Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tam Nguyên Chấn Thế
Unknown
Chương 151: Vật phẩm thần bí
“Tuỳ ngươi.”
Hanakii ngả người và uống trà, anh liếc mắt về phía gian phòng của Huang Chu Lou và nhanh chóng thu hồi tầm nhìn.
Căn phòng bên cạnh khiến Hanakii có dự cảm cần cảnh giác cao, dường như là người quen.
“Là con chuột đực kia.”
Du Thiên nghiêng người nói với Huang Chu Lou, nàng vẫn nhắm mắt điềm nhiêm và không có dấu hiệu quan tâm.
“Ừm, điều tra xem hắn có nhận được uỷ quyền của Lauriel Tiên Tử hay không, nếu hắn đang là người nhận được uỷ quyền đó thì đáng để kết giao.”
Trước đó nàng tiếp cận chỉ vì Lauriel là một khách hàng rất lớn, tổng tài sản công khai của Lauriel thậm chí tiệm cận với những người giàu nhất Eilrine, tuy trước đó dính phải rất nhiều vấn đề pháp lý và cái danh Tuyệt Kiếm Tiên Tử cùng cái tên Lauriel đã bị gạch bỏ vì trọng tội, chuyện nàng đã được Nhất Thượng Long đưa trở về và đổi tên cùng thân phận mới thì chẳng lạ gì với những kẻ tầng lớp cao như Huang Chu Lou, nàng đủ quyền hạn để biết đến những thông tin nhạy cảm này.
Mặc dù có lẽ chẳng ai thật sự sẽ phanh phui những thứ này ra ngoài ánh sáng.
“Vâng! Tiểu thư!”
Du Thiên cúi nhẹ đầu và sau lưng nàng tách ra một dòng nước rung chuyển liên tục, nó định hình lại thành một con người hoàn chỉnh và ngay lập tức tan biến.
Gương mặt Huang Chu Lou vẫn điềm nhiên, nhưng hai tay đang đặt ở trên đùi nàng lại có chút run run. Cảm giác trước đó Hirio mang lại vẫn khiến bản thân Huang Chu Lou có cảm giác rất lạ, vừa khó chịu, vừa có chút gì đó sợ hãi, nhưng nàng lại không ghét cảm giác như vậy.
Thật kỳ lạ.
Đôi mắt vàng kim khẽ mở ra, nàng rất nhẹ nhàng đưa ánh mắt về phía gian phòng của Hirio nhưng lại ngay lập tức giật nảy mình bởi gương mặt Du Thiên đang kề sát bên mặt nàng.
“Á!!!”
Huang Chu Lou hét lớn, ngay cả thế thì căn phòng hạng sang nơi đây có hệ thống cách âm rất tốt, nhóm của Hirio vẫn chẳng thể nhận ra gì cả.
“Du Thiên! Ngài làm gì!”
“Đại tiểu thư à… nhìn người không tốt lắm, cơ thể cảm thấy không khỏe sao?”
Du Thiên mỉm cười nhìn Huang Chu Lou, cô ngồi xổm xuống và đưa tay vuốt ve mái tóc óng ánh của nàng.
“Đừng quên những nguyên tắc của gia chủ Thiên Luân Hội, đừng quên những quy tắc của bản thân.”
Cô nói với chất giọng rất nhỏ, nhưng Huang Chu Lou lại nghe cực kỳ rõ ràng và chi tiết.
“Du Thiên… Ngài-Ngài không cần phải nhắc nhở ta.”
Gương mặt Huang Chu Lou trở nên bình tĩnh như ban đầu, nàng lần nữa nhắm mắt dưỡng thần và tập trung lắng nghe những gì đang diễn ra trên khán đài đấu giá.
Nguyên tắc Thiên Luân Hội - Không cho phép bất kì mối quan hệ ngoài lợi ích cho công hội được phát sinh.
Quy tắc của người kế vị tương lai, dành riêng cho Huang Chu Lou - Không được phép có hứng thú với bất kỳ ai, dù nam hay nữ.
Nàng vẫn đang rất bình thản nhưng sâu trong nội tâm thiếu nữ là cảm giác tù túng, toàn bộ mọi thứ nàng có và cần có đều cần phải được kiểm soát một cách chặt chẽ đến từng chi tiết nhỏ nhất. Dù muốn hay không, thương hội đứng đầu lục địa Eilrine cũng không dễ dàng làm chủ đến vậy.
