Tận Cùng Của Vũ Trụ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 24. Mâu thuẫn
Trái ngược với màn trời chiều đất 3-D, có vẻ nhóm người 2-C đã được đến những thông tin cần thiết giúp cho họ trôi qua ngày đầu tiên một cách thuận lợi. Không nói trước bọn đều đã chiếm được rất nhiều điểm nhiệm vụ mà những người đó còn chiếm được một tòa hang động làm chỗ trú chân, hoàn toàn không sợ mưa nắng.
Lý Thanh Thanh thấy hắn trở lại liền phất tay kêu gọi. Tuy là nói như vậy nhưng rõ ràng cô nàng chỉ đang trêu chọc chứ chẳng có ý gì trách cứ trong tông giọng đó cả.
“Vẫn chưa được, chúng ta nên quấn thêm vài vòng ở giữa nữa để cố định lại cho chiếc lồng, chứ hình nón tam giác vậy rất yếu, đám cá sẽ phá ra mất.”
Là Lý Thu Thủy lên tiếng. Đúng là bây giờ cứ ngồi đây ngắm nó cũng sẽ chẳng thể thôi miên một hai con cá nào đó mắc vào chiếc lồng được. Vậy là bốn người bọn họ rải bước quay trở lại khu cắm trại.
“Thật tuyệt, nhìn xem thành quả đầu tiên của bọn mình này!”
Cứ vậy trong tận mười mấy phút trôi qua mấy người cứ ngồi đó ngắm nhìn thứ đang ngâm trong lòng suối kia. Cảm giác hiện tại thật yên bình, trời trong mát mẻ, gió thổi hiu hiu, nếu như đây chỉ là một buổi dã ngoại thông thường thì tốt biết bao.
“Đến tận bây giờ mà những người thuộc 3-D vẫn chưa xuất hiện ở đây, vậy là có khả năng họ thật sự không nhận được thông tin này rồi. Quay trở về thôi.”
Bởi vì, trong khi những người thuộc 2-C đang hành động một cách có quy luật thì những con người đang khao khát điểm số ở 3-D đang tranh cãi kịch liệt và có khả năng khiến sự đoàn kết khó lắm mới có sụp đổ.
Những cái này đúng là hơn cả thô sơ nữa... Đầu tiên là chọn một cành cây đủ dài đủ dai, đủ uốn cong thành một cung tròn, sau đó là ghép những nhánh cây khác vào nó. Lúc mọi người còn đang loay hoay không biết nên buộc những cành cây đó vào như thế nào thì Tô Nhã chỉ nói “Tớ biết buộc nút thắt tử thần”.
Chiếc bẫy đơn giản mất cả buổi sáng của bọn họ đã hình thành! Cả bốn người đứng trên bờ nhìn chăm chú vào chiếc lồng đang phải chóng chọi với dòng nước đó và cầu nguyện là nó không bị bung ra hay cuốn trôi đi.
Câu chuyện cũng chẳng có gì ly kì lắm. Lúc nãy đoàn người đang tiếp tục di chuyển sâu vào khu rừng, băng qua một cánh rừng thưa thớt gồm những cây gỗ cao lớn thì đến một khu vực với nhiều lùm cây um tùm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thực sự rất đau nha, bị một khúc gỗ đập mạnh vào tay như vậy ai mà chịu nổi. Thật ra còn may mắn là ít nhất không nặng hơn nữa nếu không hắn đều nghĩ xương cũng nứt ra luôn rồi.
“Nhưng là... Nhưng là như vậy sẽ không công bằng với những người ở lại. Cả Hoàng Kiên Cường và Lý Thu Thủy cùng với Lê Phong Thiên đang vất vả giúp chúng ta làm lều thì ở đây lại có người ích kỷ như vậy.”
Vì sau khi từ B1 qua C1 và D1, mọi người cũng bắt đầu nhận ra được khoảng cách giữa những khu vực khoảng tầm 800m đến 1200m gì đó không rõ vì đường rừng cũng ngoằn nghèo. Nhưng là đáng lý theo như những gì tính toán thì đáng lẽ bây giờ phải đến E1 rồi mới đúng.
Trần Hạo Nhiên nghe mình bị nói “ích kỷ” cũng không thể giữ được bình tĩnh, cậu ta ném mạnh chiếc ba lô chứa đầy việt quất mới hái được của mình xuống đất. “Rầm…” Sau đó là những quả dại mọng nước lăn lốc đầy đất.
