Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 142: Non nớt (2)
Âu Liễu lập tức bĩu môi, trừng mắt. Tuy nhiên trông tiểu cô nương chẳng có chút đe doạ vào, trái lại còn giống như đang phụng phịu giận dỗi:
- Ngươi… Thôi được! Đã vậy bổn tiểu thư không thèm vờ vịt với ngươi. Làm thế nào thì làm, kiểm tra độc cho ta.
Đằng Nguyên cười nhẹ, lấy ống đựng kim trong túi ra:
- Tiểu thư trúng độc từ khi nào? Vì sao trúng?
- Được hai năm rồi. Còn vì sao trúng thì ta không rõ. Có kẻ ám toán, hạ độc vào đồ ăn khiến sức khoẻ ta ngày càng giảm sút. Đến khi đại phu phát giác thì độc đã ngấm sâu, dược cũng chỉ để cầm cự, không giải dứt điểm được. Hai năm nay ta đổi không biết bao nhiêu đại phu, kỳ trân dị thảo gì trên đời cũng dùng qua. Á…
Âu Liễu kêu lên khi Đằng Nguyên đột ngột đâm kim vào đầu ngón tay tiểu cô nương. Đám nô tì, nô tài phía sau giật thót mình, nhấp nhổm tại chỗ. Một giọt máu rỉ ra. Đằng Nguyên quẹt máu, đưa lên miệng nếm, lông mày nhíu lại.
Quả là cái ấm sắc thuốc. Phàm thể của Âu Liễu đã trở thành bình chứa thảo dược. Đủ loại loạn thất bát tao còn lưu lại trong máu, đơn thuốc hiện tại nàng ta uống cũng rất nặng, toàn thảo dược mạnh ức chế độc tố hòng giữ mạng. Có điều độc vẫn không giải được.
Đằng Nguyên biết loại độc này, cũng biết vì sao bao nhiêu danh y không thể giải. Dù hắn không nhớ ký ức kiếp trước nhưng cảm giác hoài niệm trào lên như thuỷ triều trong ngực. Dường như có một thời kỳ hắn chuyên hạ loại độc tương tự, rất tâm đắc với nó…
Một nô tì rút khăn bịt lại đầu ngón tay b·ị đ·âm kim của Âu Liễu.
Đằng Nguyên chỉ sang tay bên kia:
- Phiền bát tiểu thư đưa tay kia ra.
Động tác của Âu Liễu có vẻ rụt rè hơn hồi nãy nhưng không đến nỗi vì sợ đau mà không dám đưa tay. Đằng Nguyên châm một vết lên ngón trỏ bàn tay trái của tiểu cô nương, quệt tiếp giọt máu thứ hai ra nếm thử rồi nói:
- Ta cần một số dược. Phiền tiểu thư cho người mang giấy bút ra. Hiện tại ta không thể chế đan trong dược phòng nên phải có vài dụng cụ cần thiết như phòng chế đan.
- Được được… Người đâu, lấy giấy bút. – Âu Liễu mắt sáng rực bịt đầu ngón tay vừa bị châm, luôn miệng kích động. – Nói như vậy ngươi có thể giải độc này?
- Phải. – Đằng Nguyên gật đầu khẳng định. – Từ hôm nay tiểu thư hãy dừng uống thuốc cũ, cũng không cần dùng dược ngâm nữa. Chúng chẳng có tác dụng là bao, còn khiến thân thể mệt mỏi. Ta sẽ chế ra hai loại đan dùng luân phiên, kê một số thảo dược hãm uống thay trà. Trong thời gian dùng đan, tiểu thư tuyệt đối không được dùng thêm bất cứ loại dược nào khác.
Âu Liễu gật đầu lia lịa lắng nghe.
