Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66


Lâm Nghiệt không hát nên microphone liền đưa đến tay người khác, là một nữ sinh bên cạnh trường của bọn họ, xem như là có giá trị nhan sắc trung bình cao nhất học viện.

Hình Tố không cho là như vậy: “Cậu cho rằng tớ là cậu à? Nên cắt đứt lại không đứt được?”

Anh ấy không làm phiền anh thì còn có người khác làm phiền. Hai người của ký túc xá cách vách đến đây cũng cho anh xem diễn đàn: “Xảy ra chuyện gì với Lý Tứ Bình hả anh trai?”

Hình Tố nhìn cô ấy qua mấy lọn tóc rủ trên trán, không nói gì.

Đương nhiên, chuyện này không phải tuyệt đối nhưng nhìn chung cũng không thể ngăn chặn tận gốc được.

Đàm Tiếu nói: “Mấy ngày nữa thì phải. Đến lúc đó bọn họ sẽ gửi tin cho tớ. Mấy ngày nay ấy à, tớ sẽ cùng cậu, cùng cậu…… Kịp thời

Hơn nữa, phán đoán ba vòng thông qua ảnh chụp là kỹ năng bị động của trạch nam chúng ta, tôi không khống chế được.”

Nhưng mà dựa vào đâu chứ?

Cô ấy có hơi cuống lên: “Làm sao vậy?”

Kết thúc huấn luyện quân sự ngày hôm đó, Lâm Nghiệt bị gọi vào trong sân để ca hát nhưng anh không đi, anh nói rằng mình không biết hát, sĩ quan huấn luyện nói anh hừ hai câu anh cũng không hừ, làm cho sĩ quan huấn luyện và quản lý viên đều cảm thấy đôi chút xấu hổ, còn dẫn đến một vài câu bàn luận nữa.

Một nữ sinh khác hỏi cô ấy: “Thật không? Tại sao tớ lại không thấy?”

ngăn chặn tổn hại.”

Sử Thông Dịch cảm thấy không đáng tin: “Đẹp hay không thì lấy ra để cả đám xem thử đi? Nếu như tôi có bạn gái vô cùng xinh đẹp thì đã khoe từ lâu rồi, tăng thể diện biết bao.”

Hình Tố vùi mặt vào cánh tay, từ chối nghe cô ấy nói chuyện.

không thể khống chế được thứ này thì đương nhiên tớ sẽ không tiếp tục nữa.”

Ngụy Tội nhìn thoáng qua, sao mà nhìn rõ người được? Nhưng mà dáng người khá tốt, muốn eo có eo, muốn mông có mông, hoàn cảnh tối tăm như vậy vẫn có thể lộ ra dáng người, vậy thì lúc cởi ra nhất định có thể khiến anh ấy phun máu mũi.

Sử Thông Dịch cười lạnh: “Mẹ của cậu chỉ có sức ảnh hưởng với cậu và ba của cậu thôi.”

Cô ấy hát tặng cậu bạn trai một bài hát, bạn trai của cô ấy chính là cậu con trai đến khiêu khích Lâm Nghiệt trong ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, hẳn là rất có tiền, sau khi nữ sinh hát xong, cậu ta còn ồn ào nói phải mua cho cô ấy Hermes, sau đó cả ghế phó lái của Ferrari chỉ để một mình cô ấy ngồi.

Sử Thông Dịch không nhát gan như Ngụy Tội, hơn nữa trong lòng cũng không thể nào thích được Lâm Nghiệt, anh ta cướp điện thoại về rồi đi ra ngoài.

Giọng điệu của anh rất vững vàng, lời nói cũng như thế, nhưng bà ngoại lại nghe ra được cảm giác vô cùng thống khổ.

Giọng điệu Hình Tố trở nên lạnh hơn: “Tớ? Tớ yêu ai?”

Đàm Tiếu không tán dóc vấn đề này với cô: “Vậy tiếp theo cậu tính làm sao bây giờ?”

Ngày đó, sau nửa đêm, bọn họ cũng không ngủ mà nằm ở trên giường nói chuyện phiếm, bàn tán nhiều nhất vẫn là chuyện bạn gái của Lâm Nghiệt, có người hỏi anh: “Lâm Nghiệt, bạn gái của cậu trông như thế nào vậy?”

Hình Tố không ngâm mình, xoay người đi ra ngoài.

Người nọ lại trả lời: “Cho nên ý của cậu là c·h·ó ăn cứt thì cậu cũng đến ăn một bãi chứ gì? Không ăn thì cảm thấy bản thân lỗ vốn đến mức hoảng loạn?”

Hình Tố gạt tay cô ấy ra.

Nói xong không cho Hình Tố cơ hội phản bác lại đã nói tiếp: “Có thể phải qua vài ngày Tôn Diệu Vũ mới trở về, bên phía tổng bộ cũng không có việc gì, nếu không thì tớ ở lại Bắc Kinh với cậu mấy ngày? Vừa lúc mấy nhân vật có máu mặt lên kế hoạch tụ hội ở Bắc Kinh.”

Đàm Tiếu vươn tay đến quầy rượu ở bên cạnh, lấy qua nửa chai rượu vang đỏ, lại thuận tay lấy thêm cái ly rót rượu cho bản thân, nhẹ nhàng nhấp lấy một ngụm, nói: “Tớ còn rất tò mò là điều gì khiến cậu thất tình. Cậu ấy đã làm gì vậy?”

