Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 202: Vì nàng là Phục Hy

Chương 202: Vì nàng là Phục Hy


“Có vẻ sắp mưa nhỉ?”

Hanakii ngồi dựa lưng vào gốc cây lớn và nói, ngay bên cạnh cậu là một gã to xác với hàng loạt món ăn bắt mắt đang khui từng chai nước với màu sắc khá đục.

“Là đồ có cồn à? Ngươi mua chúng bằng cách nào vậy?”

Nhận lấy một ly chứa đầy bia từ Hirio, cậu khẽ hỏi.

“Thì cứ tới đó và mua như bình thường thôi?”

“Thứ này tại Eilrine là đồ cấm với người dưới 400 tuổi đấy.”

Hanakii nói, vì cậu đang sử dụng một thân xác mới và để hoàn toàn ẩn giấu mình thì số tuổi cơ thể cũng đã được làm lại cho hợp lẽ thường.

“Có luật lệ đó à? Mà cấm gì tận 400 tuổi vậy? Lúc đó thì ai cũng thành người già cả rồi?”

“Bán nhân bọn ta không có chung khái niệm về năm tuổi như con người đâu, dù có sống 400 năm thì so với những kẻ ngàn năm, vạn năm kia thì cũng chỉ là trẻ con.”

Cậu giơ ly bia lên và uống một ngụm.

“À… và do cảm quan từ mana nên thật ra việc sống khoảng 4-500 năm cũng sẽ trôi qua rất nhanh. Có thể hiểu là cảm nhận dòng chảy thời gian của bán nhân rất là mờ nhạt ấy.”

“Ặc!”

Hanakii chợt sặc nhẹ trước độ ngọt của thứ nước này, theo trí nhớ của cậu thì các loại bia đều không tồn tại loại vị này.

“Sao ngọt vậy? Ngươi không bị lừa mua nước trái cây đấy chứ?”

“Đâu? Người bán cũng nhấn mạnh đây là đồ uống có cồn mà.”

Hirio với vẻ mặt ngạc nhiên cũng đưa lên uống ực một ngụm, đương nhiên là anh cũng phun ra toàn bộ.

“Sặc! Sao ngọt vậy!”

“Hay nhỉ? Câu hỏi không lời đáp.”

Cả hai nhăn mặt nhìn nhau, nhưng sau đó lại tiếp tục nâng ly và uống như bình thường.

“Dù sao cũng lỡ mua rồi.”

“Ừ nhỉ… lãng phí là không tốt.”

Hanakii cầm một chiếc đùi đầy thịt có vẻ đã được ướp với gia vị cay lên và cắn mạnh, cảm giác cay nóng cùng sự dai mềm của thịt khiến tâm trạng được chữa lành kha khá.

“À mà vụ đó sao rồi?”

Hirio hỏi, chiếc đùi lớn cũng đã bị anh cắn gần hết.

“Có thể coi là tạm… qua cơn nguy kịch vậy.”

“Nghe chẳng có chút tích cực nào hết vậy?”

Hanakii lắc đầu trước lời nói của Hirio, ít nhất thì cậu đã không bị Giang Lưu Như g·iết để bịt miệng. Có vẻ chiến thuật lộ bài trước mặt đối phương cũng có phần nào hiệu quả, mặc dù hiệu quả ở đây cũng chỉ khiến nàng tăng thêm cảnh giác với cậu.

“À mà tôi có nghe nói về việc tạm nghỉ giữa vòng thi.”

“Ừm, thì sao?”

Hiện tại tuy đã gần như hoàn thành một nửa vòng thi của giai đoạn chiến đấu cá nhân nhưng do bài thi lý thuyết vẫn chưa thể có kết quả kịp thời điểm nên sẽ có thêm một khoảng nghỉ giữa vòng thi cá nhân này.

Mặc dù chỉ kéo dài một tuần, nhưng ít nhất cũng đủ để cậu và Hirio thư thái đôi chút, đó cũng là lý do cho việc tổ chức ăn nhậu vào lúc này đây.

“Ủa? Anh không biết gì về tin đồn đó à?”

“Tin đồn gì?”

Hanakii hỏi, cậu không nhớ gì về các tin đồn cả. Thời gian gần đây lại có quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ, nội chuyện của Giang trưởng lão là đã đủ đau đầu với chính Hanakii rồi, cậu làm gì còn thời gian nghe ngóng tình hình nữa chứ.

