Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Ja'kal

Chương 9: Ja'kal


Tập II/ X : Khu Ma Nhân – Thú Chi Quyển

Chương 9: Ja'kal

“Trận đấu xem ra đã kết thúc tại đây.”

Komori vốn đang lo lắng Lilith sẽ không tâm phục khẩu phục khi bản thân thua như vậy, nhưng khi anh thấy Lilith nói chuyện rất thoải mái với Elixir, anh chậm rãi thở ra một hơi.

“Ừm, còn lại giao cho cậu, ta có việc đi trước.”

Hiên Phong nghe thế gật đầu sau đó liền xoay người rời đi.

Mà Komori thấy thế một mặc có chút nghi hoặc nhìn bóng lưng của Hiên Phong, mấy ngày gần đây anh có nhận thấy Hội Trưởng của họ có mờ mờ ám ám như thế nào ấy, giống như đang âm mưu cái gì đó.

“Trận đấu hôm nay rất giải trí, khi nào tổ chức lần nửa hãy thông báo ta.”

Nhan Lệ Nhã cũng không ở lại lâu, vì cô cũng việc bận rộn trong người cần phải làm, tuy rằng trận đấu này từ mọi phương diện nào đều đã vượt xa hầu hết khả năng cực hạn của Võ giả có thể lấy ra, nhưng với cô nó không hơn không kém chỉ là một trận đấu giải trí mà thôi.

“Ko tử, sau hôm nay hãy mang đứa trẻ đó tới văn phong của ta.”

Trước khi rời đi, Nhan Lệ Nhã giao mệnh lệnh cho Komori, mà anh cũng không nghĩ ngợi nhiều gật đồng ý với cô mà không phát hiện ra ánh mắt ngăn cản của đồng bạn.

Đợi khi Nhan Lệ Nhã hoàn toàn rời đi, Hồng hai người cũng đành bất đắc dĩ thở dài, dù sao thì người ta cũng là sếp lớn của mình, họ cũng đâu thể làm trái lệnh được, sau đó cả hai vẫy tay với Komori nói.

“Vậy thì người hai chúng ta cũng đi đây, vừa rồi có nhiệm vụ khẩn cấp gửi tới cần bọn này giải quyết.”

“Nhiệm vụ cấp mấy? Cần ta gọi Ja'kal đi cùng hỗ trợ không?”

Komori thấy hai đồng đội của mình muốn đi làm nhiệm vụ lập tức hỏi.

Khu Ma Nhân công hội có một hệ thống nhiệm vụ ủy thách, các Dị Nhân có thể thông qua đó mà có thể thu hoạch được tiền tài cùng danh vọng và nếu nhiệm vụ thành công, tuy theo độ khó sẽ nhận được tương ứng số điểm gọi là điểm tích lũy.

Và nếu có tổ đội hoặc cá nhân nào tích lũy đủ nhiều điểm, họ có thể được Công Hội suy xét cùng đánh giá để tăng lên cấp bậc của họ lại, cấp càng cao thì sẽ nhận được được càng nhiều trong công hội, như mở ra quyền truy cập các thông tin hoặc được phép mua các loại vũ khí mạnh mẽ hạn chế ở cấp độ nhất định mới có thể mua, bằng cách trao đổi điểm tích lũy mà bản thân đã kiếm được.

Hệ thống nhiệm vụ trong Công Hội cũng có phân biệt mức độ khó và dễ, tương ứng với,

D.raugr, lấy theo tên gọi của tang thi trong lịch sử loài người, cấp độ dễ nhất và sẽ không dẫn tới quy mô lớn oanh động, có thể dễ dàng hạ gục hoặc tiêu diệt, phù hợp cho các Dị Nhân hoặc Võ giả bình thường mới vào nghề.

C.heiron, cấp độ này đặc theo cái tên gọi của một huyền thoại đã nuôi dạy ra vô số các anh hùng huyền thoại, khó bị đánh hạ, không nhanh chóng tiêu diệt có thể sẽ tạo thành lượng lớn thương vong.

B.asilisk, tên của một con Dị Thường thuộc loài rắn có thể hóa đá con mồi của mình bằng ánh mắt, có thể dẫn tới lượng lớn thương vong, có nguy cơ hủy diệt cả một thành phố lớn.

