến giờ chẳng mấy khi thấy đám ám vệ do thám ở phủ. Nếu đã ở phủ thì sao do thám được, mà đi do thám nằm vùng phân thân được về phủ sao? Về càng nhiều khả năng lộ càng cao.
Lai Lạt cũng biết mình nói dại, ngậm miệng cúi đầu uống trà.
Đằng Nguyên cười nhạt, ánh mắt lạnh tanh, tâm tình dễ chịu hơn đôi chút. Ít ra không phải chỉ mình hắn buồn chán, mọc mốc lên vì không có việc.
Ba tên ám vệ kêu ca phàn nàn đôi chút cuối cùng cũng phun ra mục đích thực sự. Kha Hãn hạ giọng:
- Giờ còn quá sớm để luyện tập, ngồi không cũng chẳng có gì làm, chi bằng… A Nguyên, tới phòng ta chơi bài gỗ đi.
Mắt Kha Hãn sáng rỡ như sao. Đằng Nguyên vỡ lẽ:
- Hèn gì các ngươi thiện chí ra đây ngồi nói chuyện với ta, thì ra bụng dạ toàn bài gỗ, thèm chơi đến phát điên rồi mà thiếu chân chứ gì? Hay thiếu con mồi để vặt bạc? Ta không có bạc cho các ngươi vặt đâu.
Lai Lạt cười hì hì:
- Huynh nói quá rồi… Đánh nhỏ, đánh nhỏ xíu thôi. Chơi cho vui ấy mà.
- Thiếu chân, không phải thiếu con mồi. Huynh cứ nghĩ xấu cho bọn ta là thế nào? – Kha Hãn bĩu môi hừ lạnh, làm bộ phật lòng.
Đằng Nguyên chặc lưỡi:
- Bụng dạ các ngươi ta chẳng lạ. Thì chơi… Đánh nhỏ thôi, ta cũng chẳng có bạc mà cống cho các ngươi đi kỹ viện mua hoa.
- Được được, đánh nhỏ.
- Đi thôi, tới phòng ta…
- Uống nốt trà đã kẻo phí.
Ba tên ám vệ nhao nhao hồ hởi, cười nhe nhởn vì rủ được thêm người chơi. Đằng Nguyên lâu không đánh bài cũng có chút ngứa tay, rót nốt trà cho cả đám uống.
Đúng lúc họ uống xong trà, Đằng Nguyên đang thu lại tách định bưng khay về phòng thì Mã Đức – đệ tử của Kính Đông – tay cầm quyển trục khắc đan phương, mặt hếch lên trời, b·iểu t·ình kênh kiệu đi từ dược phòng ra, tiến về phía Đằng Nguyên. Giọng gã chói lói chát chúa:
- A Nguyên, khoan đi đã… Ta có chuyện muốn hỏi.
Mã Đức chỉ là một thanh niên nam tử mới lớn, chắc khoảng mười bảy, mười tám tuổi; vận một thân y phục vải dệt đẹp đẽ, xem ra gia thế không tồi. Phục sức trên tóc và cổ lằng nhằng lộn xộn chẳng đâu vào đâu, dường như cố bắt chước người nọ một chút, người kia một chút cho oai phong nhưng thẩm mỹ quá kém nên phản tác dụng.
Sắc thái khinh khỉnh, giọng điệu xấc láo của gã khiến ba ám vệ lập tức quay lại nhìn, không vội vã đứng lên mà ngồi im chờ xem trò vui.
Đằng Nguyên nhíu mày, mặt lạnh tanh, giọng ẩn ẩn mất kiên nhẫn:
- Chuyện gì?
Mã Đức bước tới gần, xũ quyển trục ra gõ gõ vào, khoé miệng kéo lên trông rất ngứa mắt:
- Đan phương này có vấn đề. Ngươi phối Thược Môn, Khung Toại và Tục San một chỗ là định giải độc hay hạ độc? Ba vị thuốc này phối với nhau sinh độc tính, dùng dài ngày có thể c·hết người. Ngươi muốn làm cái gì?
Đằng Nguyên nhìn qua đan phương, hoả khí từ từ nổi lên trong ngực. Tổ mẫu tên này là ruồi bọ phương nào, dám nói đan hắn chế có vấn đề. Bảo hắn cố tình hạ độc người bệnh? Có biết đọc không vậy?
Hắn lạnh nhạt đáp:
- Đây là đan giải Cát Chí độc. Thành phần của độc này ta khắc bên dưới quyển trục ngươi đang cầm, đọc đi.
- Ta đọc rồi. – Mã Đức trừng mắt, lớn tiếng doạ nạt. – Chỉ có bảy loại độc phối với nhau. Đan phương trừ ba thảo dược ngược đời này ra còn mười hai thảo dược khác. Chỉ nguyên mười hai loại này cũng đủ để giải Cát Chí độc, không cần bỏ Thược Môn, Khung Toại, Tục San vào.
Ba ám vệ nhìn qua nhìn lại Mã Đức và Đằng Nguyên.
Hắn bực bội nhìn nam tử vênh váo, coi trời bằng vung trước mặt, miệng cười nhưng đáy mắt không cười:
- Ngươi muốn bỏ ba vị thuốc đó ra khỏi đan phương?
- Cái này… không phải đương nhiên sao? Nếu không, ngươi giải thích đi… Tại sao ngươi đưa ba thứ dược tính trái ngược, khắc chế lẫn nhau vào chung một chỗ? Đây là sơ suất ghi nhầm hay cố tình ghi sai để hại sư phụ ta?
Đằng Nguyên tức điên, hoả khí bùng lên trong ngực, mắt toé lửa.
Mã Đức chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn nhơn nhơn hếch mặt thách thức. Ban đầu Đằng Nguyên cũng có ý muốn giải thích nhưng nghe giọng điệu gọi đòn, ngậm máu phun người, khinh thường đối phương của Mã Đức, tâm tình sa sút trầm trọng. Loại ếch ngồi đáy giếng tự cho là mình đúng này hắn không cần phí công đôi co vô ích.
Đằng Nguyên đưa tay về phía Mã Đức muốn lấy quyển trục. Gã bước tới đặt bộp lên tay hắn. Đằng Nguyên liếc qua một cái cho có, cuộn quyển trục lại để cạnh khay trà, nhướn mày rít lên:
- Xú tiểu tử! Đan phương ta khắc từ trước khi sư phụ ngươi được lệnh tới Tháp Chân phủ, nào có biết ngày sau giao cho ai. Ngươi muốn ngậm máu phun người?
Mã Đức cười lạnh, hất hàm:
- Vậy ngươi giải thích thế nào về việc phối thuốc còn tạo ra độc? Độc đó sẽ khiến người bệnh trúng độc nặng hơn. Dược tính của ba loại thảo dược kia trái ngược hoàn toàn, bình thường không ai dùng Khung Toại rồi còn cho Tục San; không kẻ khờ nào bỏ Tục San xong còn thêm Thược Môn. Vô lý hết sức!
Đằng Nguyên bật cười, mặt nhăn lại dữ tợn:
- Vô lý sao? Ngươi cho rằng dược chỉ có hỗ và kỵ, ngươi bảo chúng kỵ là chúng phải kỵ hả? Ngươi đọc sách nhiều thấy sách dạy kỵ thì không phối, vậy là ngươi nhất quyết cho rằng mọi trường hợp đều không phối được? Ngươi cho rằng đã âm thì không thể dương, đã quên thì không thể nhớ?