Lần trước khi gặp Hirio cũng chỉ là một sự cố khiến trong giây lát Huang Chu Lou mất đi khả năng kiểm soát cảm xúc bản thân, và nàng sẽ không bao giờ mắc lại sai lầm đó lần nào nữa.
“Thời gian cũng sắp hết, cần đến chi nhánh tiếp theo.”
Du Thiên chậm rãi nói, cô phân công cho người hầu bên cạnh và Huang Chu Lou gật đầu đứng dậy. Cả hai rất nhanh di chuyển xuyên qua từng căn phòng và ngay thời điểm Huang Chu Lou bước đến cổng toà nhà đấu giá thì một trận chiến khiến nàng cùng Du Thiên ngừng lại.
“Chạy hộ bố mày cái!!!”
“Có phải tại tôi đâu! Sao Tử Linh cũng mua mà anh chỉ nhăm nhe đánh tôi vậy!”
“Mày nín!”
Bên ngoài, một cậu trai trẻ có vóc dáng cao và hình thể rất cường tráng đang chạy trối c·h·ế·t và liên tục tránh né các đòn ma pháp từ người đang đuổi theo. Cả hai đều có mái tóc trắng đặc trưng của Thiên tiên - Fairyn, nhưng người đang bị rượt đuổi lại có màu tóc xám tro thay vì trắng tinh như thanh niên phía sau.
Không xa lạ gì khi đây là Hanakii và Hirio đang rượt nhau, Hanakii miệng chửi và tay thì kết ấn không ngừng nghỉ, hàng loạt Ma pháp cấp 3 liên tục nhắm đến Hirio mà đánh thẳng ra.
Oành!!!
Hirio dừng chân và một tấm khiên mỏng xuất hiện chặn đường sét vừa rồi, cậu vuốt cánh tay và màu kim loại hiện lên trên cả hai cánh tay mình.
[Kim Trảo]
Đôi chân dậm mạnh xuống nền và cơ thể khổng lồ bay thẳng đến Hanakii, cậu tung đấm nhưng Hanakii lách người và xoay một vòng sút thẳng gót chân vào giữa đầu Hirio.
Cộp!
Hirio không kịp phản ứng và đầu cậu có cảm giác như bị chẻ đôi, cơ thể té nhào lăn lộn không ngừng hàng chục vòng và tông thẳng vào một gốc cột đá to lớn.
Ầm!
Hirio ngay lập tức bật dậy, nhưng Hanakii lần nữa bắn thẳng lôi điện đến trước mặt cậu, tốc độ quá nhanh khiến bản thân Hirio thậm chí chỉ kịp nghiêng đầu nhưng vẫn không thể né kịp.
“Họ ẩu đả như thế từ khi nào?”
Huang Chu Lou hỏi, một cô gái tiếp tân chạy nhanh lại với vẻ mặt khá hoảng hốt và nói.
“Vừa mới, thưa đại tiểu thư! Chỉ là…”
“Chỉ là đội cảnh vệ không can thiệp sao? Bảo an đâu?”
Huang Chu Lou chậm rãi nói, Du Thiên thì đứng im mỉm cười và nhìn một lượt xung quanh.
“Đội cảnh vệ không can thiệp vì đánh giá sự việc này không đến mức gây mất trật tự, và đội bảo an không hành động gì vì hai kẻ này không ảnh hưởng đến đấu giá hội.”
Cô nói, Huang Chu Lou bên cạnh khẽ cau mày và lắc nhẹ đầu.
Cả hai dự định rời đi, nhưng tia sét của Hanakii “vô tình” bay thẳng đến vị trí Huang Chu Lou và Du Thiên. Cả hai chẳng hề phản ứng gì cả và tia sét của ma pháp cấp 3 cứ thế tan biến ngay khi tiếp cận họ.
“Không sai.”
Hanakii cười trong lòng, anh thu tay và gật đầu xin lỗi Huang Chu Lou, đồng thời Hirio chạy thẳng ra ngoài khiến anh buộc phải đuổi theo.
“Chẳng hiểu nổi.”
Huang Chu Lou nói, nhưng Du Thiên lại im lặng và đôi mắt tuy không tập trung vào Hanakii nhưng Thần thức lại chậm rãi bám theo anh, ngay sau đó cô mỉm cười nhẹ.
“Ngươi càng ngày càng giống thằng nhãi đó đấy, mong rằng Eilrine không nhỏ bé đến vậy.”
Cô nói với âm giọng chỉ mình nghe được và rời đi cùng Huang Chu Lou.