A.rchon, ngụ ý là Ma Thần, Ác Thần, các tồn tại cao cấp hùng mạnh tới mức chỉ có thể sử dụng cái từ thần để diễn tả sức mạnh của chúng, khó có thể đánh giá, nhưng thấp nhất sẽ mất cả một Đại Châu Lục nếu một nhiệm vụ Archon xuất hiện, yêu cầu toàn bồ nguồn lực của cả thế giới để chống lại.

Ex.afanistei, có ý nghĩa là Địa ngục, luyện ngục, hủy diệt, cấp độ này có thể tiêu diệt toàn bộ sự tồn tại của con người thậm chí là cả thế giới, đã không thể chống lại, con người chỉ có thể cầu nguyện nó sẽ rủ lòng thương hại không diệt sạch toàn bộ nhân loại.

Cấp độ này chỉ là phỏng đoán, vì tới hiện tại thì thế giới vẫn chưa đối mặt với một cấp độ Exafanistei cả.

“Không cần đâu, chỉ là một nhiệm vũ Cấp Draugr thôi, với năng lực của chúng ta có thể dễ dàng giải quyết.”

Hồng lắc đầu từ chối, sau đó cô cùng Lục Huyền cùng nhau rời đi.

Komori cảm thấy tổ đội của anh giống như gần đầy có phần khá xa lánh anh, điều đó làm anh cảm thấy hơi khó chịu, tuy nhiên cũng đã tới từng tuổi này rồi, bọn họ ai cũng là người trưởng thành không phải trẻ con nữa, nếu trong nhóm có xuất hiện bất mãn hay khó chịu thì cũng không phải là chuyện có thể giải nhanh chóng.

Nghĩ vậy anh lắc đầu tạm thời không nghĩ chuyện buồn rầu đó nữa, nhưng vào lúc này bên túi áo anh truyền tới tiếng tích tích, anh lấy ra ngay lập tức phát hiện là cái đồ vật gọi là máy nhắn tin, thứ có ngoại hình mày đen, kích thước nhỏ gọn có thể cầm trong lòng bàn tay, với bên trên có một cái màn hình màu vàng nhỏ, cùng với một vài nút bấm chữ cái.

Và cái máy này đúng như tên gọi, máy nhắn tin chỉ có khả năng đọc và gửi tin nhắn, theo anh nhớ thì khoảng cách của thứ này chỉ có thể gửi tin trong tầm 2 hay 3 Km gì đó.

“Hmm, là tin nhắn từ Ja'kal, không biết tên ngáo này gửi cái gì vào thời điểm này.”

Ja'kal: Ôiii ~ đội trưởng đại nhân ~ Bên đó sao rồi?

Komori: Ngươi hỏi chuyện này làm gì? chẳng phải trước đó ngươi đã nói là không muốn liên quan tới chuyện này sao?

Ja'kal: Gì chứ ~ ta nói không muốn dính vào, nhưng đâu có nói là không muốn biết tình hình ra sao đâu ~

Komori: Ta cảnh báo ngươi, chuyện lần này là chuyện vô cùng cơ mật, ngươi mà lại bán tin tức bậy bạ nữa, thì đừng trách ta tại sao lại không cứu ngươi khi gặp rắc rối.

Ja'kal: Đừng vậy mà đội trưởng ~ ta biết rõ mà, ta tuyệt đối sẽ không nói ra đâu, đảm bảo! (Mặt nghiêm túc)

Komori: Từ lời nói một đứa có tiền án bị bắt bởi vì buôn lậu tin tức, thì ta không tin một nửa chữ nào của ngươi.

Lúc này ở tại một quán kỹ viện xa hoa, trong một căn phòng ngập đầu khói thuốc cùng độc phấn, tại trên một cái giường phấn hồng rộng lớn, có một người đàn ông tuổi tác tầm 24 25 nắm ở trên đó, anh ta có làn da lúa mạch rám nắng, mái tóc tóc trắng cùng đôi mắt đỏ rực như máu, khuôn mặt điển trai nam tính, nhưng khóe miệng cười cười có phần phong tao cùng kiệt ngạo bất tuân, tức khắc làm cho soái khí vẻ ngoài của anh ta có gì đó cảm giác không đáng tin cậy.

