Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 138: Tai hoạ ngầm
Uý Bân và Kha Hãn vì nắm được thóp Đằng Nguyên, biết hắn có chừng mực nên không sợ, ngày thường trêu gan nhây nhớt chẳng nể nang.
Các huynh đệ đều có hảo cảm, hiện tại thấy hắn bị mắng chửi thậm tệ, động chạm không ít tới ám vệ khác, kẻ nào kẻ nấy khó chịu trong lòng. Lai Lạt sợ Đằng Nguyên giận quá hoá rồ động thủ với A Lạp Tự thì bản thân lão sẽ chẳng chịu nổi một chưởng, hích vai Lỗ Tuần muốn y ngắt lời tên tổng quản lắm miệng này.
Lỗ Tuần đảo mắt, nhân cơ hội A Lạp Tự lấy hơi, chen vào một câu:
- Tổng quản, có cần cho người ra cổng thành đón Âu bát tiểu thư không?
A Lạp Tự đang chửi hăng lập tức quay đầu lại nhìn:
- Chẳng phải đã an bài một đội đón đấy sao? Lặc Nộ không nói gì?
- Đã an bài rồi ư? – Lỗ Tuần chắp tay. – Vậy hẳn là bọn ta không có trong đội đón tiếp, không thấy Lặc Nộ gọi.
Nói xong Lỗ Tuần cũng không đi, đứng tựa vai ở cửa nhìn vào giống như muốn tiếp tục nghe A Lạp Tự mắng chửi. Lai Lạt và Uý Bân ở ngay sau lưng Lỗ Tuần, mặt mũi đều không dễ coi. A Lạp Tự đảo mắt nghĩ ngợi gì đó, quyết định không mắng tiếp nữa, ra khỏi phòng nói với Lỗ Tuần:
- Tướng quân không có nhà, tiệc đón tiếp tối nay chắc không tổ chức được… An bài ám vệ canh chừng cho tốt, dù là bát tiểu thư cũng không thể tự do đi lại lung tung trong phủ.
- Rõ! – Lỗ Tuần ôm quyền cúi đầu, lùi lại nhường đường.
A Lạp Tự nghênh ngang đi khỏi, đám ám vệ cấp bốn tiền hô hậu ủng theo cùng.
Lai Lạt và Uý Bân chỉ chờ có thế, lập tức vào phòng nhìn bàn đá đã sạt một góc, cẩn trọng kéo ghế ngồi xuống. Đằng Nguyên từ từ đưa mắt nhìn lên, tròng mắt đỏ ngầu trông rất doạ người. Lỗ Tuần đứng giữa cửa, cười lạnh:
- Kiềm chế tốt đấy. Chỉ một chưởng của ngươi cũng đoạt mạng lão già đó. Bất quá g·iết người thì dễ, g·iết rồi ngày sau làm sao mà sống đây?
- A Nguyên, huynh đừng để bụng, khắc lại đan phương là xong. – Lai Lạt hạ giọng khuyên bảo.
Uý Bân chỉ cậy cậy góc bàn đã sứt, không nói năng gì.
Đằng Nguyên không nghe đoạn chửi mắng phía sau, không biết A Lạp Tự yêu cầu khắc lại quyển trục. Hắn hừ lạnh:
- Không khắc. Phủ có quý nhân tới sao?
Lỗ Tuần lập tức bắt lấy chủ đề này để chi phối cơn giận của Đằng Nguyên:
- Phải. Là bát tiểu thư Âu Liễu của tam phòng Âu gia, đường muội của tướng quân. Nghe nói thân thể bát tiểu thư không tốt, lặn lội từ kinh thành tới Đồng Tỳ là vì phòng ngâm ở đây có dược tốt. A Nguyên, hiện tại phòng ngâm vẫn do ngươi phụ trách, ta nghĩ ngươi nên đi kiểm kê lại dược ngâm xem thiếu thứ gì.