Ngụy Tội nhìn thấy cướp lấy từ trong tay anh, mang về ký túc xá đọc cho mọi người nghe: “Chào Lâm Nghiệt, tớ là Trâu Ngạn của Học viện Nhân Văn, tớ có thể làm quen với cậu được không? Tớ muốn học hỏi một ít phương pháp học tập, gần đây tớ có một số bế tắc trong việc học không thể vượt qua được. WeChat của tớ là zouyan082515.”

cuối cùng còn không phải là tất cả nhờ vào cách thức sống chung như kiểu “Anh không nói, tôi cũng không nói” hay sao?

Lâm Nghiệt vừa vào cửa hai chân đã mềm nhũn, xụi lơ ngồi trước cửa, cả người giống hệt một vũng bùn.

Lâm Nghiệt bị làm phiền đến độ ngồi bật dậy, mở diễn đàn chuẩn bị mắng người đăng bài một trận rồi nói người ta xoá bài đi. Nếu như không xóa thì anh sẽ tìm quản lý, tốn tiền cũng phải xóa. Nhưng khi đang tìm bài đăng, anh bắt gặp một bài đăng có lượt trả lời không nhiều với chủ đạo là hai tấm ảnh.

Hình Tố không hé răng.

Sử Thông Dịch vỗ một cái vào gáy anh ấy: “Mẹ nó, cậu nói nhảm nhiều vậy!”

Sử Thông Dịch nói: “Bây giờ thiếu gì người khoe mẽ với người ngoài đâu chứ?”

Dù là lúc nào thì Lâm Nghiệt cũng không muốn chia sẻ về Hình Tố, nhưng anh lại muốn tuyên bố chủ quyền của mình với cô, ít nhất là với bạn học của anh, anh muốn cô thuộc về chính mình nên nói chung chung: “Rất trắng, đẹp, dáng người cũng tốt, chỉ là có hơi hư, thích trêu chọc người khác.”

Có người nói: “Thứ này có phải là cái kiểu ăn không được thì chê nho xanh không? Tức là cưỡng chế hợp lý hoá, rõ ràng là bản thân cậu ta chỗ nào cũng kém hơn so với người ta nhưng ngang bướng so đo những thứ gì đâu để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, nhằm đạt được mục đích an ủi bản thân.”

Sử Thông Dịch thấy người ta nhìn ngây cả người: “Làm sao vậy?”

Có người trêu chọc Lâm Nghiệt: “Sếp Lâm từ chối một người, vậy thì có thể là do chính trực, từ chối hai người thì đó là vì chuyên tâm học hành, từ chối ba người cũng có thể hiểu được là do ngoại hình không hợp gu, nhưng khai giảng một tháng rồi mà từ chối nhiều người như vậy, hay là thích nam đấy?”

Hình Tố nói cho cô ấy biết: “Sở dĩ tớ đau khổ không hoàn toàn bởi vì tớ nảy sinh tình cảm với người này, mà nhiều hơn là ngạc nhiên với cảm nhận trong vô thức của tớ. Khi tớ chắc chắn càng ngày tớ càng

Tôn Diệu Vũ không tìm thấy Hình Tố cho nên kêu Đàm Tiếu đến một chuyến. Khi Đàm Tiếu nhìn thấy Hình Tố, cô ấy còn cảm thấy bản thân đã nhận sai người rồi.

Lâm Nghiệt đột nhiên nghĩ đến nhân vật lớn xuất hiện ở căn cứ huấn luyện quân sự kia có thể nào là Hình Tố không? Có phải cô đã xảy ra chuyện hay không?

Nếu trên đời này tất thảy mọi việc đều có thể lý trí, nhanh chóng quyết định đưa ra lựa chọn thì trong từ điển sẽ không có hai chữ tiếc nuối.

Nhóm người ủng hộ Lâm Nghiệt nghe không lọt tai nữa rồi: “Cậu đội sổ tiến vào trường, người ta là bên phía trường học mời đến, có thể đặt cùng một chỗ để so sánh sao? Mặt mũi cậu lớn thế cơ à? Lấy tiền của ba mẹ nhét vào trường thì có gì để khoe khoang chứ? Có giỏi thì cậu tự mình kiếm lấy một chiếc Ferrari đi!”

Đàm Tiếu không đi, còn k*ch th*ch cô: “Cậu biết cậu như thế này gọi là gì không? Báo ứng. Hình Tố, báo ứng của cậu đến rồi.”

Bà ngoại ôm anh càng chặt, nhẹ nhàng xoa lưng cho anh: “Được rồi được rồi, muốn nó, muốn nó……”

Cuối cùng quản lý viên đến mắng bọn họ một trận mới chịu ngừng.

Anh rất đau đúng không? Thế này là làm sao vậy chứ? “Hách Tú Mai, cháu hơi khó chịu.”

Đàm Tiếu né tránh chai rượu của cô, tiếp tục hỏi: “Vậy cậu có hỏi cậu ta để xác nhận chưa? Lỡ như là hiểu lầm thì sao? Với chuyện này cậu nên lập tức ấn cậu ta xuống, để cậu ta không có thời gian mà cân nhắc đối phó, như vậy cậu mới có thể nắm được đáp án chân thật nhất trong tay.”

Đàm Tiếu cũng không khuyên cô: “Nghe nói có rất nhiều thanh niên tài năng trẻ tuổi, nhưng mà nếu cậu không đi, vậy thì xem như tớ chưa nói.”

“Tôi đến Bắc Kinh cô ấy cũng không tiễn tôi, cũng không gạt tôi mà nói thẳng là không rảnh, cứ luôn thẳng thắn như vậy, không sợ là tôi sẽ buồn sao?”

Hai người có tức giận thêm nữa cũng không dám nói chuyện.

Đàm Tiếu đoán mò: “Bắt gian trên giường?” Cũng không có.

