Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 188: Cửu Vĩ Thiên Hồ - Phù Dung

Chương 188: Cửu Vĩ Thiên Hồ - Phù Dung


Hơn hai nghìn năm nay, vị trí Thất Thượng Long đã được bỏ trống và dù đã qua rất nhiều cuộc họp mang theo ý định điền thêm nhân tố mới vào vị trí đó cũng chẳng được phê duyệt qua một lần nào. Vì thế nên dù cho tồn tại rất nhiều cá nhân kiệt xuất thì vẫn như cũ, vị trí đầy quyền lực và tham vọng kia vẫn chẳng có ai ngồi lên.

Thiên Hồ Phong - một thế lực khổng lồ, thậm chí có thể nói là độc tôn của phía cực bắc Eilrine, với sự toạ trấn của Lục Vĩ Thiên Hồ - Phù Dao thì nơi đây chính là một cấm địa với toàn bộ những kẻ không có đặc quyền.

Thiên Hồ tộc là một chủng tộc cực kỳ lâu đời, từ những lão tổ sống từ hàng trăm triệu năm về trước và cho đến hiện tại là thế hệ đã rất trẻ trung, nhưng thời đại hiện tại đã giảm đi rất nhiều cường giả mạnh mẽ của gia tộc. Cụ thể thì lần gần nhất Thiên Hồ tộc khai sinh ra một đứa trẻ có thiên mệnh trời ban đã là chuyện của tám nghìn năm trước, đứa trẻ đó cũng là cường giả Level 14 duy nhất của Thiên Hồ Phong vào thời điểm này.

So với Lạc Long tộc hay Sư Đà lĩnh, Dạ Lang môn thì Thiên Hồ Phong hoàn toàn bị lép vế đi hẳn về mặt sức mạnh. Nhưng trái lại thì họ có tầm ảnh hưởng cực cao, chưa tính đến lão tổ Cửu Vĩ Thiên Hồ - Phù Dung đang là một Nguyên Lão - Thành viên cấp cao nhất của bộ máy chính quyền Eilrine. Họ có mạng lưới kết nối với các thế lực ngoại bang cực kỳ vững chắc, nếu có bất kỳ vấn đề nào vượt quá tầm kiểm soát của Thiên Hồ Phong, các thế lực bên ngoài sẽ không đứng yên.

Và nơi đây cũng là cái nôi của rất nhiều mỹ nhân hàng đầu Yêu Giới, hiện tại thì người nắm giữ danh hiệu Đệ nhất mỹ nhân Yêu giới cũng chính là lão tổ của Thiên Hồ Phong.

Thiên Hồ Phù Dung, nàng đang có thực lực nằm ở Level 14 [Trung] [Tầng 2].

“Chuyện hôm nay tạm thời chỉ có vậy.”

m thanh nhu mì dễ nghe vang lên rất nhỏ, nhưng hơn mười người đang ngồi trong căn phòng lớn cũng hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng. Họ đều có thực lực Level 9 [Tam tinh] [Sơ cấp] và vài người thậm chí là Level 9 [Tam tinh] [Trung cấp] nên hoàn toàn nghe được rất rõ.

“Vâng, phong chủ!”

Tất cả đồng loạt đứng lên và cúi đầu chào, sao vài giây thì căn phòng với bày trí như một phòng họp chất đầy những vật dụng làm bằng sứ đã trở nên trống vắng và im lặng hoàn toàn.

Ngay tại vị trí trung tâm là một nữ tử với mái tóc đen mượt mà, nàng có dung nhan hoàn toàn có thể xưng tuyệt thế. Gương mặt góc cạnh mềm mại, làn da trắng như tuyết sứ và mịn màng. Đôi mi dài cùng ánh mắt to, đôi đồng tử màu lam nhạt mang theo vẻ mệt mỏi. Trên mái tóc mượt mà như lụa kia của nàng là đôi tai hồ ly đang dựng thẳng, trông lớp lông cực kỳ óng ả khiến ai cũng có mong muốn vuốt ve một lần.

Nàng ngồi với sống lưng thẳng tắp, vòng ngực nở nang được chiếc áo trắng tinh ôm gọn trông cực kỳ hoàn mỹ. Hai tay thon dài đang không ngừng di chuyển từng trang giấy một, nàng khẽ cau mày và dung nhan kia vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

“Tứ Cực các lại tiếp tục yêu cầu liên hôn với nữ nhân tộc ta, học viện Eilrine thì lại tạm thời không tiếp nhận thêm đơn duyệt nữa.”