Mọi thứ dường như trở nên không kiểm soát nổi, Phạm Hinh Nhi cũng bất lực cười khổ. Nếu như Lê Phong Thiên có mặt ở đây lúc này thì thật tốt, nàng thầm nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cuối cùng cậu cũng trở về rồi. Tớ còn tưởng cậu sẽ chuồn đi đâu đó lười biếng ngủ nướng nữa chứ.”
Hai bóng người nãy giờ vẫn đang ẩn nấp sau lùm cây nhìn về phía khu nhà gỗ to lớn phía trước kia bắt đầu di chuyển.
. . .
“Được rồi. Có thể là cậu ấy thực sự vô ý đi vào khu vực E1 mà thôi, dù sao cũng là vì để thu thập thức ăn cho mọi người. Lần sau chúng ta cố gắng di chuyển kĩ càng hơn cùng với thăm dò thêm nhiều nơi nữa là có thể kiếm đủ điểm nhiệm vụ cho mọi người này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó chỉ thấy cô nàng nhẹ nhàng dùng những sợi dây leo thắt nút nhánh cây vào nhau. Sau đó là từng nhánh từng nhánh cách nhau chỉ tầm 1 cm bắt đầu được buộc chắc chắn vào, cuối cùng là ghép hai nhánh cây ở đầu cuối lại với nhau. Vậy là một chiếc lồng hình nón ra đời.
Không biết là rốt cuộc cậu ta có biết hay không nhưng bọn họ đã đi vào khu vực E1 mất rồi. Sau khi thu hoạch không chừa lại một cộng lá nào, mấy người bắt kịp đoàn người và tiếp tục di chuyển. Cơ mà người đi đầu tiên nãy giờ vẫn chú vòng tay của bản thân thì bắt đầu cau mày lại.
Trần Hạo Nhiên với giọng nói đầy bất lực đưa ba lô của mình ra, trong đó đầy những nhành cây và lá cùng với những quả mọng màu đen tím nho nhỏ, là việt quất.
Lưu Thiến vừa căm tức dậm chân vừa chỉ vào mặt Trần Hạo Nhiên mà nói, rõ ràng bây giờ cô đã giận mất kiểm soát luôn rồi. Hôm qua khi cô đi cùng nhóm Hoàng Kiên Cường và Lý Thu Thủy suốt chặng đường chưa hề nói một câu nhưng bây giờ đang xả một tràng dài liên tục.
Bây giờ ba cô nàng đang ngồi bên bờ gần với khu vực mà Lê Phong Thiên đã xếp đá. Trên đất đầy những cành cây dài mà các nàng vừa chặt về cùng với những sợi dây leo hôm qua, trước tiên là phải làm chiếc lồng bắt cá cái đã.
Đúng vậy, cô thuộc nhóm vào rừng của Lê Phong Thiên ngày hôm qua, nhưng cũng vì thế mà cô cực ghét hai người đã giấu đi điểm thưởng vào tối qua và Trần Hạo Nhiên là một trong số đó. Thậm chí bây giờ tình huống đó lại lặp lại lần nữa, lúc này cô nàng chẳng thể nào chịu đựng được nữa.
“Đã nói là không phải cố ý rồi mà. Cô còn muốn chửi rủa đến lúc nào nữa!”
. . .
Lúc sáng xuất phát thì cả nhóm đã xác nhận là những người chưa có điểm sẽ đi đầu để nhận phần thưởng, sau khi nhận xong thì lui phía sau cùng rồi người khác lên trước. Cứ như vậy và đâm sâu vào khu rừng, mọi người đều có thể phân chia đồng đều điểm nhận được. Trong lúc đó những người còn lại thì dọn dẹp hai bên đường cùng với thu thập thực vật có thể ăn được.
Nếu Lê Phong Thiên có thể ngồi ở trong khu vực điều khiển và nhìn những chiếc màn hình đang chiếu lên toàn bộ những người đang hoạt động trên đảo hoang này thì hắn chắc chắn sẽ thốt lên: Bỏ cuộc đi thôi, đánh đấm gì nữa.
“Đau quá!”
Vậy là một chiếc lồng bắt cá nguyên thủy đang được bọn họ đặt vào khoảng trống giữa khu đá cuội mà Lê Phong Thiên đã xếp sẵn. Sau khi chắc chắn là chiếc lồng chịu được dòng nước chảy mà không bị bung ra, hắn bắt đầu cố định lên đó những viên đá hắn đã thu thập từ trước.