Ja'kal lúc này khỏa thân nửa người trên, bên tay đang ôm mỹ nữ ăn mặc hở hang đang ngủ xay, bên tay cầm chiếc máy nhắn tin, khi anh đọc được tin nhắn ác tâm của Komori anh nửa bực bội nửa thì ngượng ngùng cười cười, sau đó ngón tay nhanh chóng hoạt động bấm tin nhắn.

Ja'kal: lần này ta nói nghiêm túc, ta chỉ là muốn biết, tình hình trận đấu như thế nào, theo ta dự tình, thì trận đấu hẳn cũng đã đánh xong rồi.

Komori thấy tin nhắn này lập tức nhếch mày, anh đại khái đã đoán được cái tên ngáo khẩu thị tâm phi, miệng nói một đằng làm thì một nẻo này muốn cái gì rồi.

Komori: Sao thế? Lo lắng cho sư phụ của mình sao? cái này thì ta hơi bất ngờ đấy, không phải hai người các ngươi quan hệ không mấy tốt đẹp sao.

Đọc được tin nhắn này Ja'kal như tiểu khuyển bị dẫm phải đuôi, sắc mặt bực bội nhắn lại.

Ja'kal: Ai mà lo cho cái bà già hút trung tình đó! ta chỉ là tò mò, giữa trận đầu của một đứa quái thai với một lão bà tà răm hơn trăm tuổi, thì ngươi nào sẽ thắng mà thôi.

Nhắn tin tới đây thì Ja'kal cái eo của anh không khỏi cảm thấy hơi nhức nhói cùng ê ẩm, anh hồi tưởng lại cái năm tháng tu hành cũng với Lilith, đó thực sự không khác gì là địa ngục mà nhất là mỗi đêm tối, anh lúc nào cũng bị bà ta đè xuống giường tra tấn tới cho tận mặt trời ló dạng thì mới chịu ngừng lại, mệt c·h·ế·t c·h·ó luôn đó.

Komori: Kết quả thì hơi khó nói, còn về Lilith đại nhân, ngươi không cần lo lắng, ngài ấy bây giờ đang rất tận hưởng.

Nhắn tới đây Komori nghiêng đầu nhìn lại bên kia, anh lập tức nhìn thấy Lilith lúc này đang lộ ra bộ dạng vô cùng giống với mấy cô gái nhỏ mê chơi, vô cùng hớn hở thích thú bám dính Elixir, miệng còn giống như đang năn nỉ cậu ta làm cái gì đó.

Mà Elixir thì ngược lại bộ dạng cố tình không chịu tiếp lời đối thoại của Lilith, mắt không thấy tai không nghe tâm không phiền, mặc xác cô ấy muốn nói gì thì nói.

Còn Lilith thì không để ý việc đó, ngược lại còn hăng hái hơn, cô thân làm một lão tài xế đã nhìn thấy cũng như nếm qua vô vàn sắc thái của những con ngươi khác nhau, nên con mắt nhìn người của cô rất chuẩn.

Trải qua một vài lần thử các loại khí chất cũng như các thể loại sắc thái nữ tính khác nhau để tiếp cận Elixir như là, lạnh lùng đại tỷ, táo bạo ngạo kiều tiểu thư, khiêu gợi vũ mị thiếu phụ, hay là năng nổ nhiệt tình thân thiện Tomboy vân vân, cuối cùng cô phát hiện ra một điều, tên nhóc này trên mặt có hơi chút phản ứng đối với thể loại tiểu thư có tính cách bé gái nhỏ, ham chơi, nhiệt tình.

Thật ra Lilit không hề hay biết rằng, bộ dạng cô đang làm lúc này thực sự rất giống với một người mà cậu quen, một ngươi hiện tại vô cùng quan trọng với cậu.