Giọng nói mang theo phiền muộn, nàng thở dài một hơi và ngã lưng ra ghế.

Nàng hiện tại đang là phong chủ của Thiên Hồ Phong - Phù Dao thiên nữ.

Đôi mắt lam chợt động, cơ thể nàng chậm rãi đứng dậy và đôi chân thon dài nằm ẩn dưới lớp váy mỏng trông cực kỳ nóng mắt.

Nàng nhanh chóng di chuyển ra khỏi căn phòng và bước đến ban công, nơi đây có tầm nhìn về phía một vùng biển cực kỳ rộng lớn. Phía cuối của bờ biển kia là một dãy núi tuyết vĩnh cửu, có thể nói Thiên Hồn Phong sở hữu một vị trí cực kỳ đẹp dù là về mặt phong cảnh hay vị trí chiến lược.

“Sau cuộc họp thì lão tổ đã tiến hành bế quan, có vẻ như ngài ấy không được vui cho lắm. Kết quả của cuộc họp cũng đâu có tệ đến vậy?”

Phù Dao tự hỏi, trên tay nàng bỗng xuất hiện một bức thư và rất nhanh được mở ra.

“Thư từ Học viện Eilrine?”

Nàng đọc nhanh một lượt và gấp tờ giấy lại, đôi mi cong khẽ nhíu.

Học viện vừa gửi một bức thư tín nói về việc đã sẵn sàng cho chức vụ trưởng lão, nhưng rõ ràng Thiên Hồ Phong làm gì có đưa yêu cầu về chức vụ này? Hay là có ai đó đã mượn danh bọn họ?

Phù Dao không nhớ về bất kỳ thông tin nào liên quan, nàng xoay người dự định đi vào phòng và tìm hiểu tính thực hư của bức thư tín thì một làn hương thơm mát khiến toàn cơ thể mềm mại của nàng trở nên nóng như lửa. Mùi thơm này khiến cho lục d·ụ·c của nàng bỗng chốc trở nên mạnh mẽ tột cùng, ngay lập tức Phù Dao ngưng thần và một vòng bảo hộ xuất hiện che chắn toàn thân nàng.

“Mị thuật? À không, là lão tổ!”

Nàng nhìn thấy một bóng người đang ngồi bắt chéo chân trong phòng, đôi chân trắng như ngọc, sự mềm mại hoàn toàn có thể nhìn thấy thông qua lớp váy ngắn mỏng dính. Vòng eo nhỏ mảnh khảnh đến mức tưởng chừng như có thể nắm trọn chỉ với một bàn tay, phần ngực nở nang và tròn trĩnh cùng hình dạng hoàn chỉnh như tranh vẽ.

Chín chiếc đuôi thoắt ẩn thoắt hiện phía sau lưng nàng, gương mặt chìm trong bóng tối nhưng có thể nhìn thấy đôi mắt đang phát sáng trông đầy mê hoặc. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng sẽ bị ánh mắt kia bắt mất hồn phách, đôi mắt hồ ly không nhìn vào Phù Dao nhưng nàng hoàn toàn chắc chắn mình đang bị quan sát chặt chẽ.

“Tiểu nữ cung kính lão tổ…”

“Lão?”

Giọng nói cực kỳ dễ nghe vang lên, nhưng nó lại chỉ mang theo một cảm giác khó thở tột cùng. Áp lực bỗng đè nặng và Phù Dao có thể cảm nhận linh hồn mình đang run rẩy.

“L-Là tỷ tỷ… ý của tiểu nữ là vậy.”

Nàng nói, gương mặt đổ mồ hôi hột và bóng hình mỹ nhân kia khẽ động.

Màn đêm bỗng bị đẩy lùi đi và Phù Dao có thể nhìn thấy dung nhan người trước mặt mình một cách cực kỳ rõ ràng.

Hoàn mỹ!

Đôi mắt thiên hồ cực kỳ vũ mị, mái tóc dài màu bạch kim cực kỳ bắt mắt. Trên đỉnh hai bên đầu là một cặp tai hồ ly trắng tinh xinh đẹp, chúng càng làm nét kiều diễm kia mãnh liệt hơn hẳn.