Đàm Tiếu cố tình nói trái ý mình: “Chính là bởi vì người mình thích đến gần người khác mà xuất hiện hàng loạt cảm xúc tiêu cực như tức ngực, khó thở, khó xử, tức giận, bất bình. Thế nhưng Hình Tố cậu đỉnh như vậy hẳn là sẽ không ghen, cả đời này cậu cũng sẽ không ghen. Cậu xem cậu lý trí bao nhiêu, khó chịu như vậy, cũng không thiết sống nữa nhưng còn có thể ở đây bình tĩnh mà nói kịp thời ngăn chặn tổn hại. Cậu sẽ không ghen, cậu tuyệt đối sẽ không.”

Đàm Tiếu còn cạy mở cánh tay của cô ra, sáp mặt đến gần, kiên quyết muốn nói cho cô nghe: “Cậu thất bại rồi.”

Ngụy Tội bị ăn một cái đánh lập tức phản ứng lại, cứng đầu cứng cổ chất vấn anh ta: “Nói chuyện đàng hoàng, cậu động tay động chân gì đấy!”

Sử Thông Dịch cảm thấy Lâm Nghiệt đang thể hiện. Hiện tại tất cả các sinh viên mới đều biết sức ảnh hưởng của người phụ nữ này rất lớn, lúc này anh có thể nói một câu vu vơ như vậy chính là đang ám chỉ anh có quan hệ với người phụ nữ này, vậy thì không phải là thể hiện thì là cái gì?

Cô nghe vậy, sự chú ý không đặt ở chuyện dừng xe mà tất cả đều đặt trên hai chữ “Chị ơi”: “Nhìn tôi rất giống chị sao?”

Hình Tố biết khoá huấn luyện quân sự của nhóm Lâm Nghiệt đã kết thúc nhưng anh không nói với cô. Cô muốn nói rõ ràng với anh một số chuyện, sau đó hai người đường ai nấy đi, vậy nên cô đã đến trường học của bọn họ một chuyến.

nhưng cũng không liên lạc được. Anh biết Hình Tố có thói quen không nhận điện thoại từ người lạ, cho nên lúc đầu anh để Chung Thành Khê gọi điện cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Lâm Nghiệt tắm rửa xong trở về thì nhìn thấy bọn họ ghé vào một chỗ, cũng không thấy hứng thú gì nên trực tiếp lướt qua.

Anh vội vã chạy xuống lầu gọi taxi chạy đến xưởng chế tạo vũ khí, nhưng lại được báo là Hình Tố đã vài ngày không đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình Tố có thể đến sân bay đón Hạ Yến Kỷ, buộc anh ta ký thỏa thuận ly hôn, có thể vô tình khiến cho anh ta trắng tay ra khỏi nhà, nhưng lại không thể đi đến hỏi rõ ràng khi nhìn thấy Lâm Nghiệt cùng người khác một trước một sau đi ra từ chỗ tối……

Lâm Nghiệt không biết nên không nói chuyện.

Cô có còn là người không? Mẹ nó, cô không phải!

Hình Tố không biết Lâm Nghiệt đã làm gì, cô cũng không chắc anh có làm hay không, chỉ là cô sợ hãi với phản ứng của mình và cả vô thức đau lòng khi nhìn thấy cảnh đó. Những thứ này rất xa lạ, con người ta đều sẽ trốn tránh những thứ xa lạ lại còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Đọc xong, cậu ấy quay đầu lại nhìn Lâm Nghiệt: “Trâu Ngạn? Có phải là cái người nổi tiếng bên Học viện Nhân Văn không? Cái người từng viết một bài văn nhận được giải thưởng Văn học Lỗ Tấn đấy?”

Sử Thông Dịch nói đã xóa rồi, anh liền gửi một tấm ảnh chụp của Hình Tố qua: “Cậu nhìn xem người trên ảnh chụp đó có phải cô ấy không?”

Học bá chính là như vậy. Bọn họ có thể thông qua các khía cạnh và yếu tố để phân tích nguồn gốc của sự việc, còn phân tích đến mức vui vẻ không biết mệt.

Mọi người nghe thế, vốn là có vấn đề muốn hỏi nhưng anh vẫn cứ nói mãi, cơ bản là không cho bọn họ cơ hội để hỏi chuyện.

Đàm Tiếu cười hai tiếng, không đùa giỡn cô nữa: “Lên dọn dẹp một chút, đi ra ngoài ăn cơm.”

Nhưng bốn chữ này muốn bao nhiêu nặng nề liền có bấy nhiêu, Đàm Tiếu thở ra một hơi: “Nghĩ lại đi.”

Hai nữ sinh nhớ ra cô còn đang ở đây, cuối cùng cũng thoát ra khỏi thế giới nhỏ của hai người mà nói với cô: “Ký túc xá của Lâm Nghiệt hình như là 311 ạ.”

Lý Tứ Bình nói: “Tớ chọn cậu ta là vì ngoài cậu ta ra thì không ai đánh thắng được tớ.”

Lâm Nghiệt liền cúp máy.

Hình Tố ở lại Bắc Kinh hai ngày. Hai ngày này sống không bằng c·h·ế·t, khắp nơi trong phòng đều có nước mắt của cô. Cô giống như một cô gái nhỏ mới nếm thử tình yêu, sau khi bị tình cảm tổn thương, cô không chỉ không muốn yêu mà cả sống cũng không muốn nữa.

Ngụy Tội hoàn hồn: “Không sao, chỉ là tưởng tượng ra một hình ảnh khá là k*ch th*ch thôi.”

