Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tâm Ma

Unknown

Chương 101: Đề nghị của Lý Vũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Đề nghị của Lý Vũ


Mộc Nha nghe xong quả nhiên rất vui mừng, liền chạy đến nắm lấy tay Huệ Sơn, hai mắt long lanh, gật đầu lia lịa.

“Nếu là bẩm sinh thì bệnh câm thường đi chung với điếc, mà lệnh ái lại có thể nghe được rất rõ ràng. Vừa rồi lúc thực hiện các cử chỉ bàn tay, lệnh ái cũng thỉnh thoảng cử động miệng theo những gì muốn nói, cho nên đệ đoán là trước đây lệnh ái đã từng nói được, còn hiện tại thì không. Nếu bệnh này do bẩm sinh thì đệ đành chịu, nhưng nếu đã không phải vậy thì vẫn có khả năng chữa được.”

“Bây giờ muộn rồi, sáng sớm ngày mai thúc thúc sẽ xem bệnh cho.” Lý Vũ nở một nụ cười vui vẻ nói, lại dặn rằng trước lúc đó không được ăn uống hay làm việc gì nặng nhọc.

Ở đó, linh khí khô kiệt, không một ai có thể tu luyện, tất cả đều đi bộ dưới đất như lũ thằn lằn, gặp núi cao không thể bay qua, gặp sông lớn không dám lội xuống, loanh quanh luẩn quẩn một chỗ sáu mươi năm rồi lìa đời.

Màn đêm tịch mịch, trên nền trời thăm thẳm trong vắt, sông ngân lẳng lặng đưa mảnh trăng trôi dần về phía tây. Sương nhẹ nhàng rơi, đọng lại trên từng chiếc lá, trên từng ngọn cỏ, thấm sâu vào lòng đất im lặng, và cả lòng người trĩu nặng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mộc Nha biết cha lo lắng về chuyện lúc trước mình uống nhầm thuốc, liền làm dấu bàn tay ý bảo rằng: không sao đâu.

“Sư huynh nói vậy là có ý gì?” Lý Vũ ngạc nhiên thốt lên. “Chẳng lẽ sư huynh không muốn chữa khỏi bệnh cho lệnh ái ư?”

“Có chuyện gì vậy?” Cổ Huệ Sơn nghi hoặc nhìn Lý Vũ, hắn nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe đến đây, Huệ Sơn chợt nhớ về tên lang băm mình đã từng gặp khoảng một năm trước. Kẻ đó tự nhận là người của Y Dược đường, bảo rằng không muốn bị gò bó nên bỏ ra ngoài, đến các nơi hẻo lánh chữa bệnh để hành thiện tích đức.

Chương 101: Đề nghị của Lý Vũ

“Thật sự có chuyện đó?” Cổ Huệ Sơn hỏi lại, vẫn có vẻ không tin tưởng lắm.

“Sư huynh yên tâm, từ trước đến nay đệ chữa bệnh cho người già hay trẻ nhỏ đều là miễn phí.”

Khoảng thời gian gần đây, y đúng là có nghe không ít về cái tên Lý Vũ, cũng nghe nói hắn biết chữa bệnh, tuy nhiên vẫn luôn cảm thấy không tin tưởng lắm, thế nên chưa từng nghĩ đến chuyện bảo hắn chữa bệnh cho con gái.

“Sư huynh yêu thương con gái như vậy lẽ nào lại không đồng ý? Đệ chỉ muốn báo trước cho lệnh ái biết để mừng mà thôi.” Lý Vũ bình tĩnh đáp.

Huệ Sơn khen ngợi một tiếng rồi bảo nữ hài lui xuống. Lý Vũ chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người liền nhắc tiếp chuyện vừa rồi:

Cổ Huệ Sơn thầm suy đoán về thứ cao ấy, khẽ gật đầu. Lý Vũ thoa cao xong, nằm một lúc là ngủ. Huệ Sơn vẫn tiếp tục ngồi uống trà một mình, suy nghĩ vẩn vơ.

Huệ Sơn thở dài một tiếng, khẽ gật đầu.