‘Tiểu Thư…không biết cô ấy bây giờ có ổn không…’

Vào lúc này ở một nơi nào đó vô cùng xa xôi với Công Hội Khu Ma Nhân, tại một nơi có vô vàn các tòa núi cao xuyên thủng cả tầng mây, trên đỉnh đỉnh núi có một căn nhà gỗ, tại trong căn nhà đó, có trang trí số các nội thất nhìn rất xa xỉ nhưng không mất cổ điển, nét đẹp tinh tế theo phong cách Trung Ương Châu Lục.

“Hửm?”

Ngồi trên một chiếc giường lớn thẫn thở thất thần cô bé bỗng nhiên cảm nhận được cái gì đó, đôi mắt vô hồn nhìn ngước đầu nhìn về phương xa.

Thân mặc một bộ áo bào hoa lệ, mái tóc dài màu đen được bện lại thành một dải như cái bánh quai chèo kéo dài qua mông, một đôi mắt to đẹp đầy vẻ tò mò, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo, hai má hồng hào, da thịt trắng trẻo lộ từng ngấn tay ngấn chân tròn như quả đào, làm cho người ta muốn cắn thử một miếng.

“Ảo giác sao? vừa rồi giống như có ai đó đang gọi mình…”

Đôi mắt đen tuyệt mỹ vô hồn chẳng mấy chốc dần thắp sáng lấp đấy bởi ánh sáng của linh hồn, cô bé cảm thấy âm thanh kêu gọi mình rất quen thuộc, tới mức nó như là sinh mệnh cả đời mà cô muốn theo đuổi, nhưng cô không thể nhớ được đó là ai.

Ta không phải tên nhóc này tên nhóc nọ, ta cũng có tên đó, ta tên là $%^

Tên nghe dở c·h·ế·t đi được.

vậy tên ngươi là gì?

Ta? ta tên là $%^&*

Những ký ức mơ hồ xuất hiện ở trong đầu, bởi vì quá mức mơ hồ cô không thể nhớ được cái gì, thậm chí bản thân mình là ai cô cũng không nhớ ra, mà những ký ức này cũng làm cô cảm thấy rất xa lạ, khiến cô cảm thấy mình như thể đang nhìn lại một bộ phim nhân sinh của người khác vậy.

Chỉ là, duy nhất một điều mà cô nhớ kỹ, đó là một cậu bé, một cậu bé mà cô không tài nào nhớ ra được khuôn mặt trông như thế nào, nhưng cô nhớ rất rõ, là cậu bé đó rất ấm áp, nhất là khi cậu cười lên nó tỏa sáng giống như thể ánh mặt trời vậy.

……………………………

Ja'kal: Vậy sao…

Khi đọc được đoạn tin nhắn này, Ja'kal liền hơi trầm mặc, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Komori: Đúng vậy, cho nên không ngươi không cần quá lo lắng đâu.

Đội trưởng à, nếu là anh trước kia thì tuyệt đối sẽ không nói như vậy đâu.

Tóc bạc nhan nhân trong lòng thầm nghĩ, đồng thời trong lòng càng thêm sợ hãi trước khả năng khống chế tâm trí của Phu Nhân, có thể đùa nghịch tâm hồn của đội trưởng Komori để anh ta xem một con hung tàn ác thú như là một con vật vô hại.

Ja'kal: Nếu vậy thì ta ngắt liên lạc đây, ta vẫn còn việc quan trọng cần làm.

Nhắn tới đây, Ja'kal cũng không để ý Komori có nhắn lại hay không, anh lập tức lôi kéo cô gái bên cạnh tiến hành tiếp thêm một lần nữa chinh phạt.

“Kyaa ~ chàng làm gì vậy Ja'kal, để cho thiếp thân nghỉ một chút đi mà ~ ”

Cô gái không để ý hành động thô bạo của Ja'kal, vì cô được trả tiền để phục vụ người đàn ông này, chỉ là đêm qua Ja'kal làm quá mạnh, chỗ nhạy cảm vẫn còn có chút đau nhói nên cô lập tức nũng nịu cầu người đàn ông này để cô được nghỉ ngơi.

Đáng tiếc lời nói của cô không tiếng vào được tai của Ja'kal, vì cảm xúc của anh ta lúc này rất không ổn định, không để ý sự khó chịu của cô, lập tức đưa bảo bối của mình tiến vào trong.