Cậu ấm nhà giàu đó đứng lên chỉ tay khắp một vòng: “Mấy người rảnh rỗi sinh nông nổi hả? Bạn gái tôi uống say rồi nói mấy câu say rượu mà mấy người cũng tin? Cô ấy cũng không có bệnh về mắt, vì sao loại người chất lượng tốt như tôi lại không cần mà lại muốn một thằng nghèo nát?”

Có người cà khịa cậu ta: “Cậu cho là ai cũng khoe mẽ với người ngoài như cậu hả.”

Ngụy Tội túm anh lại: “Sếp Lâm nhìn nhân vật lớn nè, ngoại trừ mẹ của tôi, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy một người phụ nữ có sức ảnh hưởng lớn như vậy.”

Đàm Tiếu giữ chặt cánh tay cô: “Cậu còn nói cậu không ghen, còn nói cậu có thể kịp thời ngăn chặn tổn hại. Hình Tố, cậu không làm được, cậu phải thừa nhận đi.”

Sử Thông Dịch vừa nhìn tấm ảnh Lâm Nghiệt gửi đến đã xác định được đó là người xuất hiện ở cửa căn cứ huấn luyện quân sự. Dẫu sao thì eo nhỏ chân dài rất dễ tìm nhưng kết hợp với tư thế thẳng tắp cùng khí chất như thế thì quá hiếm thấy, cho nên cậu ta liếc mắt một cái đã nhìn ra ngay.

Lời nói này chua quá đi mất, ở đây không có ai tình nguyện phá vỡ bầu không khí xấu hổ này, không ai muốn đội nồi cả.

Ngụy Tội đang định đáp trả thì Lâm Nghiệt cầm lấy điện thoại. Tất cả mọi người ngừng bàn tán.

Ngụy Tội lấy áo của bản thân quấn quanh người: “Tôi, tôi chỉ thích nữ thôi, Sếp Lâm buông tha cho tôi đi!”

Anh ta lại cười lạnh: “Sếp Lâm lại quen biết à? Tôi phát hiện cậu quen biết với nhiều nhân vật lợi hại lắm nha, chúng tôi có cần phải nịnh bợ cậu không vậy?”

Nói đến Hình Tố là anh lại nói nhiều.

Xe dừng ở cửa Đông Nam, cô không tìm thấy anh nên đã đợi một lát, trong lúc chờ đợi lại có chút bực bội bèn lấy di động mở camera trước lên chụp khuôn mặt. Cô trang điểm có phần khí chất hơn, quần áo cũng được lựa chọn kỹ, cô cảm thấy như vậy tương đối trang trọng và cũng tôn trọng anh hơn.

Hình Tố đứng vững rồi miễn cưỡng lộ ra một nụ cười: “Bữa tiệc diễn ra khi nào?”

Hình Tố liếc cô ấy: “Thèm đòn hả?”

Hình Tố mới cảm thấy bản thân đã quá nhạy cảm, quay trở lại ghế lái một lần nữa để dời xe.

Đàm Tiếu gật đầu: “Được đấy, vẫn có sức.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nữ sinh trả lời cô ấy: “Buổi sáng tớ không nói chuyện đó với cậu à? Trên diễn đàn có người chụp được Lâm Nghiệt và Lý Tứ Bình, bọn họ cùng nhau ra khỏi cổng trường.”

Đầu óc Ngụy Tội xoay chuyển nhanh chóng, cũng ngay thẳng chua chát ngược trở lại: “Người ta chỉ hỏi thử tên là gì thôi. Vì để chị gái ở nhà ăn cho cậu thêm ít cơm không phải cậu cũng hỏi người ta tên

Đợi đến mười phút, Sử Thông Dịch mới gọi lại và nói: “Tôi mù mặt mà, nhìn không có ra.”

gì, chuẩn bị tấn công bằng lời ngon tiếng ngọt hay sao? Sao đấy? Chẳng lẽ không phải vì xương sườn mà là vì cậu chú ý đến bọn họ à?”

Đàm Tiếu chưa từng thấy Hình Tố như vậy, chưa bao giờ như vậy: “Hình Tố, đừng lừa bản thân cậu, có lẽ cậu cũng yêu cậu ấy muốn c·h·ế·t rồi.”

Hình Tố, cô dựa vào đâu chứ? Vì sao cô lại như thế?

Đàm Tiếu nói: “Hai tuần sau.”

Hình Tố để lộ ra một góc mặt, nói: “Chỉ là tớ nhìn thấy một cảnh tượng rồi suy đoán……”

Hình Tố nắm chặt nắm tay.

Lâm Nghiệt không xem ảnh chụp nữa, cố gắng thuyết phục bản thân đó không phải là Hình Tố, nhưng một khi chấp nhận đáp án này rồi lại cảm thấy có hơi khó chịu.

Lâm Nghiệt nhìn bóng dáng này lại cảm thấy sao mà quen mắt thế, là Hình Tố sao? Nhưng làm sao cô có thể xuất hiện ở chỗ này? Hai người bọn họ vừa mới gọi điện thoại, cô hỏi anh khi nào có thời gian nghỉ anh còn không trả lời mà, cô có thể có được loại giác ngộ này để đến đây tìm anh sao? Không có đâu.

Lý Tứ Bình khịt mũi, cười: “Cũng chỉ có các cậu thích cậu ta.”