Nô tì, nô tài xung quanh nhìn nhau, kẻ vui mừng, kẻ tỏ vẻ nghi hoặc. Đằng Nguyên chẳng quan tâm, khi nô tì mang giấy bút ra, hắn viết xuống hai mươi lăm loại thảo dược để người của Âu Liễu chuẩn bị. Hẹn khi nào Âu Liễu chuẩn bị xong hết thì cho người tới tìm Đằng Nguyên, hắn sẽ trực tiếp chế đan ở tiểu khách viện.
Khi tới Tháp Chân phủ, Âu Liễu cũng phải mang theo rất nhiều thảo dược nên chỉ buổi chiều cùng ngày mấy nô tì đã quay lại mời Đằng Nguyên. Hắn không mang Tô Thất và Xích Hà, một mình tới tiểu khách viện kiểm tra thảo dược.
Âu Liễn sắp xếp cho Đằng Nguyên một thạch phòng chế đan riêng với đầy đủ dụng cụ hắn yêu cầu và hai nô tì sai vặt. Đằng Nguyên bắt tay vào làm luôn.
Hai loại đan giải độc này không tính là khó chế nhưng bởi vì độc kỳ dị nên cách giải cũng chẳng theo nguyên mẫu nào.
Kịch độc này ở Mộ Hoàng Đại Lục được gọi là Thốc Tự Kê, được kết hợp từ sinh độc và khoáng độc. Kẻ chế ra độc này dùng các loại độc từ rắn, rết, nhện, bọ cạp… kết hợp với khoáng độc tạo thành những viên nhỏ màu đen. Khi hạ độc thì pha vào đồ ăn thức uống của n·ạn n·hân. Bởi vì có thành phần khoáng độc, độc tính ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, tồn đọng lại trong thời gian dài, rất khó giải.
Thốc Tự Kê không có công thức nhất định, có thể tự chế theo tỷ lệ mình muốn để khiến n·ạn n·hân c·hết nhanh, chậm tuỳ ý. Trường hợp của Âu Liễu, kẻ hạ độc không muốn nàng ta c·hết nhanh nên dùng ít sinh độc, nhiều khoáng độc hơn các loại Thốc Tự Kê g·iết người tại chỗ. Khoáng độc cũng kết hợp nhiều loại độc tính trung bình.
Muốn n·ạn n·hân trúng độc m·ãn t·ính, sức khoẻ bị bào mòn, cơ thể yếu dần theo thời gian, kẻ hạ độc phải hạ nhiều lần. Âu Liễu bị hạ độc ít nhất ba lần vào hai năm trước. Khoáng độc tích tụ trong ngũ tạng bào mòn thân thể, khiến nàng ta yếu dần, nhiễm các chứng bệnh thông thường…
Nếu là nữ tử thường dân, không có kỳ trân dị thảo chống chọi, có lẽ Âu Liễu đã thân tẫn vong tiêu. Bất quá dù là tiểu thư quyền quý, tình trạng hiện tại nếu không được nhanh chóng giải độc, Âu Liễu cũng không sống qua được sáu tháng.
Thốc Tự Kê nguy hiểm là thế, với phàm nhân rất khó giải nhưng với Đằng Nguyên chẳng có gì khó. Hắn nếm máu, nếm ra được thành phần và tỷ lệ khoáng độc kết hợp. Chỉ cần theo đó phối giải dược đẩy hết độc tố ra khỏi thân thể là xong. Kẻ từng trúng độc m·ãn t·ính luôn phải gánh nhiều hậu quả nặng nề, dù độc đã giải trừ gần hết. Tuy nhiên đó không phải việc của Đằng Nguyên.
Hắn chế đan giải độc, đẩy phần lớn độc dược khỏi thân thể Âu Liễu, nàng ta sẽ không còn yếu ớt, xanh xao như hiện tại, khá lên trông thấy. Còn chuyện thọ mệnh có dài không thì phải xem tạo hoá.