“Aaa ~”

Ja'kal làm vậy là muốn tìm chỗ để phát tiếc cảm xúc của mình, vì mỗi lần nhắc tới Elixir thì trong đầu tâm của anh không kìm được nhớ lại sự tình cái ngày hôm đó.

Anh tới bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác đó, cái cảm giác bị người dùng bàn tay xuyên thủng bụng, cám giác của bộ ruột bị lôi ra, mùi hương tanh tưởi của máu,

cái hơi ấm đó, cái cảm giác nhớt nhát đó cùng với khó mà nói được bằng lời cảm giác hít thở không thông bởi bộ ruột siết chặt cổ.

Sự tuyệt vọng mà khi bản thân chỉ có thể vô lực giương mắt nhìn từng người đồng đội của mình đối mặt với sự hành hạ tra tấn của cái thứ quái vật đó.

Tất cả mọi thứ, từng chi tiết dù chỉ nhỏ nhất khắc ấn thật sâu vào trong đầu óc anh, ám ảnh tâm trí anh khiến cho anh không thể nào quên đi được nó.

C·h·ó nó…

Sau khi phát tiếc, Ja'kal mệt mỏi nằm trên giường thầm mắng.

“Cầu trời ngày mai ta sẽ không gặp phải cái thứ quái vật đó.”

Đáng tiếc Ja'kal giống như thể ông trời đang muốn chọc c·h·ế·t anh, sáng ngày hôm sau, anh với vẻ mặt không thể tin được nói gào lên.

“CÁI GÌ!!!!!?”

Âm thanh của anh lớn tới mức vang ra thẳng văn phòng của hội trưởng, khiến cho các nhân viên đi ngang qua không khỏi dừng bước tò mò muốn biết là có chuyện gì.

“Sếp!! ngài chắc là đang đùa tôi đúng không!!? đang đùa thôi mà đúng không!!?Đúng không!? vì làm thế quái nào ta sẽ đồng hành làm nhiệm vụ cùng với cái thứ này!!”

Ja'kal lúc này trên người đang mặc bộ đồng phục chính quy của Công Hội, anh không thể tin nổi vỗ bàn làm việc của Hiên Phong, đồng thời ngón tay không quên chỉ thẳng vào mặt Elixir đang phần ngượng ngùng đứng bên cạnh anh.

“Ja'kal, những lời ta vừa rồi nói không phải là trò đùa, phải, bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ cùng với cậu Elixir, lập thành cùng chung một tổ hai người.”

“Điều đó tuyệt đối không được, có c·h·ế·t ta cũng sẽ không cùng chung một nhóm với cái thứ này.”

Khi nhận thấy cái anh chàng người sói này không mấy tình nguyện tạo thành một nhóm với tôi, thế là tôi định mở miệng xin Hiên Phong để cho anh ta không cần cùng nhóm với tôi nữa, nào ngờ đâu hội trưởng Hiên Phong đột nhiên đưa tay ra hiệu ý bảo tôi không cần nói gì, sau đó anh ta nhìn Ja'kal nói.

“Có thể để cho ta biết lý do sao?”

“Lý do có hai, thứ nhất đó là Hồng cùng với ta đã tạo thành nhóm rồi, thứ hai, đó là cái tên này thậm chí còn chưa phải là thành viên có cấp bậc nữa, dù là cấp thấp nhất Delta cũng không phải, cơ mà hắn thậm thí cũng không phải là Dị Nhân nữa kìa! Mà muốn để lập ra một nhóm, thì thành viên tổ đội đó ít nhất phải có cấp độ Delta, cho nên việc thành lập thành tổ hai người là điều không thể.”

“À! Nếu chỉ có hai lý do đó thôi thì cậu không cần phải lo, cái thứ hai thì cậu không cần phải lo lắng, tuy cậu Elixir không phải là Dị Nhân và cũng không có cấp bậc trong hội, nhưng đổi lại cậu ấy có một thân phận khác ít nhất đủ để không cần lo lắng những vấn đề nhỏ đó.”