Ngay cả bản thân Phù Dao là một người con gái hoàn toàn bình thường, nhưng mọi thời điểm nhìn thấy Phù Dung lão tổ thì chẳng hiểu sao lại luôn bị nhan sắc này làm cho trái tim rung động mạnh mẽ.

Giữa trán nàng là một khắc ấn hình hoa bỉ ngạn đỏ tươi, ánh mắt kia bỗng hướng về tay Phù Dao và nàng cảm nhận được bức thư trên tay mình đã không còn.

“Học viện truyền tin sao?”

Phù Dung cất tiếng hỏi.

“Đúng vậy, tỷ đang chờ bức thư này?”

Phù Dao chậm rãi hỏi, chẳng có lý do gì mà lão tổ lại ngưng bế quan và chạy tới đại điện của Thiên Hồ Phong chỉ để hỏi thăm nàng. Khả năng cao bức thư này là câu trả lời của học viện, hoặc là chuyện gì đó đã diễn ra mà ngay cả phong chủ như nàng cũng không biết đến.

“Sáu tháng sau? Hiện tại đang có vòng thi tuyển sinh nên chưa thể công bố ngay?”

Bỗng Phù Dung cất tiếng, âm giọng rõ ràng là có chút bất mãn.

“Mấy lão già đó! Muốn chọc ghẹo ta đến bao giờ đây!”

Nàng hậm hực đứng dậy, cơ thể uyển chuyển nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng lớn và sau vài giây đã xuất hiện trên bầu trời Thiên Hồ Phong.

Phù Dung đứng lặng im giữa trời, nàng khẽ ngước lên và nhận thấy một màu đen u ám. Đã từ rất lâu mà chuyện mưa rào đã trở thành một việc hiển nhiên tại nơi đây, trước đây, nó không như vậy.

“Lại mưa rồi…”

Nàng nói, phía sau bỗng lóe lên một tia sáng và Phù Dao xuất hiện ngay bên cạnh.

“Tỷ tỷ! Người đang mặc váy đó!”

Phù Dao lên tiếng và phía dưới hai nàng lập tức hiện lên một tầng mê vụ, không có bất kỳ ai ở phía dưới có thể phát hiện được cả.

“Tiểu Dao à… Ngươi nói xem, đã bao lâu ngươi chưa ngâm mình trong cơn mưa nơi đây rồi?”

Sau câu hỏi kia là một sự im lặng phút chốc, Phù Dao không hiểu dụng ý của lão tổ hay tại sao lại có câu hỏi này. Nhưng nàng cũng chậm rãi ngước nhìn bầu trời u ám, trong lòng khẽ thở dài.

“Đã rất lâu rồi, từ lúc gia nhập Thiên Hồ Phong thì tiểu nữ thậm chí còn chưa từng ra khỏi phạm vi đại điện.”

“Ngươi đã tiến nhập được bao lâu rồi?”

Phù Dung hỏi, giọng nàng cực kỳ dễ nghe khiến bất kỳ ai cũng sẽ sẵn sàng đem mọi bí mật nói sạch cho nàng biết.

“Bẩm tỷ tỷ! Phù Dao đã gia nhập Thiên Hồ Phong được ba nghìn bảy trăm năm hơn.”

Đôi mắt hồ ly xinh đẹp khẽ nhắm, Phù Dung gật nhẹ đầu và trong lòng bỗng nổi lên cảm giác cô đơn.

Đã bao lâu kể từ ngày đó? Nàng không nhớ.

Đã bao lâu kể từ ngày nàng mất mọi thứ? Nàng không nhớ.

Đã bao lâu kể từ ngày kẻ đó phản bội nàng? Phù Dung sẽ không bao giờ muốn nhớ.

Đôi mắt kiều diễm mở nhẹ ra, trước mặt nàng xuất hiện ba ngọn lửa vô hình mà chỉ duy nhất nàng có thể cảm nhận được. Chúng lắc lư và cháy một cách yếu ớt như thể sẽ dập tắt bất cứ lúc nào.

Nàng cắn nhẹ môi dưới, màu son đỏ run run và bầu trời chậm rãi rơi từng hạt mưa xuống.