Phía ngoài khu thương mại và tại một vị trí khá vắng vẻ, Tử Linh ngồi vắt chân trên bồn hoa và ăn xiên thịt nướng trong khi nhìn Hanakii cùng Hirio đang ngồi bàn luận gì đó. Cả hai còn vẽ hình trên nền đất, cô có nhìn thử nhưng lại chẳng nhìn ra tổng thể họ đang vẽ gì nên đành mặc kệ.
“Vì vậy?” - Hanakii.
“Vì vậy?” - Hirio.
“Nói nghe thử xem!” - Hanakii.
“Ừm!” - Hirio.
“Nói mẹ mày đi!” - Hanakii vung cây gậy trên tay vào đầu Hirio, cậu xoa xoa cằm và chậm rãi nói.
“Tôi biết anh đang khó chịu, nhưng vấn đề ở đây không phải là chúng ta cần trở về nhà của anh càng sớm càng tốt sao?”
Hanakii nhìn Hirio và lắc đầu.
“Thiên Luân Hội là một công hội kinh doanh có tổng tài sản đứng đầu cả lục địa Eilrine này, và không ngẫu nhiên khi đại tiểu thư, người kế thừa Huang Chu Lou lại đặc biệt quan tâm đến chị Lauriel như vậy.”
“Vậy thì… chuyện này cũng không liên quan đến nó.”
Hirio nghiêm túc nói.
“Ừm, có lẽ chuyện này chưa thật sự liên quan.”
Hanakii khoanh tay và gật gù.
“Nhưng thằng to xác nhà mày không làm mất thẻ đen của chị Lauriel thì giờ có cần ngồi đây khổ sở như vậy không?” - Anh hét lớn và ngửa mặt lên trời, đôi mắt đượm buồn nhớ lại cảm giác mua hàng không cần nhìn giá lúc nãy.
“Tôi cũng không ngờ rằng cái thẻ đó dễ mất như vậy.”
Hirio xoa xoa đầu và nói, cậu thở dài ngồi phịch xuống đất và nhìn vào biểu đồ Hanakii đã vẽ.
“Có khi nào bị ăn cắp mất rồi không?” - Hirio.
“Khả quan không? Khi chẳng có ai tiếp cận nhóm chúng ta và trong phạm vi tầm xa thì không có nhiều Ma pháp hay Bí pháp có thể cướp được đồ vật từ trong Không gian lưu trữ của ngươi như vậy.” - Hanakii.
“Hây… Tôi đã cảm thấy việc anh nhờ diễn kịch đánh nhau trước đấu giá hội là không hợp lý rồi, nhiều khả năng là thẻ bị mất vào lúc đó.” - Hirio nói.
Hanakii lắc đầu phủ nhận đi giả thuyết kia, anh ngước nhẹ lên nhìn bầu trời và chợt nhận ra thời gian đã điểm tối, xung quanh tuy đã sáng lên các ngọn đèn đường ma pháp nhưng bầu trời đã trở nên tối hẳn đi.
“Tối rồi kìa.”
Tử Linh lắc lư đầu và chống cằm nhìn hai thanh niên vẫn đang đứng lặng im nhìn nhau, cô ngáp dài một hơi và nhảy xuống bước nhanh đến chỗ cả hai.
“Hai huynh không dự định tám chuyện đến sáng chứ? Chúng ta còn cần nhanh chóng trở về hoàn thành việc chữa trị nữa.”
“À thì…”
Hanakii nhắm mắt và vuốt trán, anh thật sự mong về lắm chứ, không chỉ việc chữa trị tiếp tục mà còn khá nhiều việc anh cần phải thực hiện.
Nhưng giờ thì tốt rồi, về cũng chẳng về được.
“Lạ nhỉ?”
Hirio chống nạnh nói.
“Lạ nhỉ cái đ** *** *****!”
Hanakii gào lên trong lòng, đây có lẽ là lần đầu sau khoảng thời gian trước đây mà anh cảm giác bản thân khó chịu đến rõ ràng như vậy, chuyện mất đồ trong Không gian lưu trữ không phải là hiếm, nhưng trường hợp như thế này thì là lần đầu chứng kiến.
Và dĩ nhiên, anh cũng có dính líu đến nó.
Hanakii là người nhận trực tiếp nhiệm vụ dẫn đầu đi mua sắm lần này, mặc dù Hirio là người giữ thẻ cuối cùng nhưng hầu như toàn thời gian đều là anh giữ thẻ.
“Sao hai huynh không kiểm tra lại lần nữa những vật đã mua, có thể chúng lẫn lộn vào nhau thì sao?”
