Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 187: Ngự tỷ Liliane

Chương 187: Ngự tỷ Liliane


“Ca ca! Ngự tỷ! Muội đến muộn!”

Yumeko cúi đầu và chắp tay xin lỗi, nàng có chút đỏ mặt và mái tóc đỏ cũng rối bời đôi chút.

Akira mỉm cười đưa tay xoa đầu Yumeko, nhưng nàng bỗng giật mình và dường như muốn né, mặc dù động tác rất nhỏ và gần như ngay lập tức Yumeko giữ nguyên cho Akira xoa đầu mình. Cậu vẫn có cảm giác rất lạ.

Nàng từ sau kỳ thi đầu tiên thì rất thường xuyên tránh mặt cậu, và dù cho Akira có cố ý tìm đến thì Yumeko thường dùng rất nhiều lý do khác nhau để rời đi.

Cậu có chút nghi ngờ rằng chuyện gì đó đã xảy ra trong kỳ thi đó, nhưng sau khi kiểm tra thì lại chỉ phát hiện duy nhất việc cảnh giới Yumeko đã tiến đến Level 4 [Nhị tinh] một cách khó tin. Akira cho rằng nàng đã nhận được kỳ ngộ nào đó và tăng tiến sức mạnh vượt quá cậu nên nàng mới lo lắng sẽ làm cho Akira khó xử.

Cũng phải thôi, dù sao nàng cũng là hôn thê của cậu, nếu chuyện Akira có tu vi yếu hơn hôn thê mình bị truyền ra thì cũng hơi mất mặt thật.

Akira mỉm cười trong lòng, cậu cảm thấy nàng dường như trở nên quyến rũ hơn và có nét gì đó rất cuốn hút.

So với vẻ trẻ con trước đây thì Yumeko lại khiến Akira phải nhìn bằng con mắt khác hẳn đi.

“Không sao, vẫn còn dư thời gian để chuẩn bị mà. Muội đừng tự tạo áp lực cho bản thân như vậy.”

Akira mỉm cười nói.

“Đáng lẽ muội nên có mặt vào mười phút trước, sự nghiêm khắc cần thiết cho bản thân của muội đi đâu rồi?”

Giọng nói có phần nghiêm khắc vang lên, Yumeko khẽ cắn môi và trước mặt nàng là một người con gái có dáng người cao ráo cùng cơ thể đầy đặn, mái tóc cùng dung mạo hoàn toàn tương tự như Yumeko nhưng lại trông chững chạc và có phần trưởng thành hơn hẳn.

“Ngự tỷ… Muội…”

Yumeko định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô gái trước mặt thì lại im bặt đi.

“Muội không nằm trong top 100 ở vòng đầu tiên, mặt mũi của gia tộc Yorima cũng bị muội chà đạp mất rồi.”

Cô gái cất tiếng, giọng nói rất điềm nhiên nhưng lại khiến lòng Yumeko loạn đi không ít.

“Tỷ cũng đừng khiển trách muội ấy, đề thi thật sự rất khó. Đến đệ cũng chỉ miễn cưỡng hoàn thành với thứ hạng 92 mà thôi.”

Akira lên tiếng giải vây cho Yumeko.

“Đệ đi ký danh đi, cho cả Yumeko nữa.”

Liliane nói, cô phất tay và Akira gật đầu rời đi.

“Có chuyện gì sao?”

Bỗng ánh mắt như xuyên thấu tâm can kia nhìn chằm chằm Yumeko, nàng chộp dạ và hỏi dò.

“Muội đột phá từ Level 3 [Thập tinh] lên Level 4 [Nhị tinh] trong hai tháng bằng cách nào?”

Liliane hỏi, cô khoanh tay trước ngực và bộ ngực to tròn bị đẩy lên một nhịp.

“M-May mắn thôi…”

Yumeko lí nhí nói.

“Tức c·hết mà… Tốt nhất đừng để tỷ biết thằng khốn đó là ai!”

Liliane nói, ngay lập tức Yumeko giật mình và nhìn thẳng vào mặt cô.

“T-Tỷ biết rồi?”

“Muội nghĩ chuyện này có thể giấu được ai? Người ngoài thì có thể đấy, nhưng tỷ cũng là người tu luyện Nhật Luân Kiếm Pháp trong gia tộc. Nhóc con như muội cho rằng có thể qua mặt người tỷ này thì quá coi thường nhà Yorima rồi.”