Vốn dĩ trong phòng ngủ của Huệ Sơn vẫn còn một cái màn, nhưng y không muốn làm xáo trộn nơi đó, mà có đem ra cũng không có chỗ để chăng dây, đành để Lý Vũ phải chịu thiệt thòi. Lý Vũ tươi cười nói:

Nhớ lúc Mộc Tri vừa chào đời, cả nhà y đã vui vẻ biết bao. Tuy nhiên, Cổ nương tử không chịu nghỉ ngơi đầy đủ sau khi sinh nở, khiến cho hàn khí nhập thể, cứ đến ngày trăng tròn là toàn thân bỗng dưng lạnh buốt, bắp thịt co rút dữ dội không tự chủ được.

Mộc Nha ghi nhớ, cúi chào rồi lui về phòng, trên mặt đầy vẻ hân hoan. Lý Vũ trò chuyện với Huệ Sơn một lúc thì leo lên cái chõng tre ở góc phòng khách để ngủ. Họ Cổ đưa cho hắn cái quạt mo rồi nhắc nhở:

“Có chuyện gì vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đúng lúc này thì Mộc Nha mang theo một đĩa bánh ngọt bước vào, ra hiệu bảo rằng dùng với nước trà rất ngon, mời hai người vừa dùng vừa trò chuyện. Đang định lui ra ngoài thì Lý Vũ bỗng gọi một tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong căn phòng nhỏ, dưới ánh đèn lờ mờ, Cổ Huệ Sơn vẫn ngồi yên như một pho tượng, chén trà trên tay đã nguội lạnh, canh tư đã đến lúc nào cũng chẳng hay.

Dứt lời thì hừ lạnh một tiếng. Lý Vũ nghe xong, bấy giờ mới sực nhớ ra một chuyện, nhưng vì lâu rồi không gặp phải nên quên mất. Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lựa lời giải thích:

“Thật sự là như vậy.” Lý Vũ chân thành nói.

“Đúng là như vậy, sao đệ biết?”

“Không vấn đề gì đâu, sư huynh đừng lo.”

Tiếng gõ khung cửa khẽ vang lên, Mộc Nha cẩn thận bước vào, trên tay mang theo một khay trà nóng được nấu từ hoa lạc tiên, mông diệp và một ít hương mao, tuy chỉ là mấy thứ đơn giản nhưng tỏa hương thơm phức cả căn phòng.

“Lý sư đệ đoán hay lắm.” Huệ Sơn gật gù, thế nhưng sau đó lại không mặn không nhạt nói: “Tuy nhiên, ta thấy chuyện này không cần nhắc đến nữa, Lý sư đệ mau uống trà đi rồi chúng ta lên đường.”

Cổ Huệ Sơn khẽ nhấp một ngụm trà, cúi đầu suy nghĩ. Mỗi lần chở người hoặc đồ vật từ nội môn ra ngoại môn hoặc ngược lại, y vẫn có thói quen ghé về thăm nhà như thế này.

Thật ra, hắn không rõ tại sao lại có cảm giác Huệ Sơn sẽ từ chối việc này, cho nên mới nói thẳng luôn với Mộc Nha, hi vọng nữ hài sẽ giúp mình thuyết phục sư huynh.

“Bệnh câm của lệnh ái không phải do bẩm sinh đúng không?”

Cổ Huệ Sơn “hử” một tiếng, nhướng mày lên hỏi:

Một nhà năm người đang sống vui vẻ hạnh phúc thì bỗng dưng mẹ mất, cha thì đi biền biệt chẳng mấy khi về, ba đứa trẻ dù còn rất nhỏ vẫn phải tự chăm sóc lẫn nhau, thật sự là thiệt thòi cho bọn chúng.

Dù sao tung tích Lý Vũ cũng dễ tìm kiếm hơn so với tên lang băm lần trước, nếu có chuyện gì vẫn có thể tìm hắn tính sổ.

Nghĩ đến chuyện cũ, Huệ Sơn vừa buồn vừa giận, nét mặt hầm hầm, nhưng đang định nói gì đó thì chợt nghe tiếng bước chân nhè nhẹ ở bên ngoài, liền đổi ngay nét mặt thành tươi cười.

“Tiểu Nha này.”