“À thì… cô gái mà anh đã đánh bại trong vòng đấu vừa rồi ấy, đã xác nhận rằng bản thân đã phải lòng anh.”

Hirio uống ực một hơi và nói với chất giọng bình thản, nhưng trong đó lại xen lẫn chút sợ hãi.

Anh thật sự không quá quan tâm đến vấn đề này, thậm chí còn có phần mừng cho Hanakii khi được mỹ nhân lên tiếng ái mộ như vậy.

Nhưng sau khi nhìn thấy Phục Hy với ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng về phía đường chân trời sau khi nghe những lời đồn đó, anh thật sự đã dâng lên cảm giác hoảng sợ.

“C-Cái gì!”

Hanakii vứt cốc bia sang bên và bật người dậy, nhưng thay vì toàn bộ bia trong ly bị đổ thì nó lại lơ lửng giữa không trung một cách quỷ dị. Ngay sau đó thì lượng bia kia quay trở về chiếc ly lớn và nhẹ nhàng xuất hiện một bàn tay trắng nõn thon gọn cầm lấy.

“Hai người dường như đang ngày càng thân thiết nhỉ?”

Giọng nói thánh thót ngọt ngào như thiên sứ vang lên, nhưng giờ đây Hanakii lại có cảm giác toàn sống lưng lạnh buốt. Cậu thà chiến đấu với triệu tên Level 10 [Cao cấp] còn hơn phải đối diện với nàng vào lúc này.

“C-Chào Phục Hy…”

Hirio chậm rãi đi lùi, nhưng ngay lập tức Hanakii hướng ánh mắt như thể muốn nói ‘Cứu tôi bạn ơi’ tới anh.

[Chuyện gia đình thì thật sự người ngoài không tiện xen vào đâu.]

Hirio đáp trả bằng ánh mắt với ý nghĩa khước từ, nhưng Hanakii lại khẽ cau mày.

[Tên khốn ngươi nợ ta một ân huệ đấy!]

[Coi như tôi nợ anh hai ân huệ đi.]

Chẳng biết vì lý do gì mà cả hai có thể sử dụng ánh mắt để giao tiếp với nhau một cách mượt mà như vậy vào lúc này, nhưng thật sự cả hai đều hoàn toàn đang không để tâm đến chuyện đó.

Hirio cười trừ và càng ngày càng lùi nhanh hơn, Phục Hy từ nãy giờ vẫn đang nhìn cốc bia trên tay, sau đó nàng dời ánh mắt về Hirio và anh đột ngột đứng nghiêm lại như một người lính chuẩn bị nhận lệnh.

“Sư phụ đang gọi tôi, xin phép!”

Anh nói đoạn, chuồn thẳng.

[Thằng c·h·ó!]

Hanakii đưa những lời không có địa chỉ ra khỏi đầu, và Phục Hy mỉm cười nhìn cậu.

Ánh mắt nàng hoàn toàn dịu dàng như cũ, nhưng giờ đây lại có hơi lạnh thoang thoảng, thật sự Hanakii đang muốn bỏ chạy cùng Hirio. Và cậu lặng lẽ ghi nhớ món thù này.

“Sao vậy? Han đổ mồ hôi kìa.”

Phục Hy nói, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng cứa vào tim cậu.

“T-Từ từ đã… Chị phải bình tĩnh nghe em nguỵ biện.”

“Mình và Han tuy cách nhau hai năm tuổi nhưng vẫn chung niên kỷ mà, không phải xưng em gọi chị như vậy đâu.”

Phục Hy đưa ngón trỏ lên môi, đó là một hành động cực kỳ đáng yêu và thậm chí như thể nàng đang mời gọi cậu.

“Hay là Han cảm thấy mình quá già rồi?”

Lời nói mang theo nhiệt độ gần như chạm đáy của Yêu giới, Hanakii ngừng hoàn toàn nhịp đập trái tim và gương mặt cậu hiện lên sự bình yên.

[A… Thì ra đang là Hồi quang phản chiếu.]

“Hoàn toàn không, Phục Hy cực kỳ xinh đẹp và trẻ trung, mãi mãi là cô gái dịu dàng nhất trần đời!”

“Haha.”

Phục Hy che miệng cười rất duyên dáng, nhưng Hanakii lùi chân lại một nhịp. Cậu bỗng cảm giác dưới chân mình có gì đó ẩm ướt. Liếc mắt nhìn xuống thì toàn bộ khu vực xung quanh Hanakii đã bắt đầu xuất hiện các dòng nước rất nhỏ đang di chuyển trong thầm lặng.

