Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tam Luân

Unknown

Chương 166: C·h·ế·t đáng lắm

Chương 166: C·h·ế·t đáng lắm


Tử thi cháy đượm trong lửa, mùi khét bay lên không mấy dễ ngửi. Tung Cát hạ lệnh cho cả đội thu dọn đồ, chất Dương Trung lên lưng ngựa mang theo. Cả đội hướng về phía sơn thôn bên trong vùng đồi mà đi. Vì trời tối không thể cưỡi ngựa, họ phải dắt ngựa vừa đi vừa dò đường cho đến khi tới được đoạn đường mòn vắt qua những quả đồi, dẫn đến sơn thôn nghèo nàn, tối om.

Tung Cát cho cả đội đi bộ vào thôn, chọn một tiểu viện nghèo nàn, rách nát để dừng chân. Viên Lâm nhảy tường vào, dễ dàng mở cổng gỗ cho cả đội dắt ngựa vào sân tiểu viện. Trong sân để đầy đồ đạc lộn xộn, tiểu viện chỉ có hai gian chính phòng bằng đá, một gian bếp và một cái kho phía sau. Đằng Nguyên đóng cổng cài then.

Tô Quý và Viên Lâm rút loan đao ra, gõ cửa đá ở chính phòng tiểu viện.

Thật buồn cười, chủ nhân của tiểu viện thức giấc, đốt đèn, mở cửa, bị Viên Lâm dí đao vào cổ khống chế.

Chương 166: C·h·ế·t đáng lắm