Tân Hoàng Từ Hôn? Đa Ta Ngài
Zhu Lili
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14
“Chiếc khăn này đã theo ta suốt năm năm qua, trong lòng ta xem nó như bùa hộ mệnh.”
Số dân chạy nạn ngoài thành từ đông đúc chật kín giờ chỉ còn lại vài chục người.
Đến khi số dân chạy nạn rời khỏi kinh thành hết, cũng đã qua nửa tháng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Kinh thành dần khôi phục sự yên bình, ta cũng hiểu được cách mẹ ta hạ bệ Bạch Tâm Nhu.
Ba ngày sau, Tần Nghị đến vùng chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của nạn hạn hán.
“Ồ, vậy không sao, ngươi đi đi.” Ta chỉ tay về phía bức tường, nói.
Hắn nhanh nhẹn né sang một bên, tránh được viên đá của ta. Nhưng đến góc tường thì dừng lại, không trèo qua tường ra ngoài.
“Đợi đã.”
Khuôn mặt hắn lạnh lùng như vậy, hẳn là người cứng rắn, ta không ngờ hắn lại chịu nhận lỗi nhanh đến thế, khiến ta không còn lý do để nổi giận.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên có chút ngượng ngập.
Chỉ là nghĩ đến việc khi nhỏ đã cứu hắn thì bị hắn dọa, lớn lên cứu hắn lần nữa lại bị ánh mắt lạnh lùng kia dọa cho hoảng, trong lòng ta cảm thấy có chút ấm ức.
Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn. Là Tần Nghị.
Một tháng sau, tình hình tại các châu huyện đó dần được kiểm soát.
Chuyện bị Tần Bá ám sát gì đó, bọn ta đã chẳng còn bận tâm nữa.
“Đứng lại!”
“Ngươi còn việc gì sao?” Ta cúi đầu, lí nhí hỏi.
Nhưng hắn không động đậy.
Vì vậy, khi Tần Nghị đã kiểm soát được tình hình, hầu hết đều chọn quay về quê nhà.
“Đó là gì vậy?”
Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy một bóng đen lẻn qua tường. Ta vội đuổi theo.
Ban đầu mẹ không muốn cho ta đi cùng, nhưng ta không đành lòng nhìn bà mệt mỏi vất vả, còn ta thì chỉ nằm nhà ăn uống.
Nghĩ ngợi nhiều, ban đêm ta khó ngủ, đành khoác thêm áo rồi đi dạo trong vườn để thư giãn.
Sau đó, bạc từ mẹ ta cũng như hoa tuyết được chuyển đến tay thuộc hạ của hắn.
Nhìn vào chiếc khăn thêu hình đám mây, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi... ngươi cất giữ khăn của ta?”
Tần Nghị đưa tay ra định ngăn lại, nhưng đã muộn.
Hơn nữa, trong bóng tối luôn có nhiều nhân sĩ giang hồ bảo vệ, nên mẹ con ta không còn bận tâm, chỉ lo làm sao nấu đủ cháo, lượng lương thực còn lại có đủ không.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, đôi mắt sắc lạnh thật đáng sợ.
Sao ta lại đưa vật riêng tư như vậy cho người ngoài?
Chỉ có ta là rảnh rỗi, ngoài việc thỉnh thoảng giúp mẹ lo liệu mấy việc vặt ở cửa hàng, cũng chẳng còn việc gì khác.
Ta không quay đầu, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Ta giơ khăn lên dưới ánh trăng, ngắm kỹ hơn. Đúng thật, loại vải này không phải là của hiện tại, và khăn cũng có chút ngả vàng, rõ ràng là vật đã có từ nhiều năm trước.
Họ dùng danh nghĩa quan phủ để mua lương thực khắp nơi, các cửa hàng không dám tăng giá, nên nhanh chóng thu mua được số lượng lớn ngũ cốc chuyển đến vùng thiên tai.
Đi thì đi, có gì liên quan đến ta chứ?
Thấy hắn sắp ra khỏi phủ, ta nhặt một viên đá trên mặt đất ném về phía hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hả?
Gần đây, mọi người trong nhà ai nấy đều rất bận rộn.
Ngẫm lại, hướng đi của hắn quả thật là về phía thư phòng của cha ta.
“Ngươi là tên trộm cỏn con nào...”
“Nhưng... nhưng ngươi cũng không nên mang theo bên mình, nếu để người ngoài thấy được, thanh danh của ta sẽ ra sao?”
