Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Luân
Unknown
Chương 177: Phế vật nguỵ linh căn (2)
Mờ sáng hôm sau, Đằng Nguyên tỉnh lại tìm đường xuống núi.
Bởi vì sợ tên mắt rắn còn luẩn quẩn trong rừng nên Đằng Nguyên không dám mạo hiểm kề cà đi tìm đồ ăn. Hắn ăn tạm củ, quả, rễ độc, gấp rút tìm đường ra khỏi rừng.
Lần mò cả buổi sáng cũng không thấy bóng dáng tên mắt rắn đâu, Đằng Nguyên yên tâm dừng chân bên bờ suối nghỉ ngơi. Dù tên kia là tu tiên giả nhưng cảnh giới còn quá thấp, chưa thể tích cốc, không ngự kiếm phi hành được mà phải chạy bộ giống hắn, vậy nên sức lực cũng có hạn. Linh lực trong thân y có thể dùng để tăng cường tốc độ, bất quá đối với đám phế vật nguỵ linh căn, linh lực tích luỹ rất ít ỏi. Ở một nơi “cằn cỗi” không hề có linh khí như Vạn Tư quốc, bất cứ kẻ nào cũng phải tiết kiệm linh lực, không thể dùng bừa.
Do vậy, nếu muốn giữ sức để sử dụng pháp bảo hoặc phù lục công kích Đằng Nguyên, tên mắt rắn buộc phải thành thật chạy từng bước trên mặt đất, lùng tìm hắn giữa chốn rừng rậm trùng trùng hiểm nguy. Thần thức của tên mắt rắn chắc cũng chỉ dừng ở mức độ thăm dò trong khoảng cách ngắn, phát giác sự hiện diện của Đằng Nguyên chứ chưa thể nhìn xuyên qua màng hàn khí lục lam, nếu không hắn đã bại lộ từ lâu. Đằng Nguyên không sợ y dùng thứ thần thức kém cỏi đó tìm được hắn giữa trùng điệp cây cối cản tầm nhìn như hiện tại.