Hắn hừ lạnh:
- Hẳn là vài loại dược ngâm đã hết, giờ Kính Đông quản lý dược phòng, ngoài việc báo cho lão thì ta cũng chẳng vẽ ra dược ngâm mà bổ sung vào.
- Vậy cứ kiểm kê rồi báo cho lão là xong. – Lỗ Tuần toét miệng cười, trông rất doạ người.
Đằng Nguyên ngớ ra một hồi mới hiểu ý y.
Hôm nay bát tiểu thư đã tới Đồng Tỳ, Âu Linh Hà lại không có nhà, tối không thể mở dạ yến chúc mừng. Đường xa mệt mỏi, thân thể Âu Liễu lại không tốt, khẳng định muốn dùng phòng ngâm ngay. Nếu dược ngâm hết, giờ mới báo thì chuẩn bị kịp thế nào được. Không kịp lại phải xử lý chớp nhoáng, phối thảo dược đun nước ngâm… vậy thì dược phòng của Kính lão đại phu và đám đồ đệ cao cao tại thượng xác định ở lại túc trực phục vụ một tiểu cô nương ngâm mình ư?
Nghĩ thôi đã thấy khoan khoái.
Hoả khí trong thân Đằng Nguyên đã được trấn át tương đối, hiện tại vì viễn cảnh dược phòng đi chuẩn bị nước ngâm mà dịu bớt một tầng. Hắn gật gù đứng dậy:
- Quý nhân đến có báo trước cho dược phòng không?
- Không được báo. – Lỗ Tuần nhún vai, vẻ mặt thờ ơ. – Kẻ nào cũng không biết chuyện gì. Nô tì, nô tài phụ trách tiểu khách viện sáng sớm hôm nay mới được lệnh quét dọn bóng nhẫy không còn hạt bụi, sắp xếp cho quý nhân. Trù phòng của tiểu khách viện cũng vậy.
Vậy thì việc chậm trễ này không đổ lên đầu bất luận kẻ nào được. Không biết cũng tốt, đỡ cho lộ trình bại lộ, địch nhân phục kích giở trò.
Đằng Nguyên đi thẳng tới phòng ngâm kiểm tra dược.
Lâu nay hắn không có nhà, dược ngâm dùng vãn, quá nửa đã hết. Kính Đông và đồ đệ tới cũng nhiều ngày nhưng không làm đan và phối dược bổ sung, chắc chờ dược ngâm hết sạch mới nhận lại phòng ngâm. Đúng là…
Đằng Nguyên ghi lại những thứ đã hết, yêu cầu dược phòng lập tức bổ sung. Hắn còn ghi rõ ngày, giờ kiểm kê; những loại dược còn lại, số lượng bao nhiêu. Nếu Kính Đông không muốn chung đụng dược với các loại cũ, sợ dược của hắn chẳng ra sao làm ảnh hưởng tới danh tiếng của lão thì cứ sẵn số lượng ở đó, thứ gì hết lập tức thay mới, đánh dấu vào là được.
Ghi xong, hắn sao làm hai bản điểm chỉ, sai Tô Thất mang tới giao cho Kính Đông rồi tự mình đi chà phòng ngâm, lấy việc lao động chân tay chi phối cơn giận. Dù sự tức giận đã vơi gần hết nhưng cảm giác cay cú, căm ghét vẫn tràn ngập trong tâm trí.
Xích Hà vội chạy theo dọn dẹp cùng Đằng Nguyên, lấm lét liếc hắn không dám nói nửa lời.
Bởi vì có sự vụ đốt quyển trục hôm qua, cũng có thể việc A Lạp Tự chửi Đằng Nguyên trong thạch phòng hồi nãy đã đến tai Kính Đông nên lão rất nhanh liền cho đồ đệ tới kiểm kê xác nhận lại số lượng dược ngâm mà Đằng Nguyên đã kê. Sau đó lão điểm chỉ, giao lại cho Tô Thất một bản để nó mang về đưa Đằng Nguyên giữ.