Nữ hài xoay người lại nhìn, hắn liền nói:

Bởi vì thương nàng, trong nhà có thứ gì đều bị Huệ Sơn mang đi bán sạch, lại vay mượn thêm không ít mới đủ để nhờ người của Y Dược đường đến chữa trị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Huệ Sơn rất muốn có nhiều thời gian hơn để chăm sóc các con, nhưng tiếc là chẳng còn cách nào khác. Y phải ra ngoài bươn chải để kiếm linh thạch, kiếm điểm cống hiến để trả nợ.

Tiếc là bệnh tình sắp khỏi thì Vô Âm giáo xuất hiện, nàng đang không được khỏe, lại vì bảo vệ bầy con nên phải bỏ mình. Sau chuyện này, Mộc Nha cũng đột nhiên không nói được nữa.

“Có câu bệnh dù nhẹ cũng phải chữa cho sớm, bởi vì để càng lâu sẽ càng khó chữa, lại có thể gây ảnh hưởng xấu đến chức năng của các vị trí khác, chẳng hay sư huynh còn điều gì lo lắng mà không chịu chữa ngay đi?”

Mộc Nha nắm chặt bàn tay thô ráp của cha, ánh mắt dần chuyển thành vẻ van xin. Trước ánh mắt ấy, Cổ Huệ Sơn đành thở dài một tiếng rồi nói:

“Ngoài này hơi nhiều muỗi, Lý sư đệ chịu khó chút nhé.”

Mộc Nha mừng rỡ ôm chầm lấy cha rồi quay sang nhìn Lý Vũ.

“Chẳng giấu gì sư huynh, trước khi gia nhập Thất Dương tông, đệ từng sinh sống tại một nơi gọi là Tỏa Hành Chi Địa, có lẽ cách chỗ này rất xa xôi, đệ cũng không còn biết làm sao để trở về.

Ở đó, truyền thừa bị đứt đoạn, trẻ con không phải bỗng dưng biết nói, mà cha mẹ chúng phải dạy dỗ cho chúng từng âm tiết một, từng chữ từng câu, từ đơn giản đến phức tạp, vậy mà cũng phải mất đến mấy năm bọn trẻ mới bập bẹ được một câu hoàn chỉnh.

“Lệnh ái hình như không nói được thì phải?”

Thấy Huệ Sơn hồi lâu không đáp, Lý Vũ tưởng y đang lo lắng về chuyện tiền nong, bèn nói:

“Thôi được, tùy ý các ngươi vậy, muốn làm gì thì làm.”

Bệnh câm bẩm sinh ở Tỏa Hành Chi Địa cũng tương đối phổ biến, tuy nhiên không có liên quan gì đến trí tuệ, bởi vì đệ sống ở đó một thời gian dài nên nhất thời quên mất, xin sư huynh chớ hiểu lầm những lời nói vừa rồi.”

Hôm nay, thấy Lý Vũ là người hòa nhã thân thiện, y mới mời hắn vào trong ngồi chơi xơi nước, như vậy cũng là để bản thân có nhiều thời gian hơn với bọn trẻ, ngoài ra không hề có suy nghĩ nào khác.

Huệ Sơn tuy cũng có nghe nói Lý Vũ là hậu nhân của Văn Hạc, sở hữu một dược cốc rộng lớn, có điều trồng linh dược với chữa bệnh lại là hai việc không giống nhau. Hắn có thể biết chữa bệnh, nhưng giỏi thì chưa chắc.

Thế nên khi nghe những lời của Lý Vũ, nữ hài đâu có suy nghĩ nhiều làm chi, chỉ cần có cơ hội chữa khỏi bệnh là được rồi, chữa không khỏi cũng đâu có mất gì, cùng lắm là lại ốm một trận.

Lúc gặp Huệ Sơn, hắn ta cũng nói những lời tương tự như của Lý Vũ vừa rồi. Họ Cổ dạo ấy vừa mất nương tử, tâm trí đang rối bời, lại vì thương con nên tin ngay, liền chạy chọt khắp nơi để có linh thạch mua đan dược.

Tuy nhiên, kết quả là bệnh tình Mộc Nha chẳng những không chữa khỏi, ngược lại còn bị phát sốt nóng lạnh rồi mê man suốt mấy ngày liền, may sao vẫn tỉnh lại được.

