Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tâm Ma

Unknown

Chương 30: Tình huynh muội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Tình huynh muội


Hắn ngồi xuống, đặt bàn tay nhỏ bé của Mộng Liên vào bàn tay mình, cảm nhận được từng cơn nóng lạnh thất thường truyền qua. Hắn tra hai đầu ngón tay vào cổ tay nàng, thấy mạch đập yếu ớt, loạn nhịp, dường như là trúng độc.

“Vậy sao ca ca… không khụ khụ… đồng ý khụ khụ… với muội?”

“Liên Nhi à.” Lý bà lại nói. “Con còn tâm nguyện gì không, chỉ cần có thể, chúng ta nhất định sẽ cố gắng thực hiện.”

Bà nội trông như già hơn trước, Tiểu Liên cứ ho sù sụ, Tiểu Hà khẽ gật đầu, dì Hoa vẫn sụt sịt chấm nước mắt, cha cầm cái thau lặng lẽ đứng nơi góc tường, tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của hắn.

Hắn nhìn Mộng Liên, nhớ về từng ngày từng ngày trôi qua cùng với nàng, nghĩ đến việc sau này nàng không còn trên đời nữa, nỗi bi thương cứ thế dâng lên, quanh quẩn trong đầu hắn, hóa thành âm thanh tự vấn chính mình: “lẽ nào ta chỉ xem Tiểu Liên như muội muội thôi sao?”.

Mấy năm học nghệ ở chỗ Tiêu dược sư, Lý Vũ có biết thêm về các trường hợp trúng độc, nhưng đó là n·gộ đ·ộc thức ăn, độc rắn hoặc côn trùng cắn, không có loại nào giống với loại độc Mộng Liên mắc phải.

Lý Vũ thỉnh thoảng vẫn nói với nàng rằng chỉ coi Mộng Liên như muội muội, không muốn nàng phải suy nghĩ nhiều. Nhưng linh cảm của nữ nhân nói cho nàng biết, tình cảm của hắn dành cho Mộng Liên không hẳn chỉ như vậy.

“Ca ca, muội… lạnh quá… khụ khụ.” Mộng Liên run rẩy nói ra từng hơi đứt quãng. “Ca ca hết khụ khụ… thương muội, nên muội mới khụ khụ… thấy lạnh thế này.”

Chuyện Lý gia là người tu tiên không thể tiết lộ ra bên ngoài nên bà mới nói như vậy, mà Lý Vũ nghe xong cũng hiểu là bà đã cố gắng hết sức. Nhưng biết chuyện đã xảy ra từ ba ngày trước, hắn bỗng thấy giật mình, khẽ thốt lên:

“Muội muốn lấy ca ca.” Mộng Liên hai mắt sáng rỡ, dường như quên hết mọi đau đớn trong người.

“Để muội về xin phép cha dời hôn lễ lên sớm vài tháng, tranh thủ lúc Tiểu Liên vẫn còn khỏe, muội và Tiểu Liên cùng bái đường với huynh, ba chúng ta đều trở thành người một nhà, chẳng phải rất tốt sao. Tiểu Liên như thế này, chắc cha muội cũng không nỡ từ chối.”

Chương 30: Tình huynh muội

Đúng lúc này, Mộng Liên đột nhiên ậm ừ trong cổ họng, khẽ rên một tiếng. Nàng nắm chặt bàn tay Lý Vũ, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Thân thể quằn quại từng cơn, rồi nàng nghiêng mình qua một bên, bắt đầu n·ôn m·ửa.

Nghe thấy điều này, Nhược Hà từ lúc vào phòng đến giờ vẫn luôn im lặng bỗng “a” một tiếng.

“Kiếp này… gặp được ca ca… muội thật sự rất khụ khụ… vui.” Mộng Liên nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói. “Hi vọng… kiếp sau…”

“Ta chợt nhớ ra là ở Khanh Hoa thành, cách nơi đây khoảng bảy ngày đường, ta có quen biết với một vị thần y. Người này y thuật vô cùng cao minh, chắc chắn sẽ có cách cứu được Liên Nhi.”

“Đúng vậy.” Lý bà buồn rầu đáp. “A Đại mang hai đứa về đây từ ba ngày trước, Liên Nhi vì nóng lòng cứu con nên mới thành ra thế này.”

“Tiểu Liên, ta ở đây.” Lý Vũ áp bàn tay nàng vào gương mặt mình, vui mừng nói.