Liliane nói, cô bỗng nhìn quanh và nói tiếp.

“Hắn đang ở gần đây đúng không?”

“H-Hả?”

Yumeko không biết.

“Tỷ có thể cảm nhận được khí tức của nguyên Dương bên trong người muội, rõ ràng hắn đang trong phạm vi học viện này. Là thí sinh đã đậu vòng thi đầu?”

Liliane nói, trên tay cô xuất hiện một thanh kiếm và chỉ thẳng lên bầu trời. Liliane niệm chú và lưỡi kiếm trở nên đỏ ửng như bị nung nóng, một dòng năng lượng màu cam tách ra và chui thẳng vào bụng dưới Yumeko.

“Đúng là…”

Cô rút tay và nguồn năng lượng chui ngược trở ra, Yumeko hoàn toàn không có cảm giác gì cả.

“Có chuyện gì vậy ngự tỷ?”

Nàng hỏi, hai tay vô thức đặt lên bụng dưới và gương mặt đỏ bừng.

“Chuyện này nếu để các trưởng lão trong tộc biết thì cả muội và hắn đều không có kết quả tốt đẹp.”

Liliane nhìn chằm chằm vào váy Yumeko và sau vài giây thì nhắm nhẹ mắt thở dài một hơi.

“Muội vẫn chưa làm lễ trưởng thành, thậm chí đã có hôn phu là tiểu đệ rồi… Chuyện này lại xảy ra.”

Cô bước đến vuốt nhẹ mái tóc Yumeko, gương mặt lạnh lùng bỗng hiện lên cảm xúc thương xót.

“Hắn không thương tiếc cho muội hay sao, với cơ thể của muội hiện tại thì dù có dùng Phục Nguyên Đan cũng không hoàn toàn đưa cơ thể trở về nguyên vẹn được.”

Liliane nói, trong lòng cô trở nên tức giận và cảm giác muốn g·iết người chậm rãi xuất hiện.

“M-Muội không sao…”

Yumeko nói với giọng rất nhỏ, gương mặt không tự chủ đỏ lên và có phần mê người.

“Bao nhiêu lần?” - Liliane chậm rãi hỏi.

“H-Hơn mười lần…” - Yumeko như thể sắp b·ốc c·háy, nàng nói.

“Trong hai tháng?”

Liliane lần nữa hỏi Yumeko, cô đã dò xét rất kỹ bằng thần thức và nhận ra hiện giờ tuy lượng nguyên Dương bên trong đã chuyển hóa hoàn toàn thành của Yumeko nhưng vẫn còn rất nhiều tồn động lại, dựa theo mặt lý thuyết của sinh vật thông thường thì lượng nguyên Dương này là cực nhiều, không lẽ tên đó bị cô em gái nhỏ nhắn dễ thương này vắt đến c·hết rồi?

“Dạ không… một ngày…”

Yumeko nói cực nhỏ, thậm chí nếu không phải Liliane đang là dũng giả Level 7 [Tứ tinh] thì chắc hẳn cũng sẽ khó để nghe được giọng nói kia. Cô sững người và hai tay có chút run run.

“Đừng nói với tỷ, trong suốt hai tháng đó?”

Cô nhìn Yumeko, mong muốn nàng lắc đầu phủ nhận câu hỏi của mình, nhưng Yumeko chỉ im lặng, gương mặt thì càng ngày càng đỏ hơn.

“Muội làm ta điên mất!”

Liliane nói, xung quanh cô bỗng trở nên lạnh như băng và sau đó là nóng như lửa, mái tóc đỏ rực khẽ bay giữa không trung và đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Yumeko.

Cô hiện tại không tức giận vì chuyện trinh tiết của Yumeko nữa, mà sự tức giận này đến từ việc Yumeko đã bị nghiện thứ đó mất rồi. Liliane hoàn toàn có thể chắc chắn về điều đó, cô chỉ không muốn vạch trần cho nàng biết mà thôi. Yumeko đã sống với sự bảo bọc từ bé cho đến hiện tại, và không quá lạ khi nàng lần đầu được nếm thử trái cấm thì đã nghiện nó, chuyện này cực kỳ khó giải quyết và tương lai chắc chắn không thể xử lý triệt để được.