Hiên Phong biết rõ Ja'kal tuyệt đối sẽ không thành thật nói ra cảm xúc thật của bản thân, mà sẽ tìm lý do các vấn đề trong luật lệ đặt ra trong Công Hội để phản đối và tất nhiên chính bản thân anh là người gọi Ja'kal tới đây, thì anh chắc chắn là có chuẩn bị từ trước, anh chậm rãi nói.

“Và đó là…?”

“Cậu ấy bắt đầu từ hôm nay, sẽ là cố vấn công nghệ tiên tiến cùng vũ khí cho Công Hội của chúng ta, nếu như xét sẽ về mặc địa vị, thì ở phần nào đó thì cũng là cấp trên của cậu đấy.”

Ja'kal khi nghe được tin tức này như thể bị sét đánh ngang tai, đầu óc vô cùng choáng váng, tuy nhiên vẫn còn một tin chấn động khác nữa Hiên Phong sắp nói ra.

“Còn về vấn đề đầu tiên, ta trước đó đã có nói chuyện với Hồng và hỏi ý kiến của cô ấy rồi, cô ấy đã đồng ý lời đề nghi của ta, tạm thời rời khỏi nhóm của cậu một thời gian, cùng Lục Huyền tạo thành một nhóm mới.”

Tin dữ này chưa xong thì lại tới một tin dữ khác, nhất là khi cái sau lại chính là người bạn đồng hành lâu năm của anh, không trước tiên nói một lời nào với anh, thì liền đã quyết định tách nhóm.

“À đúng rồi, cô ấy còn để lại một lời nhắn.”

Nói xong Hiên Phong từ trong hộc tủ lấy ra một bức thư, Ja'kal lập tức nhận lấy mở ra xem, không đọc nó thì thôi, nhưng sau khi đọc nó anh ngay lập tức phát điên, mau dồn hết lên não.

Chỉ thấy trong bức thứ có viết như thế này.

[ Gửi tới cái tên khuyển hám gái.

Xin lỗi nha ~ đồ khuyển ngu đần, tuy ta cũng rất không muốn cùng ngươi tách ra, nhưng trên đời có một câu châm ngôn, ‘Tử Đạo Hữu Bất Tử Bần Đạo’ hoặc là ‘Sống C·h·ế·t Mặc Bay Tiền Thầy Bỏ Túi’ ý muốn nói là chỉ cần mình sống là được, bạn bè sống c·h·ế·t không quan trọng, bởi vì nếu ta không làm vậy thì ngươi sẽ cùng nhóm với tên nhóc đó sẽ là ta, cho nên… xin lỗi.

-- Hồng

Tái Bút: Còn không phải là do ngươi ngày hôm qua đã không tới Khu Chữa Trị cùng ta, để cho ta phải một mình gánh áp lực khi gặp mặt tên nhóc đó, đây coi như là trừng phạt cho cái tội chạy trốn đi. ]

“Thiên tru nhà ngươi!! cái con ớt đỏ đáng c·h·ế·t!! đừng có mà để ta bắt được ngươi!!”

Ja'kal thề, một khi gặp lại Hồng, anh tuyệt đối sẽ cho cô một trận no đòn.

“Hắc xí!!”

Lúc này ở trên không trung có một Dực Long màu đỏ, đang ở trên không trung phi hành với tốc độ hai lần vận tốc âm thanh, đang ngồi ở trên lưng của nó Hồng đột nhiên hắt hơi một cái.

“Sao thế Hồng? bị cảm sao? nếu thật thì đại hiếm có à nha, không ngờ đường đường là một Dị Nhân sở hữu Dị Thường Khí Quan của một Á Long Chủng hệ lửa, vậy mà vẫn có thể bị cảm lạnh.”

Ngồi ở bên cạnh Lục Huyền khi thấy vậy, anh lập tức lộ ra vẻ bất ngờ nói.

“Không phải, ta cảm thấy có ai đó giống như đang mắng ta ấy.”

“Mắng ngươi? gần đây nhà ngươi có đắc tội với ai không vậy?”

“Theo ta nhớ thì không có.”

Nói đến đây Hồng thì cũng mặc kệ, cô không sao cả nhúng vai.

Chương 9: Ja'kal