Ngay lúc này, ngay khi mặt trời dần dần đứng bóng trên đầu mọi người, một đoàn người dừng lại giữa đường chỉ để cãi nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà đó cũng là lý do Vương Đào vừa nện cho Lê Phong Thiên một cú trời giáng vào tay.
“Hay bọn mình trở lại giúp đỡ mọi người dựng lều đi. Tớ thấy hiện tại cũng chưa thể có kết quả ngay đâu.”
Sẽ chẳng có gì cả đâu, nhưng lúc đó Trần Hạo Nhiên, người đang đi ở gần cuối phát hiện phía xa bên trái có những vạt cây việt quất mọc đầy quả kia. Thế là cậu gọi thêm hai người nữa cùng đi qua đó để hái mang về.
Bởi vì không hề có cưa hay rìu, bọn họ chỉ còn một cách duy nhất là dùng dao gọt trái cây mà thôi. Đặt nó vào thân cây, cứa vài đường cho dễ cố định trước, sau đó một người giữ dao một người khác bên cạnh dùng một cây gỗ đập mạnh vào, cứ vậy từng chút một đốn cây.
Đi thêm một đoạn đường nữa vẫn chưa thấy gì, những người còn lại cũng bắt đầu chú ý, vậy là cô gái đi đầu kia bảo cả đoàn dừng lại. Sau khi nói ra thắc mắc của mình, mọi người cũng khó hiểu, tất nhiên là không thể có việc cả nhóm đã đi một đường vòng được nên chỉ có duy nhất một khả năng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi, tớ không hề cố ý!”
Nếu trên đảo hoang này còn có những người khác ngoài những con người Rank D đầy khốn khổ kia thì chắc chắn đó là những người thuộc 2-C. Hai cậu con trai có vẻ đã ẩn nấp ở đây đến trưa mới rời khỏi và thoát về phía sau, hai người họ cần đi thêm một quãng đường còn rất xa nữa mới trở lại khu vực tập hợp của nhóm bọn họ.
Không nhanh không chậm, Phạm Hinh Nhi đi đến trước mặt cô nàng đang nổi xung kia và vỗ về an ủi. Thân hình nhỏ nhắn ấy chỉ mới cao đến cằm của Lưu Thiến thôi, nên giờ đang nhón chân vỗ vào vai cô bạn của mình, trông thật đáng yêu.
Nhưng dù có lợi thế hơn người là vậy, 2-C vẫn không hề buông thả chút nào. Bọn họ phân chia công việc một cách cụ thể dựa trên những gì đã biết được, thậm chí còn cân nhắc điều hai người đi ẩn núp chờ đợi những người thuộc 3-D mà bọn họ còn chưa bắt gặp lần nào kia.
Lý Thanh Thanh ngắm nghía thành quả của Tô Nhã một lúc rồi góp ý, theo như những gì cô nàng nhớ thì cố định theo từng bậc nữa mới ổn định. Vậy là mọi người tìm thêm hai nhánh cây nữa rồi uốn cong nó lại đặt vào giữa, sau đó là buộc chặt vào, cuối cùng là cắt bớt đi phần thừa ở cuối cho những nhành cây bằng nhau rồi thắt chóp lại.
Sau khi từ dòng suối quay trở lại, bốn người Lê Phong Thiên ngỏ ý giúp những người khác dựng lều. Sau đó thì công việc bắt đầu phân chia lại, 6 đứa con trai tiếp tục đốn những cây nhỏ đủ dùng mang về, còn mấy cô gái thì đi tìm kiếm những thứ cần thiết khác và tiện thể thu thập hoa quả có thể ăn xung quanh luôn.
“Đã nói là tớ không cố ý thật mà. Nhìn này, tớ chỉ qua đó hái trái cây thôi mà.”
“Nhưng rõ ràng là biết đã gần qua khu vực mới dù vô tình hay cố ý cũng không nên chạy xa như vậy đi. Bây giờ thậm chí cậu đã có tận 20 điểm nhiệm vụ trong khi còn rất nhiều người khác còn chẳng có gì cả.”
Lý Thanh Thanh dường như rất vui mừng mà nhận lấy chiếc lồng từ tay Tô Nhã và giơ lên dưới ánh mặt trời chói chang kia. Ít nhất thì thứ vừa làm ra kia đã hơi giống với những gì mà cô nàng từng xem qua, bây giờ chỉ cần thử xem nó có hoạt động được tốt như những gì mọi người kì vọng không thôi.
Chương 24. Mâu thuẫn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.