Cách đó không xa, một thứ phản chiếu ánh sáng mặt trời như mặt gương bỗng nứt nhẹ và biến mất.

“Vẫn là bị phát hiện rồi sao?”

Hirio thu hồi mặt gương vỡ và thở dài, anh nhìn quanh một lượt và xác nhận bản thân đang an toàn, hai tay bắt đầu kết ấn phá hủy mặt gương nhìn trộm vừa sử dụng.

“Thật là, pháp bảo đó cực kỳ có ích trong việc trinh sát địa hình và các vùng không thể đi vào. Ngươi lại dùng nó để nhìn lén hai cô gái tâm sự?”

Hanakii bỗng cất tiếng ngay phía sau Hirio và anh giật mình lùi lại.

“Anh đi đâu lại đây vậy?”

Hirio có chút cảnh giác hỏi.

“Đi tìm trẻ lạc thôi, nhưng có vẻ như mọi chuyện bắt đầu đi quá tầm kiểm soát rồi nhỉ?”

Cậu nói, biểu cảm có phần chế giễu khiến Hirio không mấy vui vẻ.

“Anh có biết gì về người mà Nguyên Dao đang trò chuyện cùng hay không?” - Hirio.

Sau vài giây nhìn Hirio, Hanakii chậm rãi trả lời.

“Fairyn Yorima Liliane! Băng Luân Nhật Kiếm là cái tên mà đại đa số học viên đặc cho cô ta, một kiếm sĩ sử dụng thành thạo cả băng và hỏa.”

“Cô ấy chắc hẳn có vai vế và thực lực hơn hẳn Nguyên Dao nhỉ?” - Hirio lần nữa hỏi.

“Chính xác thì thực lực cô ta đang là Level 7 [Tứ tinh] nhưng về thân phận và vai vế thì vượt xa Yumeko. Mà ngươi với nàng có vẻ rất tốt nhỉ?” - Hanakii cười nói.

“Ý anh là sao?” - Hirio.

“Cái tên Nguyên Dao đó, là tên khai sinh của Yumeko. Cho đến khi chính thức lấy chồng thì chỉ có trưởng bối trong gia tộc mới có quyền gọi nàng như vậy thôi, ngươi có được nàng cho phép không? Mà chắc là có, nếu không thì ngươi cũng chẳng biết cái tên này.”

Hanakii nói, cậu thở dài một hơi và trên tay xuất hiện thêm một chiếc bình được làm bằng ngọc thạch anh trắng nõn.

“Đây là?”

Hirio nhận lấy bình ngọc từ Hanakii, anh mở ra và thấy bên trong có hai viên đan dược mang theo hương thơm nhè nhẹ, có chút mùi ngọt ngọt như kẹo và thuốc.

“Hoàn Nguyên Đan, đan dược cửu phẩm có tác dụng phục hồi lại cơ thể của sinh vật ở cấp tế bào, nói đơn giản là tua ngược tình trạng của cơ thể về lại tối đa ba năm. Tuổi thọ không được hoàn trả và toàn bộ những gì cơ thể có trong thời gian đó đều bị đưa ngược trở về.”

Hanakii xoa xoa tay và nói, gương mặt Hirio có chút lưỡng lự và sau đó cất nhanh bình ngọc vào không gian lưu trữ.

“Anh có thể luyện đan được cửu phẩm?”

“Đừng giả vờ nữa, ngươi đang nghi hoặc gì trong lòng chẳng nghẽ Hanakii này không biết sao? Không phải tự nhiên trước đó ta giúp ngươi che giấu cảnh giới thật của mình đâu.”

Cậu cười nói, biểu cảm hoàn toàn lạnh tanh.

“Anh quyết định lật bài ngửa sao? Vậy nói điều kiện của anh đi.”

Hirio dựa lưng vào thân cây to gần đó, anh khoanh tay và muốn thử xem Hanakii có mục đích gì khi chủ động lật bài với anh.

“Vì ta thích thế thôi, vậy đấy.”

Khác với sự nghiêm trọng của Hirio, Hanakii chỉ nhún vai và nói một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

“Tính cách của anh thì làm gì có chuyện làm việc chỉ vì sở thích.”