Đàm Tiếu không biết là ai, nhưng cô ấy biết có thể khiến cho người đường đường đứng thứ hai Tây Bắc biến thành như vậy thì người đó thật sự lợi hại: “Từ khi tớ quen biết cậu đến nay, cho dù là phát hiện ra Hạ Yến Kỷ ngoại tình thì cậu cũng có thể bình tĩnh mà xem xong video anh ta l*m t*nh với cô ả kia, hơn nữa còn dứt khoát nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân. Cho dù ly hôn xong không hề dễ chịu, nhưng cũng không vượt quá ba ngày thì cảm xúc và nước mắt vẫn có thể kiểm soát được…… Cậu thử nhìn lại cậu bây giờ đi.”

Anh đổi giày, để bánh kem mang về từ Bắc Kinh vào tủ lạnh, sau đó khởi động máy chuẩn bị gọi điện thoại cho Hình Tố, kết quả là nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ của cô mà anh chưa nhận. Anh gọi lại nhưng bị nhắc là không thể kết nối.

Anh không tin, nhưng anh không kìm chế được bản thân hỏi bọn họ: “Người này tên là gì?”

Sử Thông Dịch đưa ảnh chụp cho bọn họ xem: “Không thấy chính diện khuôn mặt, chỉ có bóng lưng thôi.”

Mọi người đều là người ngoài cuộc tỉnh táo, ai có thể ngờ được Đàm Tiếu ở chỗ này ăn nói đàng hoàng nhưng lại không giải quyết rõ ràng một đống chuyện lộn trong nhà của mình chứ?

Đàm Tiếu đắp lên người cô một chiếc chăn, sau đó vén tóc của cô ra sau tai, rất dịu dàng. Cô ấy vẫn luôn dịu dàng đối với Hình Tố. “Nếu cậu có thể cắt đứt thì cậu còn ở đây khó chịu cái gì?”

Bạn cùng phòng của Lý Tứ Bình nói với cô ấy: “Lúc học cấp Hai cậu đã gặp được Lâm Nghiệt, tớ thật sự hâm mộ cậu, và cả đồng cảm với cậu nữa.”

Lâm Nghiệt chê bọn họ phiền phức: “Cãi nhau thì cút đi.”

Hình Tố không muốn đi nữa.

Hình Tố rất dứt khoát: “Không đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù có c·h·ế·t cũng phải để anh c·h·ế·t rõ ràng, đúng không? Nhưng vừa nghĩ đến cô chính là một người như vậy thì lời nói được c·h·ế·t rõ ràng có vẻ hết sức bất lực.

Ngụy Tội bắt đầu tán phét với cậu ta.

Chung Thành Khê nhìn thấy dấu chấm than màu đỏ trên giao diện trò chuyện của WeChat thì đần hết cả người: “Hai người cãi nhau à?”

Cô nói dối: “Ra ngoài đi dạo.”

Chuyện này cũng không khó giải thích, dù sao cũng là cô yêu Lâm Nghiệt chứ không yêu Hạ Yến Kỷ.

Cô ném điện thoại sang một bên, ngồi thẳng người nhìn bản thân trong kính chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Hình Tố đẩy tay cô ấy ra: “Cậu không có việc gì à?”

Hình Tố không nói.

Hình Tố suy nghĩ một chút, sửa lại chủ ý: “Khi nào?”

Bọn họ chưa từng nhìn thấy Lâm Nghiệt như vậy, giờ phút này anh cùng với trong ấn tượng giống như là hai người khác nhau.

Mấy ngày nay anh không ngừng chạy đến nhà của Hình Tố, cũng vẫn luôn gọi điện thoại cho cô bằng những số điện thoại khác nhau, nhưng cô vẫn không nghe máy, gửi tin nhắn báo với cô anh là Lâm Nghiệt mà cô cũng không trả lời. Điều này nói rõ là muốn đôi ngả chia ly với anh.

Tiếp đấy toàn là tiếng hoan hô, trong đó có người bị làm cho cảm động, cũng có người cố gắng che giấu khinh bỉ.

Anh tìm không thấy người, cuối cùng thất thần về đến nhà, hết thảy âm thanh của xe cộ và người đi đường trên quãng đường này đều khiến anh chán ghét.

Cô hoàn toàn quên mất rằng trước đây cô chưa từng cảm thấy ai xứng đáng để tôn trọng một cách “có nhiều rắc rối” giống như anh.

Lâm Nghiệt dựa lên vai bà ngoại, anh hoàn toàn không dám tưởng tượng dáng vẻ Hình Tố làm những việc đã làm với anh với người đàn ông khác.

Bọn họ ông một câu tôi một câu, Ngụy Tội vẫn muốn biết bạn gái của Lâm Nghiệt trông như thế nào, bèn cầu xin anh: “Sếp Lâm, không thì cậu miêu tả đại khái thôi? Tôi muốn biết quá đi.”

Hình Tố trở lại nhà ở Bắc Kinh. Đàm Tiếu mới vừa tắm rửa xong, đi ra thấy sắc mặt tái nhợt như ma của cô thì vội vàng chạy đến. Khi đến trước mặt, cả người cô lắc lư thiếu chút nữa đã ngã xuống, may mắn mà cô ấy dự đoán được mà đỡ lấy cô.

Anh lại gọi điện WeChat cho cô, nhưng cô lại kéo anh vào danh sách đen……

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cuộc vui chè chén say sưa trước khi kết thúc huấn luyện quân sự này kéo dài cả đêm, đại đội trở về ký túc xá nghỉ ngơi khi đã hơn mười một giờ.

Đàm Tiếu không nói nữa.

Sử Thông Dịch liếc anh ấy: “Nhìn cái dáng vẻ đó của cậu, không sờ được hàng thật cũng chỉ dựa vào tưởng tượng thôi.”

Lúc này Ngụy Tội mới nhận ra tâm trạng của anh không tốt, cũng do bản thân mới vừa rồi đặt sự chú ý quá nhiều vào diễn đàn, một tiếng

Ngụy Tội rất tò mò: “Nhân vật lợi hại nào vậy?”