Nhưng theo thời gian, cái mới rồi sẽ dần bao phủ lên trên cái cũ, như vết mực loang ra trong nước, mỗi ngày càng trở nên sâu đậm, càng thêm phần khắc cốt ghi tâm.

“A, Vũ Nhi.” Thấy con trai đến, Lý Đại thoáng lộ vẻ bất ngờ, sau đó quay sang nhìn Nhược Hà. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không có chuyện đó đâu. Chẳng phải muội đã tỉnh lại rồi sao. Sẽ ổn…”

“Tiểu Vũ.” Đột nhiên, Nhược Hà bước lên một bước, ngồi xuống kế bên hắn, nhẹ giọng nói. “Chẳng lẽ cảm xúc của chính mình, huynh cũng không nhận ra sao?”

“Không, không phải. Ta lúc nào cũng thương muội.”

Thấy Lý Vũ chần chừ không đáp, nét mặt Mộng Liên trở nên u ám, cơn đau theo tâm trạng sa sút lần nữa kéo đến, khiến nàng ho lên sù sụ, nôn ra một đống máu. Cũng may Lý Đại đã quay lại, kịp hứng cái thau vào bên dưới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ là trong tối ngoài sáng, hoặc bởi một lý do nào khác, khiến hắn không nhận ra mà thôi. Chứng kiến những phản ứng của hắn, ngay từ khi nghe tin Mộng Liên gặp chuyện cho đến hiện tại, Nhược Hà càng thêm khẳng định suy nghĩ trong lòng.

Lý Vũ tiến đến gần chiếc giường, lặng lẽ nhìn tiểu muội muội thường ngày lanh lợi hoạt bát, lúc này chỉ nằm im một chỗ, hai đầu chân mày nhăn lại, sắc mặt lúc tím lúc cam, lúc xanh lúc xám.

“Tiểu Liên, ta đồng ý lấy muội, cho dù sinh tử ngăn cách, ta cũng sẽ lấy muội.”

Thanh âm của bà không lớn, nhưng Lý Vũ nghe như sét đánh ngang tai. Hắn giật nảy mình, con mắt chầm chậm nhìn từng thân ảnh đang xuất hiện ở trong căn phòng này.

“Tiểu Liên, Tiểu Liên, muội gắng lên.” Lý Vũ biến sắc, nắm chặt bàn tay nàng.

“Ta…”

“Bà bà, có chuyện gì vậy?” Lý Vũ thấy bộ dạng hồ hởi của bà nội, nghĩ chắc là có tin mừng, con mắt liền sáng lên.

Lý Vũ cảm giác tinh thần đã trở nên thông suốt, như cởi bỏ được một nút thắt vẫn luôn trói chặt tâm trí, trút được một khối đá đè nặng trong lòng. Hắn vuốt ve bàn tay Mộng Liên, thở nhẹ một hơi lên mu bàn tay nàng, không ngần ngại trước mặt mọi người mà nói rằng:

Trong lúc đôi nam nữ đang cảm xúc dâng trào, nhưng người chứng kiến cũng cùng nhau cảm khái, Lý bà đột nhiên vỗ tay một cái “bép” khiến ai nấy đều giật mình.

“Ta cũng vậy, cũng rất vui khi gặp muội. Vì vậy muội phải cố lên, không được từ bỏ.”

“Cha, không phải lỗi của Tiểu Hà.” Lý Vũ nói. “Tiểu Liên giờ sao rồi?”

Mộng Liên nôn được khoảng đầy một cái bát thì ngừng, Lý bà lau sạch khóe miệng cho nàng rồi thay một chiếc khăn khác, sau đó xua xua tay bảo Lý Đại bưng cái thau ra ngoài để đổ.

“Chuyện gì…” Lý Vũ định hỏi là chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì không hỏi nữa mà khẳng định: “Ta đồng ý, chuyện gì ta cũng đồng ý với muội.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bà bà đừng nói vậy.” Mộng Hoa chợt nghẹn ngào lên tiếng. “Mạng của con và Liên Nhi đều nhờ ơn bà bà cứu về, lại được bà bà cho một mái nhà để trú mưa tránh nắng, Liên Nhi lấy thân mình báo đáp cũng là… cũng là… phải thôi.”

Nhược Hà vừa dứt lời, ai nấy đều tỏ ra bất ngờ. Nhất là Mộng Liên, nàng đang nằm trên giường suýt nữa cũng phải ngồi bật dậy vì ngạc nhiên, nhưng vừa nhấc người lên thì lại nằm vật xuống, khẽ ho vài tiếng rồi thều thào:

“Vũ Nhi.” Lý bà nói. “Hà Nhi đã nói như thế, con còn đắn đo gì nữa. Chẳng lẽ con chê Liên Nhi? Hay con muốn chờ… chờ Liên Nhi không còn nữa thì mới chịu chấp nhận con bé sao?”