Đột nhiên, từ phía căn phòng của bọn trẻ vang lên một tiếng động mạnh, sau đó là tiếng khóc la om sòm. Huệ Sơn giật mình một cái, thả rơi chén trà xuống bàn, hốt hoảng chạy ngay đến xem sao.

Y tung cửa bước nhanh vào phòng, lấy ra một viên nguyệt quang thạch để soi sáng. Chỉ thấy Mộc Nha đang ôm lấy tiểu đệ đệ, cùng nhau òa khóc ở dưới đất. Mộc Trang thì ngồi khoanh chân trên giường, giương mắt nhìn cha. Huệ Sơn lo lắng hỏi:

Sau đó, Cổ Huệ Sơn muốn tìm tên lang băm kia tính sổ, nhưng chẳng biết hắn đã trốn đi đường nào, đến Y Dược đường hỏi cũng không có kết quả gì, đành ôm cục tức quay về.

Mặc dù vẫn có trường hợp ngoại lệ, song tất cả những người đó đều là con cháu nhà dòng dõi, lại có khả năng lĩnh ngộ nhất định thì mới được tập trung bồi dưỡng từ sớm.

“Lý sư đệ!” Cổ Huệ Sơn đặt mạnh chén trà lên bàn nói. “Chuyện này ta vẫn chưa đồng ý mà.”

Không phải vì nữ hài còn nhỏ không biết sợ, cũng không phải vì tin tưởng Lý Vũ, mà vì mỗi ngày khi bước ra ngoài, Mộc Nha đều bị những đứa trẻ khác vây quanh trêu chọc, uất ức không thể nói được, lại sợ cha lo lắng nên không bao giờ kể lại, đành tìm một chỗ vắng vẻ ngồi khóc một mình.

“Nha Nhi mới mười một tuổi thôi đấy, nhưng nó đã biết lo chuyện bếp núc, dọn dẹp nhà cửa tươm tất mỗi ngày, lại một tay trông nom hai đứa muội muội với đệ đệ, lúc tiện nội còn tại thế cũng là con bé ở bên cạnh chăm sóc mỗi khi bệnh của nàng tái phát. Ái nữ nhà ta giỏi giang như vậy, Lý sư đệ trông con bé giống một đứa trẻ bẩm sinh không biết nói lắm sao?”

Sau đó lấy từ trong túi vải ra một lọ cao, quệt một ít bôi lên những vùng da hở trên thân thể. Lúc còn ở chỗ Văn Hạc, mỗi khi rảnh rỗi Lý Vũ cũng tự chế ra vài loại thuốc, bao gồm cả lọ cao chống muỗi này.

“Nhưng lỡ như…” Cổ Huệ Sơn nhăn mặt nói.

“Nếu sư huynh tin tưởng thì để đệ xem thử một lần, biết đâu có thể giúp được gì đó cũng nên.” Lý Vũ lại nói.

Họ Cổ vốn đã không tin, thấy hắn nói như thế thì trong lòng càng nghi ngờ hơn, chẳng lẽ hắn muốn lấy con gái mình để thử thuốc, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Lý Vũ thì không rõ tại sao vị sư huynh này cứ đắn đo mãi, lại khẩn khoản nói:

Dù sao thì Lý Vũ cũng còn quá trẻ, lại còn đang là đệ tử ngoại môn. Mà theo lẽ thường, đệ tử ngoại môn vốn chỉ chuyên tâm vào việc tu luyện, gia tăng tu vi là chính, chờ khi tiến vào ngưng linh cảnh, trở thành đệ tử nội môn thì mới tính tới chuyện học thêm những thứ khác.

“Thúc thúc biết chữa bệnh, thúc thúc muốn chữa bệnh cho con, con có muốn không? Yên tâm, thúc thúc không thu linh thạch hay bất cứ thứ gì khác đâu, hoàn toàn miễn phí.”

Nếu là tại một nơi khác, Cổ Huệ Sơn nghe những lời như vậy có lẽ đã nổi nóng mà quát thẳng vào mặt Lý Vũ, nhưng vì lúc này đang ở nhà nên y cố gắng kiềm chế, bình tĩnh trả lời rằng:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 101: Đề nghị của Lý Vũ