“Nhưng cô ấy không cần cháu. Cô ấy không có trái tim.”

Chuyện bất ngờ như kiểu “Đến đón bạn nhỏ của nhà chúng ta” hẳn là sẽ không xuất hiện đâu nhỉ?

Tình yêu là tình cảm phức tạp nhất trong các loại tình cảm, cho dù tốn công sức vun vén thì người cuối cùng nắm tay đi hết cuộc đời cũng chưa chắc là người mà hai bên đều yêu thích nhất. Kết cục

Nhưng mà cái chuyện Lâm Nghiệt có bạn gái này xem như đã truyền đi.

Bạn cùng phòng nói: “Cậu không biết trên mạng có câu nói thế này à? Ở thời niên thiếu người ta không thể gặp được người quá mức xuất sắc, sự xuất hiện của anh ấy sẽ dứt khoát nâng gu thẩm mỹ của cậu lên trần nhà, sau đó khi cậu nhìn những người con trai khác sẽ còn có cảm giác sao?”

Nếu như trong tình huống Hình Tố bình thường thì cô ấy chắc chắn sẽ đi, nhưng hiển nhiên là bây giờ Hình Tố không bình thường cho nên cô ấy không dám đi: “Tớ thấy là cậu mệt rồi, cậu đi ngủ đi. Tớ đi xả nước ấm cho cậu trước cái đã, cậu đi tắm qua đi.”

Hai nữ sinh nhìn nhau, cảm thấy rất hoài nghi: “Vậy chẳng lẽ là, dì sao?”

Tuy Hình Tố không tán thành lời nói của cô ấy, nhưng cô vẫn có thể nghe ra được sự châm chọc: “Cậu chỉ có cái miệng thôi à?”

Lâm Nghiệt trở về nhà. Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay không phải là tìm bà ngoại mà là đi thẳng đến nhà của Hình Tố. Anh thành thạo ấn mật khẩu vào nhà nhưng chào đón anh chỉ có chú c·h·ó nhỏ, nó phe phẩy cái đuôi biểu hiện sự thân thiết.

Chương 66

Ngụy Tội chưa từ bỏ ý định lại cầm di động qua: “Tôi cảm thấy trình độ chụp ảnh của người chụp lén lần này cũng không tệ lắm, chụp ra được cảm giác của đường nét khuôn mặt.”

Thật ra trước khi quen Lâm Nghiệt, cách thức để kết thúc một mối quan hệ mà cô am hiểu nhất là kéo vào danh sách đen và biến mất.

Anh cuống cuồng lên, nhờ Chung Thành Khê gọi điện cho cô nhưng kết quả là anh ta cũng bị kéo vào danh sách đen.

Lâm Nghiệt không nghe bọn họ đốp chát qua lại, Ngụy Tội nghe xong còn có cảm tưởng để nói với anh: “Tôi phát hiện ra năng lực tự an ủi của người ta đúng là rất đỉnh. Ngoại trừ có tiền, cái gì cậu ta cũng kém hơn so với cậu, cậu ta cũng chỉ so tiền với cậu thôi, thắng được cậu nên cậu ta nghĩ rằng mình có thể làm được.”

Nhưng xem ra hiện tại có không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận rồi.

Hình Tố không muốn nói chuyện với cô ấy, chỉ về hướng cửa.

không cần phải nói, sưng to thành quả hạnh vậy, tóc tai cũng rối bời, nhìn qua có vẻ như đã hai ngày rồi không gội sạch.

Hình Tố đã biết: “Thay quần áo, đi quẩy.”

Hình Tố liền cúp máy.

Đàm Tiếu mỉm cười: “Được rồi, tự cậu nhìn đó mà làm đi, dù sao vả mặt cũng không phải là tội.”

Lý Tứ Bình nhìn cô ta: “Đồng cảm cái gì?”

Cô ấy chọn chỗ sạch sẽ đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống rồi chạm vào khuôn mặt của cô: “Còn sống không vậy?”

Hình Tố vẫn còn chưa nghĩ kỹ, nhưng dựa vào thái độ dứt khoát xử lý các chuyện khác của cô thì xử lý việc này hẳn là sẽ không quá khó khăn…… Cô cố hết sức để giọng nói của bản thân thật nhẹ nhàng: “Đổi người khác thôi.”

Ngụy Tội nhướng mày: “Quen hả?”

Tại sao lại phủ nhận với Lâm Nghiệt? Chính là vì cậu ta không muốn cho anh biết anh gặp được quá nhiều chuyện tốt, điều này rất không công bằng đối với những người khác.

Hai nữ sinh đi đến cảm ơn cô, cô thuận tiện hỏi bọn họ: “Các bạn có biết Lâm Nghiệt của trường các bạn ở ký túc xá nào không?”

Hai nữ sinh không ngừng nghi ngờ và càng nhiều hơn là khiếp sợ. Lưới săn của Lâm Nghiệt đã mở rộng đến phụ nữ trưởng thành rồi sao? Bọn họ hơi khựng lại một chút mới nói: “Buổi sáng cậu ấy đã đi ra ngoài rồi, sáng nay em nhìn thấy trên diễn đàn có người chụp ảnh cậu ấy ra khỏi cổng trường.”

Đàm Tiếu không để cho cô nói hết: “Sau đó cậu cứ như thế này? Không phải chỉ là một cảnh tượng thôi sao? Hình Tố, nếu cậu muốn nói cảnh tượng đó là l*m t*nh thì thôi, bỏ qua, tớ xem như có thể tha thứ cho cậu. Nhưng nếu cậu muốn nói chỉ là thấy hai người đứng chung một chỗ rồi cậu thành ra thế này, tớ có thể đánh cậu luôn đấy.”