Sáu chữ “cho dù sinh tử ngăn cách” có lẽ Lý Vũ cho rằng Mộng Liên không còn bao nhiêu thời gian nên mới nói ra. Hắn không hề hay biết sáu chữ đó đã khắc rất sâu vào trong tim nàng.

Lý Đại đã quay lại phòng từ khi nào, chỉ là vẫn luôn đứng im như tượng nên không ai để ý tới. Nhưng vừa thấy thân hình Mộng Liên khẽ động, hắn lập tức đưa cái thau vào, không để nàng nôn ra ngoài.

Phòng của Lý bà khá trống trải, chỉ thấy một cái đỉnh lớn nằm ở giữa phòng, khói bốc lên nghi ngút. Tiến vào sâu hơn thì có thêm một cái bàn cùng hai chiếc ghế dựa, Mộng Hoa đang ngồi đó, mặt mày ủ dột. Cuối cùng là đến chiếc giường ngủ, Lý bà thì ngồi bên mép giường, còn người nằm trên giường chính là Mộng Liên.

“Liên Nhi a Liên Nhi, Lý gia nợ con một tấm chân tình, con cứ thế này thì sao chúng ta báo đáp được đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ là mọi người đều thấy rõ Mộng Liên trúng độc rất khổ sở, mong mỏi nàng có thể sớm khỏe lại, cho nên những ý nghĩ nghi ngờ đều nhanh chóng bị lu mờ.

“Vũ Nhi à.” Lý bà vỗ nhẹ lên vai hắn. “Ta cũng mong Liên Nhi khỏe lại, nhưng có lẽ đây chỉ là hồi quang phản chiếu thôi.”

“Liên Nhi ở bên trong, e là… e là…” Lý Đại bỗng thở dài, khẽ lắc đầu rồi bưng thau nước lách qua bên cạnh, tiến về phía bãi đất trống cách đó hơn chục bước chân để đổ.

Lý Vũ ngồi im trầm mặc, suy đoán về những chuyện xảy ra sau khi mình b·ất t·ỉnh vì bị đá ném trúng, lại nghe thấy bà nội than thở:

“Ca ca… không cần… phải lừa muội khụ khụ… muội biết mình… sắp… sắp… sắp hự hự…”

Nhược Hà không muốn hắn lựa chọn sai lầm rồi dằn vặt cả đời, mà sự dằn vặt đó về sau có khả năng cũng sẽ ảnh hưởng lên người nàng. Suy nghĩ này không phải chỉ mới xuất hiện, mà nàng đã nghĩ về nó suốt mấy hôm nay rồi. Nàng nói:

Lại qua một hồi suy tư, Lý Vũ cuối cùng cũng dần nhận ra, mình đối với Mộng Liên quả thật không chỉ là tình huynh muội, mà còn có một chút tình nam nữ. Nói là một chút, bởi vì nó chỉ mới nảy sinh, hắn không dám cho là nhiều.

“Thật sao?” Lý Vũ mừng rỡ nói. Hắn biết không có vị thần y nào ở đây cả, chính là bà nội vừa nghĩ ra cách chữa trị cho Mộng Liên, bởi vì có Nhược Hà nên không tiện nói thẳng.

“Vũ Nhi à, Liên Nhi thường đến chỗ ta tâm sự, bấy lâu nay vẫn luôn một lòng thích con…” Lý bà nói hết câu thì thở dài.

“Con… con khụ khụ… cả đời này chỉ khụ khụ… có một tâm nguyện, nhưng sợ ca ca khụ khụ… không đồng ý khụ khụ.”

Không chờ Lý Vũ nói hết câu, toàn thân Mộng Liên lại chấn động dữ dội. Lý Đại còn chưa quay lại, nàng cứ thế òng ọc nôn ra từng ngụm máu tươi, ngực áo lẫn chiếc chăn đang đắp trên người liền ướt đẫm, nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Vả lại, hắn từ nhỏ vẫn luôn xem Mộng Liên như muội muội, đã tự vạch ra một ranh giới giữa hai người, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bước qua. Tình cảm của nàng, hắn có thể nhìn thấy được, cũng trân trọng điều đó, nhưng bởi vì vậy nên hắn càng không dám tùy tiện.