Trái lại, Hirio trầm ngâm nói. Dù thời gian quen nhau không lâu nhưng anh vẫn có thể tự tin rằng con người trước mặt mình hoàn toàn tâm cơ và có tính tình cực kỳ khó đoán, Hanakii tuy rằng thể hiện bản thân mình là một người vô tư và cọc tính, nhưng sâu bên trong thì chưa từng lần nào mà Hirio cảm nhận được sự dao động trong cảm xúc của cậu cả.

Sự bình tĩnh tuyệt đối đó khiến Hirio rất e dè, thậm chí ngay cả sư phụ Hanna của anh cũng đã có vài thời điểm dao động, nhưng Hanakii thì chưa từng, ít nhất là trước mặt anh.

“Con người của ta, ngươi nhìn thấu được ư?”

Hanakii hỏi rất đơn giản, biểu cảm cũng chẳng có chuyển biến gì.

Nhưng gần như ngay lập tức sống lưng Hirio lạnh buốt, anh buông tay và mỉm cười.

“Nếu anh mong muốn có một thuộc hạ trung thành thì tôi rất xin lỗi, còn nếu là một người bạn thì Hàn Tư Không này có thể sẵn sàng gật đầu.”

“Nói hay nhỉ? Dựa theo vai vế thì ngươi cần gọi ta một tiếng sư thúc đấy.”

Hanakii cười, đôi mắt vẫn rất bình thản nhìn lên bầu trời.

“Vậy ư? Tôi cứ nghĩ anh sẽ thích có thêm một thằng bạn thay vì một vãn bối suốt ngày cung kính cơ.”

Hirio bước đi, anh vung tay và mỉm cười.

“Ngươi có thường hay giúp đỡ bạn bè mình mà không cần hỏi lý do không?” - Hanakii.

“Rất thường xuyên, nếu là một người cũng sẵn sàng làm thế với tôi thì lại càng hoàn mỹ.” - Hirio mỉm cười.

“Haha!”

Cả hai đồng loạt cười lớn, quanh cảnh quay trở lại sự bình yên vốn có.


Bảng điểm hiện lên trước mặt một người đàn ông trung niên, ông nâng cốc trà nóng hổi gần đó và đưa lên miệng uống như thể nó chẳng có tí nhiệt độ nào. Mái tóc đen khẽ bay trong làn gió đông mát mẻ, lớp áo khoác mỏng tanh chỉ có thể che đậy đi phần nào cơ thể gầy gò kia.

Gương mặt với vài vết sẹo chìm nổi ngẫu nhiên, nhưng cũng chẳng thể nào tạo ra cảm giác đây là một kẻ bặm trợn khát máu cả, gã trông như một tên chiến binh vừa được nghỉ hưu và hiện tại đang đọc gì đó giải trí vậy.

Ánh mắt nhìn một cách không quá tập trung trên bảng điểm, ông thở dài một hơi thật nhỏ.

Hạng 1: Hanakii - Bài thi loại trừ.

Hạng 2: Murata - Bài thi giải đố.

-

Hạng 668: Hirio - Phá huỷ đền thờ yêu ma.

Hạng 669: Riel - Phá huỷ đền thờ yêu ma.

“Rốt cục, con vẫn không nghe lời ta nói.”

Người đàn ông trung niên thể hiện một ánh mắt đăm chiêu, ông không quay đầu nhưng lại cất tiếng vọng về phía sau lưng mình.

“Đó là sự thất vọng sao? Ngài thất vọng à?”

“Cũng không giống vậy, chẳng qua là sự hối tiếc.”

Cất tiếng đáp lại giọng nói vừa vang lên, Genju lần nữa nâng cốc trà và chậm rãi thưởng thức.

“Hanakii rất giỏi đấy, ngài có nhìn thấy màn trình diễn của cậu ấy không? Thật sự rất là tuyệt vời đó!”

m thanh tinh nghịch dễ nghe lần nữa vang lên, giữa không gian thanh lịch của căn ban công rộng lớn bỗng xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp. Mái tóc nàng màu hồng nhạt, thậm chí nó nhạt đến mức nhìn sơ qua sẽ lầm rằng đó là màu bạch kim, từng sợi tóc như thể phát sáng rực rỡ. Đôi mắt xanh ngọc sáng ngời, đôi môi óng ánh cực kỳ mềm mại.