Ngụy Tội chậc lưỡi: “Cậu biết cái gì? Có trí tưởng tượng rồi tôi còn cần hàng thật sao? Đúng là ngày nào cũng chọc tôi tức điên mà.

Bạn cùng phòng rất ngạc nhiên: “Cậu không thích hả? Đang bốc phét phải không? Hôm đó bảo cậu chọn người để luyện tập, không phải cậu chọn cậu ấy à?”

Hình Tố, mày đang làm gì vậy? Rốt cuộc là mày đang làm gì?

Cô lắc đầu muốn cố gắng rũ bỏ mớ hỗn độn, nhưng giống như càng thêm rối loạn hơn, cô tức giận xuống xe, chuẩn bị đến phòng ngủ của anh túm anh ra sau đó nói cho anh nghe, là, cút đi!

Đàm Tiếu lại đoán: “Cậu ấy nói lời tàn nhẫn với cậu à? Nhưng mà, cậu sợ những lời nói tàn nhẫn sao?”

Lâm Nghiệt không muốn trả lời: “Có bận tâm thì lo lắng cho bản thân đi.”

Sử Thông Dịch rất là khó chịu: “Mẹ nó, khó chịu cái đức hạnh c·h·ó l**m đó của cậu đấy!”

Lâm Nghiệt không nói sự thật với bọn họ chủ yếu là vì không liên quan đến bọn họ, nhưng nếu đã tò mò như vậy, thế thì cũng không có gì không thể nói được: “Tôi có bạn gái rồi.”

Đây mới là điều đáng sợ nhất, cơ bản là bọn họ không hề cãi nhau, điều duy nhất mà Lâm Nghiệt có thể nghĩ đến chính là Hình Tố đã chán ngấy rồi và cô lại có mục tiêu mới. Chỉ cần nghĩ đến điều này là anh muốn phát điên lên.

Hình Tố không muốn nghe lời chế nhạo của cô ấy, cô cầm lấy chai rượu ném về phía cô ấy.

Hình Tố mạnh miệng: “Tớ không có.”

Bọn họ đã hoàn toàn bùng nổ rồi.

Lâm Nghiệt nghe vậy càng đau hơn so với bà, giọng nói bắt đầu run lên: “Cháu không muốn đổi, cháu chỉ muốn cô ấy.”

Lâm Nghiệt lướt qua cậu ấy, bỏ hành lý xuống, cởi áo khoác rồi nằm lên giường.

Sau đó bọn họ cứ nhất định phải biết được bạn gái của Lâm Nghiệt trông như thế nào, là Tây Thi hay là Điêu Thuyền, nếu không cho bọn họ xem thì bọn họ không cho anh ngủ, ồn ào đến mức mấy phòng ký túc xá bên cạnh cũng biết rồi cũng đến đây ồn ào.

Trái tim của anh đã không thể dồn ra một chút chỗ trống cho người khác nữa rồi.

“Các cậu cũng không biết cô ấy quá đáng cỡ nào đâu, cô ấy thích làm những việc khiến tôi khó xử, thú vui lớn nhất chính là ép buộc tôi phải thỏa hiệp. Cô ấy thật sự rất hư, trước đây tôi từng ghét nhất là kiểu người như thế……”

Vừa dứt lời, những người khác bắt đầu ồn ào: “Đúng rồi đó, giải thích đi giải thích đi!”

Hình Tố hỏi lại cô ấy: “Tại sao hầu hết những lúc cậu bị nhà mẹ đẻ, nhà chồng hãm hại lại không giải thích rõ cho bản thân?”

Anh có thể chú ý đến bài đăng này không phải là vì người trong ảnh chụp mặc chiếc váy đỏ, mà là vì anh quen biết người đó, là nguồn gốc tội lỗi của anh, Hình Tố.

Có nữ sinh đuổi theo Lâm Nghiệt đến cửa ký túc xá, nhét vào trong tay anh một tờ giấy nhỏ sau đó chạy đi.

Hình Tố biết Đàm Tiếu lo lắng cái gì: “Người trưởng thành tuyệt đối không nên để đầu óc xuất hiện trạng thái mê muội, dù có khó khăn thế nào tớ cũng phải kịp thời ngăn chặn tổn hại. Nếu đặt trọng tâm của cuộc đời vào chuyện tình yêu thì có thể sẽ không thoát ra được, nhưng tớ lại coi trọng sự nghiệp, việc này với tớ mà nói rất dễ dàng.”

Cô không biết Lâm Nghiệt ở chỗ nào bèn gọi điện thoại cho anh, muốn anh trực tiếp đi ra rồi hai người ở trong xe nói hết mọi chuyện là xong, kết quả là không liên lạc được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Về đến nhà, bà ngoại đang ở nấu cơm nhìn thấy anh thì nhướng mày, lại không ngạc nhiên mấy: “Cháu đúng là có lộc ăn, bà đang làm món gà hun khói đây.”

Đàm Tiếu cũng mặc kệ cô: “Vậy thì làm đi, chỉ mong cậu thật sự có thể giống lần đó với Hạ Yến Kỷ.”

Cõi lòng bà ngoại co rút đau đớn, bà ôm lấy đầu của anh: “Nếu khó chịu thì không cần nữa, đổi sang người sẽ không khó chịu nữa.”

