Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 139: Nghĩ đẹp...
Choang một tiếng, Xích Hà ném luôn bài chải trong tay vào chậu đồng tạo thanh âm chói tai. Đằng Nguyên chưa kịp tức giận đã thấy tiểu hài tử mặt đỏ rực, rống lên:
- Tên nào? Là tên c·hết dẫm nào nói như vậy? Để ta cho gã một bài học…
- Dựa vào ngươi thì có thể làm gì? – Tô Thất coi thường lườm nguýt. – Cùng lắm là bỏ thuốc đi ngoài vào đồ ăn chứ gì… Nhưng bọn họ chỉ ăn trưa trong này, chiều muộn là rời phủ về nhà rồi, cơ hội ra tay rất ít.
- Đúng là miệng c·h·ó không mọc được ngà voi. Tức c·hết đi mất… Thúc à, làm thế nào bây giờ?
Xích Hà quay sang nhìn Đằng Nguyên, mặt trợn trừng, thở phì phò như trâu, bộ dạng vô cùng buồn cười. Đằng Nguyên nhìn mà đỡ bực mình hơn hẳn, cười nhạt:
- Đừng có làm bậy. Thân hai ngươi ấy à, chưa đánh mấy roi đã toi mạng rồi, không thể cư xử lỗ mãng như ta được đâu. Phải nhịn xuống mới mong yên ổn. Chà tiếp đi...
Tô Thất cũng biết vậy, không dám hồ ngôn loạn ngữ. Xích Hà giậm chân bình bịch lẩm bẩm, hậm hực nhặt lại bàn chải, chà soàn soạt xuống nền như trút giận.
Hoá ra đám Kính Đông cho rằng Đằng Nguyên ă·n t·rộm đan phương. Đúng là muốn bêu rếu kẻ nào thì có đủ mọi cách hắt nước bẩn. Ngông cuồng hết sức! Bất quá lũ này hồ ngôn loạn ngữ như vậy cũng chẳng có bao nhiêu thâm sâu, không cần phải để trong lòng. Kẻ lòng dạ khó dò phải như Uý Bân, Lỗ Tuần cơ, nhìn bên ngoài không hề thấy có chút nguy hiểm, tưởng họ đều là mãnh phu, thực chất lại không phải. Mà Uý Bân hay Lỗ Tuần đều nghe nhiều nói ít, không bao giờ nói xấu bất luận kẻ nào dù có ghét cay ghét đắng, điều toan tính đều để trong lòng cho đến khi cần thiết khích tướng giật dây kẻ khác làm bậy. Nam tử như vậy mới khó đối phó, khi có chuyện xảy ra cũng không biết bọn họ có liên quan gì hay không.
Đám đệ tử tiểu đồng của Kính Đông thì hoàn toàn ngược lại, tỏ ra bài xích Đằng Nguyên. Hắn mà có chuyện gì, kẻ bị nghi ngờ đầu tiên sẽ là dược phòng bọn họ.
Đời trước chắc cũng không ít lần Đằng Nguyên cầu bình an, tỏ thiện chí nhưng bị đối phương nhổ nước bọt vào mặt đi… Dù không nhớ nhưng hiện tại gặp phải chuyện này thấy thật quen thuộc. Cũng cảm giác uất ức, nghẹn đắng trong cổ, cũng sự tức giận bức bối không có chỗ phát tiết ấy.
Rõ là tâm địa mình không hề có ý làm khó đối phương, ấy thế mà vẫn đạp phải phân c·h·ó. Chẳng lẽ hắn mở phanh, dùng thủ đoạn với bọn chúng cho hả giận.
Dược phòng này Đằng Nguyên nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần hắn muốn, bảy bảy bốn chín loại hãm hại lập tức nảy ra trong đầu. Mười Kính Đông chống đỡ cũng không nổi, đừng nói một tên. Hắn có thể khiến lần lượt từng tên đệ tử của lão đầu lìa khỏi cổ, không chế ra đan n·gộ s·át thì cũng bốc nhầm thuốc nọ sang thuốc kia. Chỉ một chút bột độc hoặc bột thảo dược kỵ nhau, đan lập tức đổi thành độc.
