Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 170: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân

Chương 170: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân


Học viện Metaria thuộc thành phố Eternal - Thành Phố Vĩnh Hằng với đời sống cư dân chưa bao giờ dừng hoạt động. Đây là một tổng khu thuộc vào nơi có mật độ dân số và vùng tập trung kinh tế lớn nhất toàn bộ Kim Quốc.

Metaria cũng là học viện cực kỳ có danh tiếng đến tận nơi cuối cùng của bản đồ lục địa Eilrine, dù là Hạ tầng hay Thượng tầng đều sẽ có người đặt mục tiêu vào được học viện này là tâm nguyện lớn nhất đời mình. Gần một nửa lượng nhân sự của Tiên Tử Đoàn có xuất thân từ học viện này, và chưa xét đến những khía cạnh khác thì chỉ duy nhất việc nơi đây có liên kết trực tiếp với Thượng Long Đoàn và Thượng Viện Thiên Môn cùng Tiên Tử Đoàn đã khiến học viện Metaria chính là độc nhất.

Điều kiện tham học viện cũng cực kỳ hà khắc, tối thiểu Level 2 [Nhất tinh] và phải trải qua năm phần thi với những hạng mục khác nhau thì mới có thể trúng tuyển.

Trước đó từng có luật lệ rằng những người có thực lực Level 3 [Ngũ tinh] trở lên sẽ được miễn tham gia vòng thi đầu tiên và chỉ cần hoàn thành bốn vòng còn lại sẽ được trúng tuyển. Nhưng hiện tại thì sau cuộc họp Hội đồng Đại Yêu Tộc đã gạt bỏ luật lệ đó.

“Vậy nghĩ là tôi cùng anh vẫn sẽ tham gia toàn bộ luôn hả?”

Hirio thẳng lưng và xoa xoa cằm nói.

“Ngươi trông nổi bật thật, né xa xa ta ra.”

Vì thể hình Hirio thật sự rất to con, cao gần hai mét và cơ bắp cũng rất nhiều. Hanakii thì lại chỉ hơn mét sáu và vóc dáng nhỏ con hơn hẳn, vì thế trong hai người rất chênh lệch.

“Vòng đầu tiên là gì vậy?” - Hirio.

“Hỏi làm gì? Vào thi rồi biết.” - Hanakii cười khẩy nói.

Cả hai bước đi về phía cánh cổng học viện cực kỳ khổng lồ, cảm giác như thể nó to bằng cả một tòa núi cao chót vót. Xung quanh hai người là một đám đông khủng kh·iếp với dày đặc người với người, tuy nhiên thì vẫn có kha khá khoảng trống do khu vực sân chào này thật sự rất rộng lớn.

“Năm nay chúng ta sẽ có thể trúng tuyển!”

“Đúng vậy, thời gian khổ luyện cũng sẽ có thành quả!”

“Dựa theo thiên phú của con thì vào hạng 100 không thành vấn đề!”

“Những Tiên Tử kia thật đẹp, cho đến khi nào mới có thể chạm được họ nhỉ?”

“Cố lên tôi ơi!”

Xung quanh cực kỳ ồn ào, Hanakii nhắm mắt và có thể cảm nhận vài ánh mắt đặc biệt đang quan sát cả hai người. Có lẽ là đội Giới Luật đang tiến hành đảm bảo an ninh.

Keng!

Keng!!

Keng!!!

Tiếng chuông lớn vang xa ngàn dặm, đoàn người càng tăng tốc thêm và cả Hirio cùng Hanakii vẫn rất ung dung bước đi.

“Lúc sáng sư phụ nói sẽ theo dõi tôi mà nhỉ? Sao từ lúc đi với anh lại chẳng thấy cô ấy vậy?”

Hirio đảo mắt xung quanh, dò xét bằng thần thức cũng chẳng cảm nhận được gì.

“Nhìn lên trên phía hội trường kìa.”

“Hả?”

Hirio theo lời nói của Hanakii và đưa mắt về phía tổng sảnh lớn của học viện, phía hội trường ngoài trời có một đài quan sát cao v·út đang hiện diện vài nhân ảnh ngồi ghế, đứng tại đó.

Anh có thể dễ dàng nhận ra vài gương mặt quen thuộc.

Nơi đó có tổng cộng tám chiếc ghế lớn và chỉ có sáu người ngồi trên ghế, hai nam bốn nữ với vài người đứng ở xung quanh quan sát.

“Là ngài Genju?”

Hanakii nói, anh chắc chắn không thể quên gương mặt đó. Người đàn ông trung niên đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng mở mắt chậm rãi và nhìn thẳng vào Hirio, ông gật nhẹ đầu như thể chào anh.

