Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1. Ngày lịch sử lật sang một trang mới
.
Ngay tại phía kia nửa vòng trái đất, nơi mà mặt trời còn chưa bắt đầu ló rạng.
Chờ đợi là một điều đau khổ. Ngoái nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng cũng bắt đầu hiện lên sau áng mây mù. Cõ lẽ đã quen thuộc với mọi người ở thời điểm hiện tại, nhưng chắc chắn không ai có thể ngờ rằng mặt trăng sẽ như thế này vào 10 năm trước.
Gần 18h chiều, nhưng toàn bộ học sinh lẫn giáo viên không có ai rời lớp học cả. Toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía màn hình nơi hiển thị đồng hồ đang từng giây từng phút trôi qua.
10 năm trước, không ai biết cuộc trò chuyện giữa nhân loại và “Người ngoài hành tinh” diễn ra như thế nào. Sau khi lời chào đó vang lên, toàn bộ màn hình đều tắt, không có thứ gì trên thế giới xem được có thể hoạt động cả.
Cảnh tượng ấy khắc sâu vào trong tâm trí của những ai thấy được, dù là bà lão 80 tuổi hay cậu nhóc 4 tuổi.
“Toàn bộ vệ tinh đã hoàn toàn mất liên lạc!”
Vì bây giờ khi đến trăng tròn, người ta chẳng thể nào hào hứng ngắm nhìn sự xinh đẹp ấy được nữa. Giờ người ta chỉ thấy một góc của nó rõ ràng khuất một lỗ nhỏ như chiếc bánh quy bị ai đó gặm dang dở vậy.
Tại sao biết? Vì ngay lúc thứ đáng sợ kia bắt đầu có thể thấy được bằng mắt thường từ mặt đất, toàn bộ những chiếc máy bay đang bay, bao gồm cả dân dụng lẫn quân đội, đều đã rơi tự do đâm thẳng xuống mà chẳng có may mắn nào xảy ra cả. Nếu có thứ gì đó có thể quan sát toàn bộ trái đất ngay lúc này, chắc sẽ thấy rõ khắp nơi đều xảy ra những trận nổ tung to lớn…
Cách đây rất lâu, có người đã hỏi một câu:
Đột nhiên, ngay tại giữa phòng họp, một hình chiếu nhảy ra phát sáng lên. Tinh không vô ngàn, nhìn xa xa có thể thấy lấp lánh từng khỏa ngôi sao sáng. Là căn phòng nhìn không khác gì những gì người ta tưởng tượng về một chiếc du hạm vũ trụ, trong đó là một người đang ngồi chễm chệ trên ghế, chân vắt chéo, tay chống cằm trông có vẻ nhàm chán mở miệng:
“Tất cả mọi người không nên hoảng loạn. Yêu cầu toàn bộ người dân ở lại trong nhà, không đi ra ngoài, đóng hết toàn bộ cửa. Mọi hành vi gây rối trong thời gian này đều sẽ coi là phạm pháp, sẽ bị bắt giữ ngay,…”
Tại sao? Chắc là vì tất mọi người đã đang trầm mặc ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình đang chiếu một hình ảnh mà chắc chắn chẳng có ai trong trụ sở này không thể nghĩ đến trong suốt cuộc đời của họ.
. . .
.
“Điều cuối cùng và quan trọng nhất, niềm hi vọng cuối cùng của Trái đất. Xin phép tôi bắt đầu nói về kế hoạch [Người được chọn]…”
Chỉ trong vòng mấy tiếng sau, một thông báo phát ra khắp các quốc gia trên thế giới với cùng một nội dung duy nhất. Thông báo kéo dài hàng giờ đồng hồ, không là tận mười mấy giờ đồng hồ. Nhưng tóm gọm lại chỉ có những điểm chính sau:
Hình như là đã có liên lạc từ trước?
Chỉ sau đó một giờ đồng hồ, tất cả kết nối đều được khôi phục lại. Trong màn hình lại hiện lên sảnh họp, nhưng mà mắt thường có thể thấy những lãnh đạo các quốc gia sắc mặt đã hoàn toàn trắng bạch, thẫn thờ ngồi tựa vào ghế. Không khí im lặng trong chốc lát, không phải, là tận mấy phút sau, chủ tịch hội đồng liên hợp quốc mới lấy lại bình tĩnh, đứng dậy và chỉ nói duy nhất một câu sau đó liền rời đi:
.