Đằng Nguyên bừng bừng soạn ra một đầu phương pháp trả thù, đến khi cọ xong phòng ngâm bóng loáng như gương, không còn chỗ nào để cọ nữa, đi gánh nước hắn mới ngừng suy nghĩ. Thở dài sườn sượt, Đằng Nguyên lại dẹp bỏ hết những thủ đoạn đó sang một bên.
Kính Đông được Đáp phu nhân đưa tới để chăm sóc sức khoẻ cho Âu Linh Hà, điều mà hắn không thể làm được. Hắn ra tay với lão, Âu Linh Hà sẽ khó giải thích với mẫu thân. Không được!
Phải nhịn.
Thân thể Âu Linh Hà thì có bệnh quái gì mà đưa đại phu đến cơ chứ. Nàng ta không hoài thai là vì không hành phòng với Sầm Tiêu, ngày ngày lượn lờ bên ngoài vui đùa với kỹ nam, nuôi nam sủng. Đương nhiên nam sủng hay kỹ nam đều ti tiện, sao có thể xứng để khiến Âu Linh Hà mang thai, chắc chắn vui vẻ một hồi xong nàng ta sẽ dùng dược tránh thai hoặc trực tiếp hạ dược lên đám nam sủng để chúng không có khả năng gieo giống. Nhanh gọn, đơn giản.
Kính Đông tới uổng công.
Vài hôm nữa đám tiểu đồng, đệ tử của lão sẽ biết được chuyện phu thê Âu Linh Hà không hoà hợp, cuộc sống về đêm của nàng ta loạn thất bát tao. Để xem lão xử lý kiểu gì. Gia quyến của lão dọn tới Đồng Tỳ cả rồi, liệu có dám viết thư gửi về báo cho Đáp phu nhân ở kinh thành biết thực hư không?
Đằng Nguyên cười lạnh, chờ xem chuyện vui.
Gánh nước xong, Đằng Nguyên rất thô bỉ mà sai Xích Hà và Tô Thất mang cơm ra bàn đá ở sân trước dược phòng cho hắn ăn. Xích Hà tri kỷ lấy thêm rượu cho hắn.
Đồ ăn trù phòng phân cho Đằng Nguyên hôm nay cũng nhiều hơn bình thường. Tô Thất rỉ tai hắn rằng đầu bếp trù phòng chướng mắt mấy tên đệ tử của Kính Đông, ngầm ủng hộ Đằng Nguyên. Vì đồ quá nhiều, hắn bảo hai hài tử ngồi ăn cùng mình. Tô Thất vừa gặm chân dê vừa buôn bát quái:
- Tiểu thúc ở trong dược phòng mấy tháng, ngày ngày loanh quanh chế đan, ra ra vào vào không chọc đến ai. Đồ ăn có thế nào ăn như thế, không phàn nàn nửa lời. Thỉnh thoảng thúc còn cho bọn con đan thừa, đương nhiên người của trù phòng ít nhiều được vài viên. Giờ tự nhiên từ đâu kéo đến một đại phu cao cao tại thượng với đám đồ đệ tiểu đồng mắt hếch lên trời, phàn nàn đủ thứ chuyện lông gà vỏ tỏi, chê bai đồ ăn, yêu sách này nọ… Ai mà không bực.
- Phải đó. – Xích Hà hùa vào. – Lỗ Tuần đại ca ở trong nhà ăn nói mấy câu, các ám vệ đều biết không được phép hùa vào với Kính đại phu. Người của trù phòng đương nhiên không dây với bọn họ rồi…
Đằng Nguyên ngồi đối diện với cửa dược phòng, cách một khoảng sân rộng mà nhìn đám tiểu đồng, đệ tử của Kính Đông qua qua lại lại, bận đến vắt chân lên cổ để phối dược ngâm, chế đan ngâm, cười lạnh:
- Xem ra bọn họ cũng không được lòng kẻ dưới.