“Ông ấy cũng là một Thượng Long nhỉ?”

Dường như đang tự nhắc lại cho bản thân mình nhớ sự thật hiển nhiên, Hirio nhìn một lượt và chẳng thấy hình dáng Lauriel đâu cả. Anh không khỏi có chút cảm thán.

“Thượng Long Đoàn cũng hiện diện, Tiên Tử Đoàn cùng Thượng Viện Thiên Môn đều có mặt, chỉ thiếu hai người mà chẳng rõ là ai.”

Hanakii nói với giọng rất thản nhiên, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà Hirio cảm giác như thể cậu đang khó chịu.

“Lễ khai mạc, bắt đầu!”

Giọng nói rất thanh thoát vang xa, toàn bộ các thí sinh đang có mặt giữa sảnh lớn đều có ghế ngồi và một chiếc bàn trước mặt, trên đó hiện hữu một tờ giấy lớn chi chít chữ viết.

“Để không mất quá nhiều thời gian của các vị, chúng tôi xin nhường sân khấu lại cho người được chọn để dẫn dắt buổi lễ lần này.”

Hội trường xoay chuyển và một sân bục lớn được tạo ra từng thạch anh lấp lánh, giữa bầu trời trong xanh xuất hiện một vệt sáng ấm áp tạo thành cầu nối. Bước chân rất nhẹ nhàng lên luồng sáng đó, vóc người nhỏ nhắn cùng mái tóc dài trắng tinh được thắt gọn, đôi tai Fairyn không hề bị che giấu sau mái tóc và đôi mắt màu xanh biếc tuyệt đẹp. Nàng mặc một bộ váy dày trang trọng và phía sau lưng ẩn hiện hai cặp cánh thiên sứ trắng xoá.

“Kính chào Thánh Nữ, tạ ơn vì sự bảo hộ của Thánh Điện.”

Toàn bộ các thành viên Giới Luật và những người dưới sảnh, thậm chí trên hội trường đều đồng loạt đặt tay lên ngực và cúi nhẹ đầu đồng loạt nói.

“Cô ấy là…Tomori?”

Hirio nhìn sang và thấy Hanakii cũng cúi đầu tương tự, dường như đây là một loạt tín ngưỡng tại nơi này.

“Ngươi thấy lạ cũng phải, Thánh Điện tại Eilrine là trung tâm tôn giáo lớn nhất. Rất nhiều người theo đạo Gaia và họ tôn thờ cây Sự Sống. Và Thánh Mẫu cùng Thánh Điện là nơi thờ phụng đức mẹ Gaia và cây Sự Sống đại diện cho bà.”

“Giống như nhà thờ nhỉ?” - Hirio đã hiểu.

“Thậm chí còn hơn thế nữa.” - Hanakii mỉm cười nói.

Cậu không phải là một người theo đạo, nhưng Hanakii cũng không có lý do gì để từ chối những nghi lễ hay sự tôn trọng dành cho họ cả.

Hirio nhìn người con gái từng hạ giới tìm kiếm Lauriel kia, nàng trông đẹp theo kiểu cực kỳ cao quý và khiến ai nhìn vào cũng sẽ có cảm giác thư thái.

“Cảm ơn chư vị đã hiện diện ở đây vào hôm nay, xin cảm ơn.”

Tomori chậm rãi nói, nhưng nàng không cúi đầu vì luật của Thánh Điện cho phép Thánh Mẫu và nàng - Thánh Nữ không cần phải cúi đầu với bất kỳ ai, họ chỉ cúi đầu trước Thần linh.

“Vì đã được học viện trao trách nhiệm hướng dẫn các vị, tôi sẽ bỏ qua những giai đoạn không cần thiết mà thẳng đến phần quan trọng nhất.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ, tuy rằng chẳng có gì giúp khuếch đại âm thanh nhưng toàn bộ những người có mặt đều có thể nghe rõ ràng từng chữ một.

“Vì để cho chất lượng học viện càng ngày càng tốt, lần này sẽ không có trường hợp ngoại lệ nào cả. Toàn bộ thí sinh cần phải vượt qua năm vòng thi để đưa bản thân vào danh sách thành viên chính thức của học viện.”

Tomori giơ ngón tay nhẹ lên hư không và một bảng ma pháp khổng lồ xuất hiện giữa sảng đường, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong nó.

“Rừng?”

“Dựa theo sơ bộ thì có vẻ không phải là Rừng khổng lồ, hoặc đây là một trong hàng tỷ khu rừng thuộc Thượng tầng, chịu.”

“Phần thi năm nay sẽ là rừng rậm sao?”

“Có vẻ như đúng thật là sẽ khó hơn.”