Đợi nửa giờ lại gọi điện cho anh, nhưng vẫn không liên lạc được, cô không muốn chờ đợi, hết thảy mọi việc phát sinh trước mắt đây đều đang ám chỉ với cô rằng kéo vào danh sách đen là cách thức kết thúc tốt nhất, nhưng chỉ là cô không muốn chấp nhận sự ám chỉ này.

Nhưng mới vừa xuống xe liền có hai học sinh đi đến nhắc nhở cô: “Chị ơi, chỗ này không cho dừng xe đâu.”

Sử Thông Dịch ngồi dậy: “Không biết nói chuyện thì bớt nói lại, nói toàn thứ gì đâu.”

Hai mắt Lâm Nghiệt không có hồn, chỉ nhìn chằm chằm một chỗ: “Cháu cho rằng mình đã đánh mất một thứ, khi cháu phát điên đi tìm mới nhớ ra mình chưa từng sở hữu được nó.”

Ngụy Tội nói: “Chắc là đẹp lắm đây. Bao cô em gái mơn mởn như vậy mà cũng không vừa mắt, thì nhất định cái người trong nhà đó là tuyệt vời nhất.”

Đàm Tiếu nói: “Cậu mặc cái váy bốn vạn tám đó hả? Còn mang theo đôi giày cao gót mới mua ngày hôm qua? Tớ thấy hộp mỹ phẩm chưa được đậy kỹ, vậy là cậu còn trang điểm nữa hả? Thế nhưng vấn đề là, cậu sửa soạn cả nửa ngày chỉ để ra ngoài đi dạo?”

“Biến” này làm anh ấy cũng không dám nói nữa, ngoan ngoãn trở lại trước bàn của mình.

Nhận thấy tình hình sắp mất khống chế nên sĩ quan huấn luyện và quản lý viên kịp thời ngăn lại.

Hình Tố nằm trên mặt đất, xung quanh cô đều là chai rượu, có rượu trắng cũng có rượu Tây. Cô nằm ở trong đó, cả người phát sưng lên. Khuôn mặt cũng giống hệt một cái bánh bao, mắt thì càng

Đột nhiên, không biết là ai mất não mà nối tiếp một câu: “Người chị em này không thật thà nha, mấy ngày hôm trước không phải còn ở trong vòng bạn bè và Weibo thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho Lâm Nghiệt hay sao? Còn nói đã thêm được WeChat của người ta rồi, vui quá đi, mong rằng có thể làm bạn……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Nghiệt cùng một người tên là Lý Tứ Bình cùng nhau ra ngoài, còn có trên diễn đàn nữa, người tên Lý Tứ Bình này hẳn là nữ sinh đó.

Cô muốn một thân thể mới, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức.

Âm thanh trò chuyện của hai người rất nhỏ nhưng Hình Tố vẫn nghe thấy được.

Cậu ấm nhà giàu khoe khoang triệt để: “Thì có tiền vậy đấy, có tức không? Ông đây cứ dựa vào ba mẹ đấy, tiền của ba mẹ cũng đều là của tôi, cho mấy người tức c·h·ế·t đi.”

Lâm Nghiệt không cho anh ấy nét mặt thân thiện: “Biến.”

Nhưng cũng nhờ việc này mà bọn họ biết được vì sao Lâm Nghiệt sẽ từ chối những em gái đó.

Khi cô chuẩn bị rời đi, Đàm Tiếu gọi điện thoại đến cho cô: “Ở đâu vậy?”

Đương nhiên là Đàm Tiếu có việc, cô ấy ngồi trở lại sô pha, nâng chân bắt chéo, sửa sang mái tóc, nói: “Một cuộc hợp tác của chúng ta ở Bắc Ireland trước đây đã bị ngừng rồi, bên đó lên án chúng ta hành động không chính đáng, Tôn Diệu Vũ bảo để cậu đi một chuyến nhưng lại không tìm được cậu nên ông ấy đã đi trước rồi.”

Lâm Nghiệt gấp đến độ đầu đầy là mồ hôi, điện thoại của mình không liên lạc được nên nói Chung Thành Khê gọi điện cho cô

Bây giờ Lâm Nghiệt đã không muốn nhận điện thoại của cô nữa, điều này còn không thể giải thích được vấn đề sao?

Bà ngoại nghiêm mặt chầm chậm chạy đến, trước tiên là sờ trán của anh, cũng không nóng, còn có mồ hôi tức là không bị bệnh, không bệnh thì tại sao lại như vậy? Trường học ở Bắc Kinh không ổn sao? Bà vội vàng hỏi anh: “Cháu bị sao vậy?”

Bạn cùng phòng không nói nữa vì lời này không cách nào tiếp nhận được.

Ba ngày sau khi căn cứ huấn luyện quân sự có trộm, Sử Thông Dịch nghe được một ít tin tức, chạy về nói cho những người cùng ký túc xá nghe: “Tôi biết rồi! Không phải trộm đâu, là có một nhân vật rất lợi hại đến chỗ này của chúng ta nên mới đánh động đến cảnh sát.”

Lâm Nghiệt xin nghỉ hai ngày, buổi sáng ngày thứ ba mới về lại Bắc Kinh.

Đàm Tiếu bị cô chọc tức đến bật cười: “Có kiểu thích như vậy sao? Chỉ là đứng chung một chỗ thôi mà cậu đã muốn c·h·ế·t đi sống lại rồi hả?”

Vừa trở lại trường học, Ngụy Tội đã cầm di động bày ra vẻ mặt hưng phấn chào đón anh: “Cậu lại lên diễn đàn rồi này, mau xem đi, lần này là cùng với Lý Tứ Bình đấy!”

Anh lại gọi điện thoại cho Sử Thông Dịch muốn lấy bức ảnh kia.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66