[À… Nếu mình lỡ mồm thì chắc chị hai phải đi lượm từng cái rồi gắn lại nhỉ?]

Tự nói trong lòng, Hanakii thẳng lưng và nhìn thẳng vào Phục Hy.

Nàng nghiêng đầu nhìn cậu, sau nửa giây thì lại đưa ánh mắt sang chỗ khác.

“Han khen thật dễ nghe làm sao.”

“Vì đó là cảm nhận thật của mình mà.”

Cậu thay đổi xưng hô như ý Phục Hy muốn, hiện tại thậm chí nếu nàng muốn cậu chém rụng mặt trời thứ hai thì Hanakii cũng sẽ vui vẻ thực hiện.

Mặc dù không thể.

“Thật dễ nghe, thật điêu luyện nhỉ?”

Có gì đó không ổn, Hanakii chợt tái mặt.

“Như thể Han đã làm chuyện này hàng trăm nghìn lần với con gái vậy.”

[Lạy Đức mẹ Maria!]

Hanakii gọi tên vị Thần bảo hộ Thiên đảo trong lòng, dù rằng cậu là kẻ theo chủ nghĩa vô Thần hoàn toàn. Nhưng vì Phục Hy và cả chị hai đều là người theo tôn giáo Đức mẹ Maria nên Hanakii cũng vô hình có thói quen dùng câu cảm thán như họ.

“Phục Hy có hơi hiểu nhầm mình nhỉ… Một ngàn năm ở đấu trường kia thì sao có thể khen ai cả trăm nghìn lần được chứ, mình cũng chỉ mới trở lại đây thôi mà.”

Hanakii cười nói, lưng áo cậu hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.

“Ồ… Không phủ nhận à.”

[Mình đang phủ nhận đấy!]

Hanakii gào trong lòng, nhưng vẻ mặt cậu vẫn rất bình tĩnh.

“Phục Hy giận à? Vì lời khen đó sao?”

Cậu hỏi, mặc dù cũng chỉ là một hình thức để thăm dò biểu hiện của nàng để từ đó suy ra tâm tư đang ẩn sâu bên trong kia. Nhưng thật sự thì Hanakii không có cách nào suy luận được, chỉ duy nhất Phục Hy là cậu không có cách nào đọc được hành động hay suy nghĩ của nàng.

Dù là quá khứ hay hiện tại.

Cậu luôn luôn là người bị đọc như một cuốn sách.

“Hừm.”

Phục Hy bước nhanh về phía cậu, nàng di chuyển rất nhẹ nhàng và chỉ sau chưa đầy hai giây đã tiếp cận Hanakii gần đến mức chỉ cần giơ nhẹ tay ra là có thể chạm vào cậu.

Và nàng thật sự giơ tay mình ra, cánh tay thon gọn với làn da trắng ngần mịn màng như thể tác phẩm điêu khắc, Phục Hy vuốt ve nhẹ má trái Hanakii.

“Sao vậy nhỉ? Má của Han có vẻ hơi bẩn này.”

Nàng nói, đôi mắt hoàn toàn thản nhiên và hành động cũng không có gì lạ. Nhưng âm giọng lại hoàn toàn lạnh băng.

Bởi bên má đó là nơi Lâm Tố Như đã hôn cậu trước đó, và hiện tại Phục Hy đang ra sức kỳ cọ đến đỏ phần má của cậu.

“Sao vậy? Han không cảm thấy bẩn sao?”

Nàng hỏi, Hanakii lắc đầu như thể đang cố gắng dùng cả mạng sống phủ nhận điều đó.

“C-Cảm ơn.”

Cậu nói, Phục Hy sau vài phút lau chùi đến sưng cả một bên má Hanakii thì cũng ngừng lại. Nàng xoay người và rời đi.

Nhưng một câu nói được để lại sau cú xoay người đó.

“Ngày mai mình không có lịch làm việc.”


“Đi chơi?”

Hirio hỏi, anh khẽ xoa cằm và đôi mắt nhìn về Hanakii đang lộn ngược trước mắt mình. Toàn bộ khung cảnh xung quanh cũng bị đảo ngược hoàn toàn, và đôi chân Hirio đang bị buộc lại bởi một sợi dây cứng.

À không! Chính anh mới là người đang bị treo ngược lên trần nhà, Hanakii ngồi chống hai tay trước mặt và biểu cảm nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai.

“Coi như là cách cứu vãn cái mạng nhỏ này, ngươi hiểu không?”