…
Lặc Nộ trở về dãy thạch phòng, thấy Xích Hà và Tô Thất đang chổng mông lau chùi phòng Đằng Nguyên, ngạc nhiên hỏi một câu:
- Sao lại lau nữa rồi? Chẳng phải hôm kia vừa lau à?
Hai tiểu đồng vội vã chạy ra cửa cúi đầu chào. Xích Hà cười cười:
- Lặc Nộ đại ca… Bọn ta rảnh rỗi quá không có việc gì làm nên…
- A Nguyên đâu? – Lặc Nộ nhìn vào phòng.
Đương nhiên chỉ khi nào Đằng Nguyên không có ở phòng hai tiểu đồng mới lau dọn, nhìn cũng không thấy. Tô Thất thành thật báo:
- Tiểu thúc bị người của bát tiểu thư mời đi rồi ạ.
Mắt Lặc Nộ mở to, trừng lên dữ tợn, khác hẳn vẻ lạnh lẽo không biểu cảm thường ngày khiến Xích Hà và Tô Thất giật mình kinh sợ. Giọng y lạnh xuống:
- Bát tiểu thư mời A Nguyên đi? Từ bao giờ?
- Hai hôm nay rồi ạ. – Xích Hà nói mà giọng hơi run. – Bắt đầu từ sáng hôm qua... hôm nay là ngày thứ hai.
Tròng mắt Lặc Nộ đảo như rang lạc, sắc mặt sa sầm. Y tức tốc quay người, rảo bước ra khỏi tiểu viện, hướng tiểu khách viện mà đi.
Ám vệ canh gác ở các tiểu môn, đại môn và hoa viên nhìn thấy bộ dạng hung thần ác sát của Lặc Nộ, kẻ nào kẻ nấy đều kinh sợ cúi đầu, không dám thở mạnh. Bình thường Lặc Nộ nổi tiếng với diện mạo lãnh khốc, ngàn năm biểu cảm trên mặt không đổi. Chỉ cần y khẽ nhíu mày thể hiện chút tức giận, ám vệ dưới quyền đã không rét mà run lẩy bẩy chuẩn bị nhận phạt, đừng nói lúc y tức giận có bao nhiêu đáng sợ.
Có kẻ đi theo Lặc Nộ đã gần chục năm nhưng chưa từng thấy y trông đáng sợ như lúc này, không hiểu đại sự gì xảy ra.
Lặc Nộ hùng hổ đi tới tiểu khách viện, tai bắt được thanh âm cười nói từ trong hoa viên vọng ra, theo phản xạ cước bộ chậm lại, lắng nghe. Là tiếng nô tì đùa giỡn, chơi trò đoán chữ phạt búng trán mà Âu Liễu thích. Vì sức khoẻ của Âu Liễu không tốt nên thường ngồi một chỗ nhìn đám nô tì chơi, tự mình ra tay búng phạt cho đỡ nghiền. Từ khi nàng ta tới đây, cách ngày lại cho nô tì, nô tài vui chơi một lần, ám vệ báo cáo lại mà Lặc Nộ cũng tự nhìn mấy lượt.
Tâm tình của Âu Liễu rất tốt, tiếng cười khúc khích thanh thuý phát ra khiến Lặc Nộ giật mình, không nghĩ tiểu cô nương tam phòng này cười lên lại giống tiếng cười thuở thiếu nữ của Âu Linh Hà đến vậy.
Y dừng bước, đứng cách tiểu môn khách viện một đoạn khá xa, nhìn chằm chằm hai ám vệ đang canh gác ở đó, đầu óc xoay chuyển như điên. Đột nhiên nhớ về thời niên thiếu của chủ nhân trong khi đang có chuyện gấp cần làm, Lặc Nộ chợt cảm thấy rối trí. Y đứng chôn chân tại chỗ hơn một khắc, b·iểu t·ình khẩn trương, hung ác từ từ trở lại trạng thái bình lặng. Đôi mắt nảy lửa nguội dần; thân thể gồng cứng cũng thả lỏng.