Hirio nhìn qua một lượt, hoàn toàn là cảnh tượng lạ lẫm.

Xung quanh cũng rất nhiều người không nhận ra đây là khu vực nào, có vẻ là lần đầu tiên nó xuất hiện trong bài thi.

“Có vài điều mà chúng tôi cần phổ cập cho các vị.”

Tomori chậm rãi nói.

“Lần này sẽ không có chuyện báo trước toàn bộ phần thi, chỉ những ai đã vượt qua bài thi trước thì mới có thể biết nội dung của bài thi sau. Và bài thi đầu tiên chúng tôi sẽ thêm thắc vài luật lệ mới.”

Nàng chớp nhẹ đôi mi và một tờ giấy bay lên trước mặt.

“Đây là bản cam kết sinh tử, vì luật lệ lần này đã được bỏ đi những quy định cấm đoán trước kia nên để có thể tham gia thì thí sinh cần phải cam kết khế ước sinh tử.”

“Hả?”

Đại sảnh nổ tung, vô số con người đang tại đây bỗng nhăn mặt nhìn nhau. Những năm trước thì học viện luôn luôn đặt sự an toàn cho thí sinh lên hàng đầu, họ ngoại trừ việc sử dụng pháp bảo giúp những ai nhận sát thương chí mạng đều sẽ được đưa ra khỏi khu vực thi một cách an toàn thì vẫn có rất nhiều giáo viên và trưởng lão theo dõi đảm bảo chắc chắn.

Nhưng nếu lần này ký kết khế ước sinh tử thì coi như đồng ý dùng cả tính mạng để tham gia phần thi này, như thế là hoàn toàn không xứng đáng.

“Sao lần này Hội đồng lại đề ra luật như vậy?”

Yumeko khoanh tay dựa lưng vào ghế và hỏi. Ngay bên cạnh nàng là một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc đen nhánh, đôi mắt đỏ cùng gương mặt cực kỳ điển trai, cậu mỉm cười rời mắt khỏi tờ giấy và nhìn Yumeko.

“Chỉ là một bài thử của Hội đồng mà thôi, có vẻ những luật lệ trước đó quá mềm yếu nên thế hệ dũng giả cực kỳ nhu nhược. Họ cần dạy về cách đặt cả tính mạng mình vào mọi quyết định.”

Eilrine Yorima Akira - Level 3 [Thập tinh].

Cậu chính là đệ nhất thiên tài thời kỳ này của gia tộc Yorima - Nhật Luân Kiếm Pháp cực kỳ uy lực. Hiện tại tuỳ thời có thể đặt chân vào Level 4 nhưng vẫn đang cố gắng đẩy bản thân tại Level 3 đến cực hạn.

Akira đã suy đoán ý đồ thật sự của Hội đồng tối cao, họ đã trị vì Eilrine hàng vạn năm tháng dài đằng đẵng nên chắc chắn sẽ hiểu rõ chuyện nào có thể gây sự bất mãn của dân chúng. Và chuyện này chắc chắn không như những gì đã được thông báo.

Thật ra thì Akira cũng không phải người duy nhất nghĩ như vậy, gần như rất nhiều người tin vào giả thuyết này. Số lượng người thật sự nghĩ về sự đổi mới kia cũng có rất nhiều, còn lại là những kẻ không quan tâm đến sinh tử.

C·hết vì yếu đuối là hoàn toàn xứng đáng.

Ít ra họ đã cố gắng hết sức.

Với những suy nghĩ như vậy, rất nhiều người đã ký tên điểm chỉ vào khế ước mà không chút đắn đo, bao gồm cả Hirio.

“Ngươi làm cái mẹ gì vậy?”

Hanakii giật tay Hirio lại nhưng anh cũng đã hoàn toàn điểm chỉ.

“Thì đây là thủ tục mà?”

Hirio đã ký tên điểm chỉ trước ngay cả khi Tomori thông cáo về quy định mới này, và do mải mê suy tư nên Hanakii cũng không chú ý.

“Ngươi còn chưa đọc nội dung nó là gì!”

“Như tôi đã nói rồi đó, tôi đâu có biết chữ.”

Hirio nhún vai một cách vô tư, Hanakii cũng đành thở dài một hơi.

Cũng may là tên này đủ mạnh để tự lo, ít nhất khi ở Nhân giới thì hắn cũng thuộc hàng lão làng. Mặc dù trên đây thì lại có vẻ hơi yếu ớt cùng ngây thơ.