Từng giọt mưa rất tự nhiên rơi lên trên cơ thể nàng, Phù Dung tuy rằng là một người đã đạt đến Level 14 nhưng nếu nàng muốn thì mưa hay bụi bẩn vẫn có thể bám vào người, trừ khi nàng không có chủ ý đó mà thôi.

“Tỷ…”

Phía sau lưng, Phù Dao thì lại hoàn toàn không nhiễm chút mưa nào cả. Nàng có một vòng bảo hộ và bỗng chốc khung cảnh trước mặt trở lại bên trong căn phòng đại điện.

“Tiếp tục công việc của ngươi đi, không được gọi thì đừng tìm ta.”

Giọng nói đầy ma mị của Phù Dung vang lên trong đại điện, và bầu trời đã mưa nặng hạt hơn rất nhiều.

Nàng đứng nhắm mắt lặng im giữa trời, không một ai ngoài Phù Dao biết chuyện này cả, và dù có biết thì cũng chẳng có ai thắc mắc hay ngăn cản.

Đây từ lâu đã không phải chuyện quá kì lạ, cứ vài năm thì lão tổ Thiên Hồ Phong sẽ có giây phút như vậy.

“Đã bao nhiêu lần rồi… Đã bao nhiêu năm rồi… Mình vẫn yếu đuối như vậy.”

Ba ngọn lửa trước mắt đã biến mất, thay vào đó là một mặt dây chuyền sáng bóng màu bạc trông cực kỳ bắt mắt. Nàng chậm rãi cầm lấy mặt dây chuyền bằng ngọc, thái độ cực kỳ trân trọng vuốt ve rất nhẹ nhàng thứ trang sức này.

Gương mặt với biểu cảm thản nhiên đã ẩn ẩn hiện lên chút gì đó dao động.

“Hàn Tư Không… Khi nào ngươi mới buông tha cho ta?”

Nàng hỏi, nhưng ngoại trừ những giọt mưa vẫn đang rơi thì không có ai trả lời.

“Tám nghìn năm… Ngươi ác độc thật đấy.”

Biểu cảm vẫn tuyệt nhiên không đổi, nhưng trong ánh mắt kia lại xuất hiện một tia oán niệm rất nhỏ. Thậm chí ngay khi vừa xuất hiện tại chuyển hóa thành nhu tình.

“Ta hận ngươi! Hận đến mức muốn g·iết ngươi hàng trăm vạn lần!”

Phù Dung siết chặt mảnh ngọc trong tay.

“Ngươi không thoát được đâu, không có cách nào tránh thoát Phù Dung này cả! Chưa từng!”

Nàng gầm lên, nhưng giọng nói lại như thể đang nũng nịu và biểu cảm cắn môi cũng sẽ khiến bất kỳ ai nhìn thấy không khỏi mềm lòng mà thương xót.

Mảnh ngọc trong tay khẽ nứt nhẹ, ngay lập tức biểu cảm Phù Dung ngưng trọng và mana tự nhiên lập tức chui thẳng vào bên trong và gia cố lại mảnh ngọc nhỏ. Nàng không ngừng tái tạo và mảnh ngọc sau một lúc cũng trở lại nguyên vẹn. Lúc này thì biểu cảm của Phù Dung mới thả lỏng một chút.

Trên dung nhan tuyệt sắc kia không còn vẻ hốt hoảng nữa mà lần nữa được thay thế bằng sự lạnh lẽo, nàng cau nhẹ mày.

“Ngươi không thể xóa bỏ ân oán này đơn giản thế đâu! Đừng hòng xoá đi sự tồn tại của mình dễ như vậy, ta không cho phép!”

Chín chiếc đuôi như ẩn như hiện phía sau, Phù Dung cất mảnh ngọc vào giữa ngực mình và cơn mưa bỗng ngừng lại. Toàn bộ hạt mưa dừng đột ngột giữa không trung như một bức ảnh tĩnh.

“Lần thứ 179, thật tò mò ngươi sẽ làm gì khi bị ta bắt thêm lần nữa đây! Sư tôn!”

Cơ thể mềm mại lóe nhẹ, cơn mưa rơi trở lại bình thường và nơi đây không còn bóng hình Đệ nhất mỹ nhân Yêu giới nữa.

Chương 188: Cửu Vĩ Thiên Hồ - Phù Dung