“À à… Cô ấy có vẻ ghen nặng nhỉ?”

Hirio nói, nhưng ngay lập tức là một cái lắc đầu đáp trả từ Hanakii.

“Phục Hy không phải người dễ bị cảm xúc chi phối, có khả năng cao cô ấy đã nhìn thấy gì đó và cố gắng giúp đỡ ta.”

Cậu có suy nghĩ rất thực tế, mặc dù Phục Hy thể hiện rất rõ ràng bên ngoài như vậy. Nhưng nàng là người có lý trí rất mạnh, sự thông tuệ của nàng cũng hoàn toàn không hề thua kém Hanakii và thậm chí có phần vượt trội hơn hẳn.

Chuyện như ghen tỵ và hờn dỗi không giống việc Phục Hy sẽ làm, dù nàng biểu hiện đúng như vậy.

[Chẳng lẽ cổ đã đoán được chuyện của Giang trưởng lão?]

Nếu vậy thì rất nguy hiểm, việc Phục Hy tiếp cận Hanakii ngay sau cuộc gặp với Giang Lưu Như gần như cũng sẽ khiến nàng bị chú ý đến. Và dù không thể hiện ra bất cứ điều gì đáng ngờ thì Phục Hy vẫn sẽ bị để mắt đến vì có liên quan khá mật thiết đến cậu - người đang thực hiện hành vi đáng ngờ.

Vậy thì có khả năng cao nàng cố gắng thể hiện lộ liễu như vậy là để có thể phần nào đó gánh chịu giúp cậu sự chú ý từ các đại năng ẩn mình kia?

Hanakii chỉ có thể suy đoán động cơ của nàng như thế, ngoài ra thì cậu hoàn toàn loại bỏ các yếu tố khác như Hirio đã nói.

Nàng thích cậu ư?

Phục Hy ghen sao?

[Không… Chẳng có lý do nào cho việc đó có thể xảy ra cả.]

Cậu nói trong tim, mặc dù có cảm giác thất vọng nặng nề với bản thân. Nhưng Hanakii đã tin chắc mình không sai.

Quá khứ cách đây cả ngàn năm thì cả hai khá thân thiết, nhưng quãng thời gian dài đằng đẵng đó cũng đủ để khiến cậu tin rằng nàng không hề thích mình. Hoặc nếu có thì chỉ là đối xử nhau như những người thân trong nhà mà thôi, tình cảm nam nữ cần thời gian và khoảng cách đủ thì mới có thể phát sinh. Mà cả hai thì làm gì có những điều kiện đó.

“Ngươi nghĩ sao?”

“Chà… Tôi nghĩ gì cũng đâu quan trọng, dù sao thì anh cũng sẽ không vì vài lời của tôi mà thay đổi cách nhìn nhận.”

Hanakii đồng tình với những lời Hirio vừa nói, nó đúng là cách mà cậu sẽ làm.

Nhưng chẳng biết vì sao, Hanakii thật sự có mong muốn mọi chuyện thật sự như Hirio đã nói.

[Mình làm gì xứng chứ.]

Cậu rất dễ dàng nhận định mọi chuyện mà không bị cảm xúc chi phối, và khoảng thời gian sống chui như chuột đã tạo cho Hanakii một khả năng bỏ qua toàn bộ những thứ sẽ mang tới phiền toái cho cậu. Và thậm chí nếu cậu gây phiền toái cho người khác thì cũng sẽ tương tự, duy nhất chị gái Hanna và Phục Hy cùng Tử Linh là không nằm trong diện loại trừ của cậu.

Nhưng cũng vì thế mà Hanakii càng trân trọng họ hơn cả, cậu rất sợ sẽ phá hỏng mối quan hệ của mình với những người quan trọng nhất đời.

Càng sợ hãi, con người càng ưu tiên lựa chọn an toàn hơn.

Cậu sẽ không vì d·ụ·c vọng bản thân mà sai lầm.

“Vậy nên đi chơi ở đâu nhỉ?”

Hanakii hỏi.

“Chẳng phải ngay bên cạnh khu thi đấu tiếp theo là một trung tâm thương mại lớn khủng kh·iếp hay sao? Anh bỏ qua nó à?”

Hirio xoa cằm nói, anh cũng đang có dự định rủ Lauriel đi nếu nàng quay trở lại trong thời gian này. Nhưng dường như vẫn chưa có dấu hiệu nàng sẽ trở về.