Cậu cũng đọc sơ qua một lượt, dừng như luật mới đúng thật sự sẽ khiến thí sinh có khả năng c·hết trong quá trình thi, nhưng vẫn còn rất nhiều thứ để đảm bảo an toàn tối thiểu. Nếu cảm thấy bản thân có thể sẽ c·hết và muốn bỏ cuộc thì thí sinh có thể tự phá huỷ đi ma thạch được phát cho ở đầu vòng thi, ma thạch sẽ được giữ trong không gian tinh thần nên có thể huỷ bất cứ lúc nào chỉ với suy nghĩ nhanh. Đây cũng là một cách rất hữu dụng dành cho những kẻ không đủ bản lĩnh.

“Có vẻ như mọi người đều sẵn sàng mạo hiểm để có thể nâng bản thân trở nên ngày càng mạnh mẽ.”

Tomori nói với chất giọng rất nhẹ nhàng, nàng khua tay và vô số viên ma thạch rơi xuống trước mắt toàn bộ những người đang có mặt tại đại sảnh.

“Vì đây là vòng thi đầu tiên nên vẫn chưa phải là sự kiện chính, sau vòng thứ hai và cho đến khi các vị vào được vòng thứ ba, đại lễ sẽ diễn ra.”

Nàng nói, cơ thể chậm rãi bay lên và hai tay chắp vào nhau.

“Cầu chúc Đức mẹ Gaia sẽ bảo hộ tất cả mọi người.”

Trên dài cao, một cô gái nhí nhảnh bước lên trước và cô ngay lập tức xuất hiện đứng trước mặt Tomori.

Mái tóc dài đến lưng với màu bạch kim như thể đang phát sáng, vương miện nhỏ ánh bạc lơ lửng trên đỉnh đầu, đôi tai dài hơn Fairyn bình thường và cặp mắt sáng ngời màu xanh dương. Cô mỉm cười giang hai tay lên cao và bầu trời chuyển thành màu xanh biếc.

“Đó là!”

“Vô Thượng Pháp Sư!”

“Cô ấy vẫn ngồi trên hội trường từ đó giờ sao? Tôi không hề nhìn thấy cô ấy!”

“Thật đẹp, màu sắc của ma thuật cảnh giới cao nhất!”

“Lại người quen…”

Hirio nói, người đứng trên giữa trời kia cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là cô nàng đã h·ành h·ạ vào lần trước khi lên đây - Angell.

“Tính ra nhà ngươi cũng có quan hệ rộng phết nhỉ?”

Hanakii khoanh tay cười khẩy, ánh mắt cậu dời đi và nhắm nhẹ lại.

“Nếu không muốn nôn thì ngươi tốt nhất nên nhắm mắt lại.”

“Hả!”

Oành!!!

Hirio bỗng nhìn thấy một loạt màu sắc ngập tràn trong mắt anh, như thể toàn bộ màu sắc trên thế giới vừa lướt qua trước mặt vậy. Và ngay sau đó là một cảm giác đầu óc như thể bị xoay tròn như chong chóng, cơ thể mất khả năng giữ thăng bằng cùng cảm giác như thể đang bị thả rơi trong không trung khiến anh quơ chân tay một cách loạn xạ.

Cơ thể như một trái cây rụng rơi xuống nền đất cứng như đá, Hirio xuyên thủng một lớp đất và nhanh chóng bò lên. Anh phủi phủi cơ thể bụi bẩn của mình trong lúc đôi mắt nhìn một lượt xung quanh.

“Vùng đồng bằng… À không, là đồi trọc.”

Hirio rất nhanh lấy lại sự tỉnh táo vốn có, có vẻ như Angell đã dùng một phép dịch chuyển toàn bộ đại sảnh đến khu vực thi mà không có dấu hiệu báo trước gì cả. Nhưng do bản thân Hirio trong khoảng thời gian trước đó từng bị sư phụ Hanna của anh đ·ánh đ·ập mỗi ngày, việc b·ị đ·ánh bay đi một đoạn dài trong bất ngờ đã khiến cơ thể Hirio luyện tập được khả năng lấy lại thần trí rất nhanh, cũng coi như là một việc tốt.

“Oẹ!”

Nhưng anh vẫn nôn một lượt, cơ thể mạnh mẽ nhưng tâm trí vẫn chưa kịp thích nghi khiến Hirio cảm thấy bản thân hoàn toàn khó chịu, đặc biệt là thứ màu sắc kia làm anh hoa cả mắt.

“Vậy là tên kia đã biết trước chuyện này sao?”

Lau khoé miệng và bước đi một cách cẩn thận, Hirio vẫn chưa thể sử dụng hệ thống để thu thập thêm thông tin nên hiện tại phải tự làm kha khá việc.

[Thông tin: Khả năng hoạt động đã được phục hồi]

Chương 170: Kỳ thi tuyển sinh - Vòng cá nhân