Là một chùm ánh sáng nở rộ, là mặt trăng trong vòng chưa tới một giây bị khoét mất một lỗ hỏng ngay góc.
Đó cũng là thời điểm, những sinh mạng đầu tiên đánh mất sau khi nhân loại biết đến thứ đáng sợ ngoài kia.
Còn việc mất liên lạc với vệ tinh, mọi người cũng coi như bỏ qua vì mới mấy tiếng trước toàn bộ tàu thăm dò ngoài vũ trụ cũng đã hoàn toàn mất hết liên lạc không bỏ sót một chiếc nào.
Nhưng cũng có phần nhiều trong đó, những người đang ngước nhìn lên bầu trời cũng đã hiểu được một hai phần.
Từng con số nhảy qua là từng tiếng tim đập hồi hộp vang lên trong lòng ngực mỗi người. Chẳng quá khi nói rằng tất cả mọi người trong phòng học này, không, phải là tất cả mọi người trên toàn thế giới ngay giây phút này đều đang tập trung về chiếc đồng hồ đó.
Những nơi theo thời gian là ban ngày thì sẽ chỉ nghe được một tiếng nổ vang trời trong khí quyển. Nhưng với những nơi là ban đêm, thời tiết trong lành, ánh trăng tuyệt đẹp thì…
Cục hàng không vũ trụ quốc tế:
“Lạy chúa trên cao, hãy cho con là người được chọn!”
Trong khi mọi người đang bàng hoàng, nhốn nháo cả lên vì những gì nghe được thì bản thông báo vẫn chưa hề kết thúc. Chỉ thấy phát thanh viên của Liên hợp quốc lúc này hít sâu một hơi, nhìn chăm chú vào trước mắt bắt đầu nói:
Sau khoảng thời gian khủng hoảng ban đầu, một chương trình thời sự ngay tức khắc phát sóng trên toàn bộ các đài. Tất cả đều đang chiếu trực tiếp cảnh hội đồng liên hợp quốc đang ngồi đối thoại. Có vẻ khó hiểu khi mà mọi thứ trở nên như vậy mà những lãnh đạo cấp cao vẫn còn ổn định ngồi ở đó.
Chương 1. Ngày lịch sử lật sang một trang mới
Ngày ấy, là ngày mà toàn bộ nhân loại đều tự đặt cho mình một câu hỏi:
. . .
.
.
Thời điểm mà Liên hợp quốc công bố rằng sẽ chọn ra “Người được chọn”. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thế giới đã đến ngày tàn rồi sao?”
Cũng ngay lúc này, trái ngược với cảnh yên bình ở đất nước nọ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Báo động! Báo động! Báo động!”
10 năm trước. Ngoại ô thành phố, ở một đất nước hòa bình nào đó.
Là 9:00 theo GMT+0.
“Lặp lại lần nữa, toàn bộ vệ tinh sở hữu được phóng vào quỹ đạo xung quanh trái đất đã hoàn toàn mất liên lạc!”
Sau khi kết thúc buổi họp, ngay lập tức toàn bộ quốc gia trên thế giới như đạt chung nhận thức bắt đầu đồng loạt hành động. Có thể thấy rõ ràng nhất là toàn bộ lực lượng quân đội cũng như cảnh sát của quốc gia ngay lập tức xuất động kiểm soát hoàn toàn các thành thị.
Đó là mấy ngày liên tiếp không ngủ đối với mọi người.
“Đối với thế giới, con người có ý nghĩ gì nhỉ?”
[Thông báo thứ hai]: Ngay từ giây phút này trở đi, bắt đầu phổ biến ngôn ngữ chung duy nhất, gọi là tiếng Trái đất, dùng là chữ Latin được tổng hợp bởi toàn bộ quốc gia trên thế giới nên bất cứ ai cũng có thể chuyển đổi học một cách tốt nhất.
“Xin chào cư dân của hành tinh này!”
Ừm, bùng nổ theo nghĩa đen. Mọi người chẳng thể nào hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa vì thực sự là việc này hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng.
Ánh trăng thật đẹp, tươi sáng phản chiếu lại ánh sáng rạng rỡ mà nó đón nhận. Rất lâu trước kia mặt trăng hẳn sẽ mỹ lệ hơn thế này nhỉ?
. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẫn thờ trong phút chốc lại phải quay về với thực tại, nơi mà khoảnh khắc ấy gần đến. Thời điểm mà toàn bộ thế giới đã phải đau khổ chờ đợi, hoặc có lẽ là đã mong nó không bao giờ tới.