Nàng mặc bộ váy lấp lánh như thuỷ tinh và dường như nó được dệt từ các sợi ánh sáng thuần khiết nhất, sạch sẽ và thơm tho. Trên đầu nàng là một chiếc vương miện nhỏ xinh nhưng cực kỳ cao quý.

Tứ Thượng Long - Angell.

Nàng mỉm cười nhìn Genju, ông nghiêng đầu và ngay bên cạnh lập tức xuất hiện thêm một chiếc ghế tre, Angell vô thanh vô thức đã ngồi sẵn trên đó và cầm trên tay một đĩa bánh kem phết đầy mật ong.

“Thằng bé luôn luôn giỏi như vậy, Hanna cũng vậy.”

Ông nói, gương mặt bỗng hiện lên nét t·ang t·hương và cốc trà chợt trở nên nguội.

“Tôi không nói gì về chuyện năm đó, nhưng sao ngài không thử tìm cậu ấy. Biết đâu chừng sẽ có thể nói chuyện, dù sao cũng là người một nhà cơ mà?”

Angell nói với giọng vô tư, nhưng biểu cảm nàng như thể chẳng quan tâm đến mà chỉ tập trung ăn bánh kem của mình.

“Đã từng mà thôi. Đó cũng là chuyện của hai ngàn năm trước, gọi họ là gia đình… Từ lâu ta đã không còn tư cách này.”

Gương mặt trung niên vẫn không có gì thay đổi, nhưng nội tâm Genju lại trào dâng cảnh tượng năm đó. Mọi thứ vẫn cực kỳ rõ ràng, hai ngàn năm cơ bản là quá ngắn đối với những kẻ đặt chân đến cảnh giới cực cao như ông.

“Cậu ta vẫn còn trẻ, tuy rằng tâm tính có thể vượt trội hơn hẳn những kẻ cùng lứa nhưng vẫn như cũ là một thanh niên mà thôi.”

Ông nói, trước mặt xuất hiện một bức hoạ cũ mèm. Nó gần như chẳng còn có thể nhìn thấy màu sắc gì nữa, nhưng bên trong đó là một bức hoạ hai người trẻ tuổi. Genju từ lâu đã chẳng còn gọi tên của họ nữa.

“Thằng bé đã phá huỷ thước đo sát khí của cô nhỉ?”

Genju nói, Angell im lặng và vẫn tập trung vào món bánh.

“Lượng sát khí đó không phải tự nhiên hình thành, nó được tạo thông qua sự g·iết chóc trong một thời gian dài để có thể tùy ý phóng thích như thế. Ngài không thể che giấu cho cậu ta mãi được.”

Angell nhúng nhảy nói, cô bỗng quay mặt về phía Genju và dường như mọi thứ trở nên bất động. Thời gian dừng chảy, không gian không còn thuộc về thế giới này nữa. Genju vẫn nhìn vào bầu trời kia, cơn gió đã dừng nhưng cảm giác mát mẻ vẫn còn đây.

“Vào một ngày xấu trời nào đó, tâm trạng tôi không tốt và cậu ta nhảy ra trước mặt tôi với sát khí như vậy…”

Angell nói mà không mở miệng, nhưng âm thanh từ nàng khiến toàn bộ từng tế bào của Genju đều có thể cảm nhận được.

“Tôi không ngại g·iết thêm một con kiến.”

Nàng rất chậm rãi nói, biểu cảm hoàn toàn không có chuyển biến gì. Chẳng thể biết được là đang nói thật hay chỉ là đùa giỡn, nhưng sau khi câu nói kia phát ra, mọi thứ trở lại bình thường và Genju đã có thể cảm nhận được không gian nơi mình ngồi.

Dòng thời gian tiếp tục chuyển động.

“Đó là gì? Cảnh báo hay một lời đe dọa?”

Genju hỏi, nhưng bên cạnh đã chẳng còn ai.

Mái tóc ông nhẹ bay, trước mặt vẫn là cảnh thành đô phồn vinh và tấp nập, nhưng giờ đây lại trở nên rối bời khó tả.

Chương 187: Ngự tỷ Liliane