Thái độ kỳ lạ của Lý Đại khiến Lý Vũ càng hoang mang, vội đi thẳng vào trong.

Đúng thật là hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bước qua ranh giới giữa mình và Mộng Liên, nhưng sự chân thành của nàng bấy lâu nay cũng khiến hắn phần nào tiến gần hơn đến ranh giới ấy.

“Chuyện này…” Lý Vũ ngập ngừng, quay lại nhìn Nhược Hà rồi trầm mặc một lúc lâu. Cả hai đã có hôn ước, cũng rất tâm đầu ý hợp, nếu đồng ý với Mộng Liên thì e rằng quá thiếu tôn trọng đối với Nhược Hà. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ca ca.” Mộng Liên hé mở đôi mắt, thì thào cất tiếng gọi, muốn nâng cánh tay lên nhưng lại không đủ sức.

“Ta không lừa muội.” Lý Vũ nhận lấy chiếc khăn từ tay bà nội, chầm chậm lau v·ết m·áu đọng lại trên môi Mộng Liên, sau đó vuốt nhẹ cái trán ướt nhẹp mồ hôi, bết đầy tóc của nàng. “Muội nhất định sẽ khỏe lại.”

Cạnh đầu giường có một chiếc ghế nhỏ, phía trên đặt một cái thau đồng giống với cái mà Lý Đại bưng ra trước đó, khác ở chỗ nước bên trong vừa ấm vừa sạch, chốc chốc Lý bà lại nhúng chiếc khăn vải vào, vắt khô rồi lau nhẹ lên trán Mộng Liên.

Nghe thấy bốn chữ “hồi quang phản chiếu” Lý Vũ mím chặt môi, ngăn đôi hàm răng không run lên cầm cập.

Nhưng sớm không sớm, muộn không muộn, Lý bà lại nhớ ra chuyện này ngay sau khi Lý Vũ đồng ý lấy Mộng Liên, không khỏi khiến người khác nảy sinh nghi ngờ.

“Liên Liên, ngươi đừng nói vậy, chẳng phải chúng ta từng là tỷ muội tốt hay sao, nói thật ta cũng chán cãi nhau với ngươi lắm rồi.” Nhược Hà nhìn Mộng Liên, cả hai cùng mỉm cười.

“Lý thúc thúc, ta… huynh ấy rất lo lắng cho Tiểu Liên, ta cũng không còn cách nào khác, đành phải nói ra.”

“Hà… Hà Hà, ngươi… thật tốt. Ta… không biết phải khụ khụ… cảm ơn ngươi… như thế nào nữa khụ khụ.”

Nói xong, nàng ngoảnh mặt sang hướng khác, lấy ra một chiếc khăn tay để che đi dòng lệ. Dẫu vậy, chỉ cần nhìn đôi vai gầy đang không ngừng run rẩy, ai nấy đều hiểu rõ nàng đau thương đến nhường nào.

Nàng vốn không muốn chia sẻ Lý Vũ với ai khác, kể cả người từng là tỷ muội tốt của mình. Nhưng nhìn Mộng Liên vì Lý Vũ mà trúng kịch độc, nàng sao có thể tiếp tục giữ lấy cái suy nghĩ ích kỷ ấy được.

Đến trước phòng Lý bà, Lý Vũ còn chưa kịp gõ cửa thì cánh cửa đã mở. Lý Đại từ bên trong bước ra, nét mặt đầy nghiêm trọng, tay bưng một thau nước sền sệt, đỏ ngòm như máu, bốc lên mùi hôi hám.

“Muội… muội… khụ khụ.” Mộng Liên ưỡn người ho sặc sụa, cố gắng nói hết câu. “Sắp c·hết rồi… phải không?”

“Ta nhớ ra rồi.”

“Sao cơ, lâu như vậy rồi ư?”

Trước động tác vô cùng thuần thục của cha, Lý Vũ biết rằng Mộng Liên đã nôn không ít lần chứ không nghĩ đến điều gì khác. Hắn cũng đưa tay ra giữ lấy cái thau, nhìn thấy máu bên trong mà hàm răng cứ cắn chặt lại, lòng đau như cắt.

“Con bé bị trúng độc đã ba ngày nay, ngay cả ta…” Lý bà ngừng một chút rồi nhìn sang Nhược Hà. “Ngay cả Tiêu hiền điệt cũng không giúp gì được. Ta đã cho con bé uống Tuyết sâm ngọc lộ hoàn, nhưng e cũng chỉ cầm cự được mười bữa nửa tháng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Tình huynh muội