Cả thế giới chìm vào im lặng và tuyệt vọng.
Chỉ thấy cậu khẽ ngắm hoàng hôn cuối chân trời kia, khi mà mặt trời còn chưa lặn mất, cậu nhóc khẽ tự hỏi một mình.
“Đối với con người, thế giới này đến cùng có ý nghĩa như thế nào?”
“Chuyện này… Thật điên rồ!”
. (đọc tại Qidian-VP.com)
.
Thanh âm run rẩy của một cô bé chỉ mới 13 tuổi vang lên bên cạnh. Đôi mắt ngấn nước ngước nhìn màn hình, hai tay chắp lại trước ngực và cầu nguyện. Có lẽ đó là điều duy nhất có thể làm vào giây phút này của cô bé, cũng là của đa số những người có tư cách ngồi trong những lớp học tương tự như lớp học này trên toàn thế giới.
10 năm, phải, là 10 năm chờ đợi khoảnh khắc này.
Là một buổi chiều thu mát mẻ, à cũng chưa hẳn vì bây giờ trời đã về chiều, từng cơn gió se se lạnh bắt đầu thổi qua hàng cây.
“Còn gì không tưởng tượng nổi hơn thứ đang ở trên đầu chúng ta đây này”
“Cảnh báo được thiết lập ở mức cao nhất. Bắt đầu liên hệ tổng thống. Bắt đầu liên hệ Hội đồng Liên hợp quốc!”
[Thông báo thứ nhất]: Trái đất không còn tồn tại quốc gia, cả thế giới sẽ thống nhất kiểm soát bởi Hội đồng Liên hợp quốc, gỡ bỏ hoàn toàn ranh giới quốc gia, cả thế giới quy về một thể. Bây giờ mỗi công dân không thuộc một quốc gia nào cả mà đều gọi chung là công dân Trái đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó ba tiếng, là sự kiện lịch sử đối với nhân loại xảy ra.
Là một buổi chiều mùa thu trong lành, gió thu tươi mát lướt qua từng kẽ lá gợi lên từng tiếng xào xạc nhẹ nhàng như một bản nhạc vui vẻ.
Sau đó? Không còn sau đó nữa!
“Toàn bộ người dân trên trái đất hãy bình tĩnh, toàn bộ nguy cơ đã giải quyết, về sau sẽ có thông báo cho mọi người”
.
Dòng người đi đi về về, mỗi người mang trên mình từng nét vẽ khác nhau, nhân sinh muôn màu muôn vẻ, thế giới tràn đầy màu sắc. Là thời điểm tan học thông thường như bao ngày, học sinh ra về phụ huynh đón, trong không gian tràn ngập tiếng nói cười đầy rộn rã.
Sau khi hai đầu thông báo kia hoàn toàn phát ra thì toàn bộ nhân loại bùng nổ.
Đăm chiêu suy nghĩ một thứ đáng lý không nên xuất hiện trong suy nghĩ của một cậu bé độ tuổi này, cậu nhóc nhẹ nhàng đi về phía cô nhi viện cách đó không xa.
Chỉ là giữa biển người đó, một cậu nhóc chỉ vừa 4 tuổi lách qua hàng người đi về phía xa. Cậu ngắm nhìn mọi thứ, kể cả con người lẫn cảnh vật. Dường như là một phần trong đó lại như hoàn toàn cách biệt với xung quanh. Không biết cậu đang nghĩ gì khi trong đầu vẫn cứ lướt qua từng khung cảnh quen thuộc lại lạ lẫm.
Cái gọi là người được chọn là chỉ những người sẽ được quyền tiến về tinh không đầy bí ẩn, là có thể bước lên chiến hạm khám phá từng ngõ ngách trong vũ trụ, là có thể duy trì mạng sống tự do! Đáng buồn thay, điều cuối cùng mới là thứ mọi người coi trọng nhất.
Với thứ đang thống trị bầu trời của trái đất!
Từng hồi báo động vang lên không ngớt trong toàn bộ trụ sở, nhưng cảnh tượng hoảng loạn lại không hề xảy ra.
Cái ngày mà bên trên khoảng bầu trời đã từng xanh đẹp kia đột nhiên hiện lên màu xám ánh kim loại, loài người lâm vào tuyệt vọng. Toàn bộ không phận của trái đất đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cảnh tượng lúc đó thật khó tả.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.