Tử Linh hỏi, Hanakii và Hirio nhìn nhau và gật đầu.
“Thật ra thì trước đó bọn huynh có kiểm rồi, kiểm thêm lần nữa vậy.”
Hanakii nói, anh vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay và một núi đồ vật xuất hiện chắn hoàn toàn cả một khu.
“Tổng cộng 1318 món hàng được mua, dược liệu và vật liệu để chữa trị cho ngươi và hai cô tình nhân nhỏ kia là 1239 món, Tử Linh mua 24 món, ta mua 11 món, còn ngươi là 44 món.”
“Khoan đã!”
Hirio nói, Hanakii cũng ngay lập tức dừng kiểm kê và tiến về phía núi hàng hóa.
“Anh cũng nhận ra rồi sao?” - Hirio.
“Ừm, so với lần kiểm kê trước thì lần này thiếu mất 2 món.”
“Hả?!”
Tử Linh ngạc nhiên đi đến chỗ hai người, cô nhìn quanh một lượt và hỏi.
“Hai huynh kiểm bao nhiêu lần rồi?”
“Hai lần, đang là lần thứ hai.” - Hanakii chậm rãi nói.
“Vừa nãy, hai huynh đếm ư?”
Tử Linh mở to mắt nói, số lượng hàng hóa nhiều như vậy nhưng cả hai người này lại có thể thống kê và so sánh rất nhanh số liệu, thậm chí trên tay cả hai chẳng ai cầm giấy tờ hay thứ gì có khả năng ghi chép.
“Không hẳn, số liệu hàng hóa thì huynh nhớ chi tiết. Còn việc kiểm hàng thì đúng thật là vừa đếm khi nãy.” - Hanakii ngồi xuống bắt đầu kiểm tra chi tiết từng món và đáp lời Tử Linh.
“Đếm? Khi nào?” - Tử Linh ngạc nhiên hỏi.
Rõ ràng làm gì có đoạn nào hai người này đếm hàng, Hanakii chỉ đơn giản đem toàn bộ hàng từ nhẫn trữ vật ra thôi mà?
“Thì lúc thằng chả lấy đồ ra đấy, đếm qua một lượt rồi so sánh với số liệu trước đó là nhận ra ngay. Giờ thì việc tìm món bị mất là gì mới đau đầu đây.” - Hirio chẳng biết từ bao giờ cũng đã ngồi xổm xuống và kiểm kê từng món giống Hanakii, mặc kệ Tử Linh vẫn đang ngốc nghếch nhìn cả hai người.
“Ngươi đem thứ kia ra luôn đi, kiểm tra cho kỹ.”
Hanakii vứt thùng dược liệu qua Hirio và nói.
“Chờ tí.” - Hirio đặt thùng dược liệu xuống và vung tay, một hòn đá to tròn như quả cầu được bao bọc bởi một loạt ma pháp, nhưng so với ban đầu thì nó lại có vẻ mỏng hơn khá nhiều.
“Chờ đã!”
Hanakii bước nhanh đến và quan sát hòn đá, anh nhớ lại gì đó và hỏi Hirio.
“Trước đó ngươi bỏ cùng lúc thẻ của chị Lauriel và thứ này vào chung một lượt, phải không?”
“Ừm, thì sau khi thanh toán tôi cho vào Không gian lưu trữ một thể luôn.” - Hirio nói.
“Cất vào lại đi, bỏ cùng lúc với cái này.”
Hanakii quăng cho Hirio một quả trứng có nhiều hoa văn và trông khá đáng sợ, cậu nhanh chóng bỏ cả hai vào Không gian lưu trữ.
“Lấy chúng ra. Cả hai thứ.” - Hanakii.
“Anh cũng rỗi việc nhỉ?”
Hirio nói, nhưng vẫn rất nhanh lấy hòn đá ra và đặt xuống đất.
“Thạch hãn quả đâu?” - Hanakii.
“Tôi tưởng cái đó là trứng của con gì không chứ.” - Hirio nói, cậu chìm vào Không gian lưu trữ và cơ mặt bỗng có chút nhăn lại.
“Mất rồi, đúng chứ?”
Hanakii quan sát kỹ lưỡng hòn đá kia và nói với giọng bình thản như thể anh đã dự liệu được chuyện này.
“Đúng, là do thứ này nhỉ?” - Hirio cũng đã nhận ra điểm bất thường và tiến đến gần Hanakii.