Lần này, ánh mắt hắn dường như thoáng qua chút bối rối, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, bình thản nói: “Đây là khăn tay của ngươi, nhưng không phải ta tự ý giữ, mà là ngươi đã đưa cho ta.”
Cha gần như ở lì trong thư phòng, đến cả ăn cũng không ra ngoài.
Ta lớn tiếng quát.
Ta lập tức nghẹn lời, không mắng được nữa.
Dù rằng trên khăn chỉ có thêu một đám mây bình thường, nếu có người nhặt được cũng chẳng mấy ai nghĩ đến ta.
“Là lỗi của ta.”
Chương 14
Hắn nhận lỗi một cách nhanh gọn đến mức ta không kịp trở tay.
Hắn gọi ta lại.
“Ngươi không phải đang ở hoàng cung sao? Sao lại nửa đêm có mặt ở nhà ta?”
“Nếu không có việc gì nữa, ngươi đi đi, ta sẽ giữ lại khăn tay này. Không tiễn.” Ta xoay người định quay vào nhà.
“Không thể nào!”
Vừa đóng cửa, ta vẫn cảm giác như có một luồng gió lạnh thổi sau lưng.
Chỉ là cái khăn thôi mà, tự dưng lôi chuyện sống c·h·ế·t ra nói!
Nếu hắn thật sự dám ra tay với mẹ con ta trong hoàn cảnh này, thì đúng là hôn quân rồi.
Ta kinh ngạc hỏi.
Ta im lặng, mặc hắn nói gì thì nói, dù sao ta cũng không định trả lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người này đúng thật là một Diêm Vương sống.
Khi giá lương thực tăng gấp năm lần, mẹ ta mới ra tay.
Được rồi, được rồi, trả lại cho ngươi! Ta quay người lại, nhét chiếc khăn vào tay hắn, rồi nhanh chóng chạy vào trong nhà.
Quả nhiên đúng như dự đoán của mẹ, Bạch Tâm Nhu đã dùng toàn bộ cửa hàng của mình để đổi lấy lượng lớn bạc, rồi mua về ngũ cốc.
Năm năm trước?
Ta tiến thêm hai bước, kéo chiếc khăn ra khỏi tay áo hắn.
Ta và mẹ cũng đã phát cháo ở cổng thành suốt một tháng trời.
Vật dụng riêng của nữ nhi mà để người ngoài giữ, lòng ta cảm thấy bực bội, mạnh dạn ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn.
“Nếu như lần này ta không qua khỏi, trước lúc lâm chung, có lẽ ta sẽ nghĩ rằng do ta không còn giữ chiếc khăn này.”
Phần lớn họ, nếu có thể sống tiếp, đều không muốn rời bỏ quê hương.
Ánh mắt sắc bén của hắn như chứa đầy gai nhọn, khiến ta không dám nhìn thẳng. Ánh mắt ta vô thức lướt quanh, rồi bỗng thấy một chiếc khăn tay quen thuộc lộ ra từ ống tay áo của Tần Nghị. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ thì bận rộn với việc kinh doanh và mua lương thực, ngày nào cũng đi ra đi vào tất bật. Anh trai vẫn còn ở miền Nam, đang điều tra chuyện dịch bệnh.
“Bệ hạ đã giao cho ta nhiệm vụ cứu trợ nạn dân, sáng mai ta phải khởi hành rồi.”
Ta còn đang mắng thì kẻ mặc đồ đen phía trước đã quay người lại, kéo hạ khăn che mặt.
Đêm hôm nói chuyện sống c·h·ế·t làm gì chứ? Ngọn gió lạnh về đêm thổi qua, ta kéo chặt áo khoác.
“Ta đến để bàn chuyện với lệnh tôn.”
Những ai muốn trở về, mẹ ta đã giúp mỗi người mười lượng bạc, đủ để họ sống sót cho đến khi về nhà.
Bà ta cứ chờ giá ngũ cốc tăng cao nhất rồi sẽ bán ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau vài lần nài nỉ, bà cũng thuận theo ý ta.
“Năm năm trước, ngươi đã dùng nó để giúp ta hạ nhiệt khi chúng ta ở trong hang động. Khi ngươi vội vã rời đi, đã để quên nó lại.”
Phần còn lại được phân phát cho dân chúng, giúp họ duy trì cuộc sống.
Trước khi đến nơi, hắn đã bảo thuộc hạ đến các thành có phần dư dả lương thực mở kho, vận chuyển ngũ cốc tới, tạm thời giải quyết nạn đói trong vài ngày.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.