“Có vẻ dạo phố mua sắm chút ít cũng không tệ.”

Cậu thở dài một hơi, trên tay bỗng xuất hiện một tia lửa nhỏ và nhanh chóng tan biến.

“Vậy… tha tôi nhé? Tình huống lúc đó anh cũng phải cảm thông cho tôi chứ.”

Hirio nói với chất giọng có phần than vãn, anh thật sự cảm nhận được nguy hiểm từ Phục Hy vẫn mỉm cười dịu dàng kia. Và thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả việc cô ấy thể hiện sự tức giận một cách rõ ràng.

Như cơn sóng lặng không có chút dao động gì, nhưng chẳng ai biết ngay sau đó có phải là một đợt đại hồng thuỷ đập thẳng vào mặt mình hay không.

Anh rất nhạy với những tình huống như vậy, mặc dù có hơi xấu hổ để thừa nhận thì Hirio có gian díu với khá nhiều cô gái. Và anh đã học được cách đọc tình huống để chuồn khá tốt, nhưng lại hoàn toàn thất bại trước Lauriel.

Nàng là khắc tinh của anh.

“Không không! Chú mày dù có c·hết cũng phải hy sinh cái mạng đó để giúp bạn bè chứ nhỉ?”

“Nhưng tôi đâu có liên quan gì?”

Hanakii lắc đầu như thể trả lời Hirio, cậu rút ra một thanh kiếm trắng sáng và vuốt ve nhẹ nhàng.

“Thấy c·hết không cứu là tội nặng lắm đấy.”

“Tôi mà can thiệp thì chỉ có mình Hirio này c·hết thôi nhá! Làm gì có chuyện Phục Hy sẽ g·iết anh, nhưng lỡ tay búng c·hết tôi thì có đấy!”

“Sẽ không đâu, cô ấy lương thiện hơn bất cứ ai ta từng biết. Sẽ không có chuyện g·iết ai đâu.”

Hanakii nói với giọng tự tin, cậu đứng dậy và vung kiếm một nhịp cắt đứt dây trói đang treo Hirio rơi xuống.

“Nhưng khiến ngươi sống không bằng c·hết thì vẫn trong khả năng có thể xảy ra đấy.”

Cậu nói, sau đó trên mặt nở một nụ cười ma quái khiến Hirio khẽ rợn người.

“Anh cười trông cứ như một tên g·iết người bệnh hoạn vậy.”

“Làm gì tới mức đấy.”

Hanakii cười cười, xoay xoay trường kiếm và cất nhanh nó vào không gian lưu trữ của mình.

“Tôi đâu phải đang khen anh?”

“À thì, chúng ta có một tuần nghỉ ngơi nhỉ?”

“Chuẩn xác thì còn sáu ngày.”

Hirio xoa xoa cổ chân và nói.

Hanakii lập tức xoay người rời đi, mọi thứ trở lại tĩnh lặng và trước mặt Hirio hiện lên một bảng thông báo nhỏ.

[Nhiệm vụ phụ: Tăng cường phụ trợ]

[Thông tin: Học tập ít nhất bốn kỹ năng từ bí pháp]

“À… mình cũng phải đi mua sắm nhỉ?”

Trước đó thì Hirio không hề mua thêm bí pháp để sử dụng cho bản thân mình, anh chỉ là cảm giác như mình có thể sử dụng các kỹ năng tự sáng tạo tốt hơn là sử dụng bí pháp mà chưa hề chắc chắn nó sẽ phù hợp với bản thân mình. Còn nếu tìm kiếm bí pháp phù hợp thì lại tốn quá nhiều thời gian, anh không dư dả thời gian đến vậy.

“Bốn kỹ năng à… thế thì mình không thể quá kén chọn rồi nhỉ?”

Anh cũng bắt đầu vươn vai, sau đó là nhanh chóng thu dọn và rời đi chỉ sau Hanakii một lúc. Từ góc tối bỗng nhô ra một cái đầu nhỏ, Tử Linh bĩu môi nhìn hai người rời đi với ánh mắt có chút hờn dỗi.

Nàng vừa mới đến thì lại thấy cảnh cả hai người này chạy đi chơi mà không hề có ý định rủ nàng, Tử Linh cảm thấy chẳng còn hứng thú thông báo về tình hình sức khỏe của Tịnh Y và Diệu Tiên nữa. Đôi chân ngắn khẽ động và thân ảnh nhỏ nhắn phóng theo Hirio.

Chương 202: Vì nàng là Phục Hy