[Giả Kim Thuật: Tạo đá]
Hanakii vận chuyển mana và từng dòng năng lượng được chuyển hóa thành một viên đá nhỏ bằng lòng bàn tay. Anh thả nó nhẹ nhàng về phía hòn đá kia và tay bắt đầu kết ấn
[Trận pháp: Không gian huyễn hoặc]
Một vòng tròn kết giới được tạo ra rất chậm chạp, nó bao lấy hai hòn đá và đóng kín lại.
“Anh làm gì vậy?” - Hirio khó hiểu hỏi.
“Mô phỏng Không gian lưu trữ, dựa theo phán đoán ban đầu thì hòn đá kỳ dị này có thể hút các vật phẩm không mang mana vào bên trong, điều kiện có thể là tại Không gian lưu trữ.”
Hanakii nói, anh quan sát thật kỹ và chợt nhận thấy hòn đá kỳ dị kia quả thật hấp thu hòn đá anh tạo ra bằng Giả Kim Thuật.
“Thật này!” - Tử Linh ồ lên đầy thích thú, cô nhìn chằm chằm quá trình và cảm thấy rất phấn khích.
“Hay nhỉ, vậy giờ đã biết thủ phạm là nó rồi thì làm thế nào để lấy lại tấm thẻ bây giờ?”
Hirio nói, nhưng cậu nhận thấy Hanakii nhìn mình như thể nhìn một chú bé đần vậy.
“Thì chỉ cần mở nó ra thôi. Thạch hãn quả tuy không mang mana trong mình nhưng sẽ gây đổ vỡ các cấu trúc vật chất khác nếu hấp thu nó, nên hòn đá này chỉ đơn giản là hút vật phẩm vào bên trong chứ không phải hấp thu bọn chúng.”
Hanakii nói, anh rút ra một loạt các lá bùa chú và hai chiếc vòng ngọc.
“Hai người thu dọn đống hàng đó lại đi, chúng ta xử lý nhanh để còn trở về.”
“Anh biết cách mở nó sao? Chẳng phải Thiên Luân Hội cũng không có cách mở được thứ này ư?” - Hirio hỏi.
“Ngươi thật sự nghĩ Thiên Luân Hội không mở được thứ này thật à? Họ thậm chí khả năng cao là đã biết rõ bên trong đây có món đồ gì mà không cần phải mở nó ra.”
Hanakii bày trận, anh tuy vẫn thao tác liên tục nhưng không ảnh hưởng gì đến việc trả lời Hirio.
“Vậy mà tôi cứ nghĩ họ rất uy tín chứ? Làm vậy là lừa đảo rồi còn gì?” - Hirio.
“Không quan trọng, họ đã ước lượng giá trị bên trong khi nhận từ người bán và cái giá được đưa ra đấu giá là để vừa đủ yêu cầu bên bán và có lời cho họ. Ít nhất thì người mua sẽ không lỗ quá nặng.”
Hanakii nói đoạn, anh vặn cổ tay và mặt đất rung lắc một đợt. Ngay sau đó thì như thể có sự sống, mặt đất nhô lên ôm chặt hòn đá kỳ dị và bao quanh chặt lấy nó.
Ong!
Với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hòn đá hút từng đợt đất cát đang bao quanh lấy nó, Hanakii gật đầu và tung loạt bùa chú lên trước mặt.
[Bùa gia tốc: Tăng thêm tốc độ chuyển hóa mana]
[Bùa cố định: Cố định mana không bị đi lệch quỹ đạo]
[Bùa tăng trọng: Tăng cường độ nặng vật chất]
[Bùa hoàn lực: Trả về một phần nhỏ lượng mana bị thất thoát sau khi sử dụng]
“Hanakii à… Huynh là Thuật sư từ khi nào vậy?”
Tử Linh há hốc mồm nói.
Dựa theo các thao tác cực kỳ nhuần nhuyễn kia của Hanakii chứng tỏ anh đã thực hiện không ít lần những việc này.
“Có thể coi là vậy.” - Hanakii vẫn tiếp tục thao tác và trận pháp ngày càng nhiều.
Cạch!
Hòn đá nứt một đường nhỏ, các Ma pháp phong ấn cũng hoàn toàn tan biến đi. Hirio và Tử Linh nhìn nhau và nhảy tưng lên.
“Thành công rồi! Trông đơn giản vậy!” - Hirio.
“Huynh thật lợi hại nha! Có thứ gì huynh không biết làm không?” - Tử Linh chắp tay sau lưng và nghiên đầu hỏi.
Hanakii nhếch môi và ánh mắt lờ đờ quay sang và nói với Tử Linh
“Làm mẹ…”
“...”