- Trước kia ở kinh thành, quả thực danh tiếng của Kính đại phu lớn thật. – Tô Thất hạ giọng. – Thúc à, con nghe một ám vệ thường xuyên qua lại kinh thành nói, dược đường Kính gia mỗi lần mở cửa lập tức người xem bệnh đạp bằng đại môn, xếp hàng dài dằng dặc. Bản lĩnh bắt mạch chẩn bệnh của lão không đùa được đâu. Mấy hôm nữa ổn định chuyện của dược phòng, chế đan đi vào guồng, lão sẽ mở lại dược đường kế bên Tháp Chân tướng phủ.
Mắt Đằng Nguyên loé sáng:
- Cái gì? Mở lại dược đường?
- Dạ phải. – Xích Hà thấy hắn quan tâm, kích động thì thầm. – Tướng phủ ít đại phòng, chủ nhân chỉ có hai người, ám vệ ra ngoài làm việc không phải lần nào cũng b·ị t·hương nặng khiêng về. Kính đại phu rảnh rỗi ngồi không phẩy quạt, chỉ trỏ đệ tử và tiểu đồng chế đan mãi cũng không phải cách hay. Nghe nói lão sẽ mở lại dược đường chẩn bệnh đó.
Đằng Nguyên nhếch mép cười khẩy, rót rượu uống, ánh mắt lạnh lẽo đâm vào hư vô.
Mở dược đường sao? Nghĩ đẹp quá nhỉ.
Để cho một đám đệ tử ra ra vào vào tướng phủ chế đan còn lão ở ngoài mở dược đường chẩn bệnh, người ra người vào dược đường ai kiểm soát nổi? Rồi cái gì đảm bảo đệ tử của lão không tiếp xúc với một đám gian tế của Hàm Tang, Tôn Đức Khương, nhòm ngó đan phương, thao tác vớ vẩn lên các mẻ đan… Không chừng còn bị mua chuộc, mang kịch độc vào tướng phủ làm trò giống như Thiết Phồn đã từng làm.
Đời nào Âu Linh Hà để chuyện đó xảy ra.
Nếu dược phòng là chốn dễ dàng ra vào như vậy, sao Âu Linh Hà phải giam lỏng Đằng Nguyên trong phủ.
Các ám vệ khác đều có tiểu trạch viện hoặc tài sản bên ngoài, có kẻ gia quyến ở trong thành hoặc ngoài thành, một tháng được nghỉ ba ngày. Bọn họ sẽ về nhà, ai ở xa không về kịp thì gửi bạc về, nghỉ ngơi mấy ngày thư giãn đầu óc… Kể cả ám vệ nô lệ cũng được ra. Chỉ riêng Đằng Nguyên, không có đãi ngộ đó. Hắn bị giam lỏng, có nhiệm vụ mới được ra, bạc hàng tháng được lãnh không có chỗ tiêu, xếp trong hòm ném dưới gầm giường.
Mạng hắn nằm gọn trong tay Âu Linh Hà, thân hắn chôn chặt trong bốn bức tường Tháp Chân tướng phủ, vậy nên Âu Linh Hà mới yên tâm để hắn phối đan. Chỉ một sơ sẩy, đầu Đằng Nguyên sẽ lìa khỏi cổ. Đương nhiên hắn không muốn c·hết, đan không thể sơ sẩy, dốc hết vốn liếng ra mà làm cho tốt.
Giờ Kính Đông vừa chân ướt chân ráo đến thành Đồng Tỳ, chưa nắm được tình hình tướng phủ đã vội muốn mở dược đường bên ngoài để phô trương thanh thế. Không chừng phen này có trò vui để xem.