Đằng Nguyên cười nhạt, lẩm bẩm:
- Rõ ràng ta rất thiện chí, bọn chúng lại không biết điều, không hứng lấy cái thiện chí của ta, còn khinh người vạch lá tìm sâu. Giờ chuyện bị làm to, bên nào cũng không dễ chịu.
Xích Hà rụt rè nói:
- Tiểu thúc… con nghe nói chính vì thúc thiện chí nên đám đệ tử, tiểu đồng kia mới nghi ngờ thúc gài bẫy Kính đại phu. Thúc ở dược phòng đãi ngộ tốt như vậy, đột nhiên bị đẩy bật ra… người thường đều nghĩ thúc không dễ chịu.
- Hiện tại đãi ngộ của ta có giảm xuống sao? – Đằng Nguyên nhướn mày nghi hoặc. – Nghi ngờ vớ vẩn, suy bụng ta ra bụng người.
Tô Thất gật đầu hùa vào:
- Thúc không mấy dễ tính đi. Đám ám vệ cấp bốn chắc đã rỉ tai Kính đại phu cái gì rồi, bọn họ nghĩ thúc tâm địa thâm sâu nên đề phòng trước. Chẳng ngờ… thực sự không có cái gì cần đề phòng mà còn chọc ra hoạ.
- Chỉ là một cái dược phòng bé tẹo, tâm tư của ta cũng không đặt vào đó. – Đằng Nguyên cười khinh bỉ. – Đối với đám y sư, dược sư, đại phu, đại ngu gì gì kia, dược phòng của Tháp Chân tướng phủ quả thực như kho báu giữa hồng trần, kỳ trân dị thảo nào mà không có… Nhưng với ta, thảo dược có ích gì?
- Chắc giờ bọn họ đang vừa cay vừa hối hận lắm đấy. – Xích Hà bĩu môi xỉ vả.
Tô Thất lắc đầu:
- Không đâu. Đám cao cao tại thượng đó hả hê vì tiểu thúc bị mắng chửi, nào có nghĩ mình sai. Chúng bới móc không được, buộc phải chấp nhận rằng đan phương khắc ra trước khi Kính đại phu được lệnh tới phủ, coi như không có vấn đề gì đi… Nhưng chúng vẫn nghĩ tiểu thúc sẽ làm khó, hãm hại ở chỗ này chỗ khác nên tận lực đề phòng. Chúng cũng coi thường vì tiểu thúc là… nô lệ.
Đằng Nguyên thừa biết trong mắt đám công tử thế gia, vị trí của nô lệ chính là bò sát mặt đất như s·ú·c sinh. Nô lệ không được học chữ, phải lao động chân tay vất vả, lúc nào đầu cũng cúi thấp hèn mọn, cổ đeo vòng sắt nặng trịch, tuỳ ý có thể bị chủ đ·ánh c·hết. Giờ tới đây nhận lại dược phòng từ một nô lệ, bất kể Kính Đông hay đám đệ tử đều không chấp nhận nổi hiện thực là chúng thua kém một nô lệ cho nên ra sức soi mói đan phương.
Xích Hà tức giận lớn tiếng:
- Nô lệ thì sao? Nô lệ nào lợi hại được như tiểu thúc, có thể giải bách độc trong thiên hạ? Đại phu trước cũng không lợi hại được như vậy.
Tô Thất bĩu môi:
- Thì bởi vì chưa từng gặp nô lệ nào lợi hại như vậy nên đám đệ tử, tiểu đồng của Kính đại phu mới không chấp nhận nổi, càng cay cú hơn. Ta nghe mấy tên đệ tử nghị luận rằng tiểu thúc ă·n t·rộm được một cuốn bí tịch chép lại các công thức chế đan giải độc nên giả thần giả quỷ, mang ra diễu võ dương oai.