Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100


Trần Quất Bạch chống tay, rời khỏi cơ thể cô, tháo bỏ vật dụng, thắt nút và vứt vào thùng rác.

Anh sững người, rồi bật cười, khẽ đáp: “Được.”

“Chắc là không.”

Anh chỉnh lại chăn cho cô rồi rời đi, tiếng nước từ phòng tắm vang lên.

Tống Duy mệt mỏi, nhắm mắt lại, nhưng bầu không khí đầy mùi ái muội khiến cô không thể ngủ. Cô quấn chặt chăn, đầu óc dần tỉnh táo hơn.

Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Trần Quất Bạch vang lên, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy niềm vui.

Cô muốn nhìn anh.

“…” Bầu không khí vừa mờ ám lập tức tan biến, thay vào đó là một sự xấu hổ đến khó xử. Cô ngập ngừng đáp: “Không nhớ nữa… chắc là xem trên mấy video ngắn ấy, có rất nhiều video khoa học như vậy mà.”

“…” Tống Duy ngây người: “Vậy… thử trước không?”

“…” Cô á khẩu, đành theo dòng câu chuyện: “Vậy… sạch chưa?”

Trần Quất Bạch không dám động đậy, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, liên tục thì thầm dỗ dành.

“Vừa.”

Anh bước tới, cúi người xuống, khẽ cười: “Anh bế em nhé?”

Trong phòng ngủ, ngoài đèn chính còn có hệ thống đèn tạo không khí. Ánh sáng vàng ấm áp phân tầng chiếu xuống, khiến không gian thêm phần ấm cúng và dịu dàng, phản chiếu ánh mắt anh cũng trở nên mềm mại.

Những nụ hôn quen thuộc dần thay đổi. Anh không còn kìm nén, khiến cô lần đầu tiên cảm thấy như bị nhấn chìm, như con thuyền nhỏ bị cuốn vào dòng nước chảy xiết, lạc lối không điểm đến.

Thêm vài phút trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng tắm cũng mở.

Chăn nhanh chóng bị anh kéo ra. Anh nghiêng người, nửa áp xuống, che đi ánh sáng mờ nhạt phía trên đầu cô, cũng như chặn đứng mọi cuộc trò chuyện làm gián đoạn khoảnh khắc này.

Trần Quất Bạch cúi xuống, ánh mắt dừng lại nơi xương quai xanh mảnh khảnh như đôi cánh bướm. Vẻ đẹp mong manh ấy khiến cổ họng anh khô khốc. Anh kéo chăn đắp lên người cô, thấp giọng: “Anh không giỏi đâu. Nếu không thoải mái, phải nói ngay.”

Trần Quất Bạch tắm qua loa, chỉ một lát sau đã bước ra, khoác áo choàng tắm. Anh nhìn cô: “Đi tắm đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt họ đan xen, dây dưa không dứt, như một dòng điện chạy giữa hai người.

Nói xong, cô muốn cắn lưỡi mình. Cô vừa nói gì thế này?! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hả?”

Tống Duy tưởng rằng anh chỉ cần vài phút, nhưng mãi vẫn chưa thấy anh ra. Cô không dám thúc giục, chỉ có thể nằm ngửa trên giường chờ đợi.

Anh thoáng ngạc nhiên, rồi hỏi: “Em nghe ai nói thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy trợn mắt lườm anh, nhưng ánh nhìn lại không rời đi.

“Thế sao lâu thế?”

Trời đã vào mùa hè, nhiệt độ Nam An lên tới khoảng ba mươi độ. Dù trong phòng bật điều hòa ở mức 26 độ, nhưng khi chiếc áo ngủ của cô trượt xuống sàn, cô vẫn khẽ rùng mình.

Rồi tại một thời điểm nào đó, cô cảm nhận được điều anh từng nhắc đến – trạng thái không bình thường.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, chỉ kịp đổ hai hồi trước khi bị anh tắt đi một cách dứt khoát.

Trần Quất Bạch đã đi đến mép giường, cúi xuống nhìn cô, bật cười bất lực: “Tống Duy…”

Nhưng Tống Duy cảm thấy khó chịu hơn, nghẹn ngào lên tiếng: “Đừng từ từ nữa.”

“Ừm…” Cô đáp, cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn không thể nhấc lên được, đành ngã xuống chăn.

Dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt anh trông càng tối hơn. Tống Duy nghĩ mình đã động chạm đến lòng tự tôn của anh, vội chữa: “Em không có ý bảo anh nhỏ đâu!”

Cô vội kéo chăn che kín người, không còn dám nhìn anh nữa.

Mang thai chưa nằm trong kế hoạch của họ, nên anh muốn cẩn thận hơn.

Tống Duy dần cảm nhận được nguy hiểm. Ánh mắt anh bộc lộ một khát khao mãnh liệt, như muốn nuốt trọn mọi thứ trước mắt.

Da dẻ trắng trẻo của cô vẫn đỏ bừng, những vệt đỏ kéo dài mãi không tan.

Cô bắt đầu lo sợ, cố gắng tìm chuyện để nói: “Liệu… liệu có không ổn không nhỉ?”

Cô mơ màng hỏi: “Ai thế nhỉ?”

Anh nhíu mày sâu hơn. Cô lập tức giải thích: “Em nghe nói nếu không vừa thì dễ bị tràn, hiệu quả tránh thai sẽ không tốt.”

Cô không giỏi vận động, thể lực yếu hơn người thường, cũng nhạy cảm hơn. Khi cảm nhận được sự xâm nhập, khóe mắt cô ướt đẫm.

Một giây… hai giây… ba giây…

Tống Duy nhìn anh, khẽ cười: “Sao anh tắm lâu vậy?”

“Vậy chúng ta từ từ.”

Cô thật sự không hiểu, hoặc chưa kịp phản ứng. Anh đành phải giải thích: “Trong trạng thái bình thường thì không kiểm tra được.”

Tống Duy vẫn tỉnh táo, rúc trong chăn, để lộ đôi mắt long lanh nhìn anh. Giọng nói của cô không ổn định: “Có bị rò ra không?”

“Phải rửa sạch chút.”

Cô lập tức hỏi: “Vừa không?”

“Lạnh…”

Cô chạm vào, thấy nóng. Nhưng sau đó lại nhận ra, nóng chính là gương mặt mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy gật đầu, lại lắc đầu: “Để lại chút đèn.”

Anh hỏi: “Muốn đi tắm không?”

Tống Duy ngẩn ra, rồi bật cười. Trong hiện thực và cả trên mạng đều nói rằng đàn ông không bao giờ chịu thừa nhận mình kém. Thế mà anh lại thẳng thắn nói mình không biết, cô gật đầu: “Em cũng không biết.”

Cô lại chui vào chăn, cuộn tròn người.

Tống Duy ngạc nhiên. Đã bảy, tám phút trôi qua, sao anh vẫn có thể…

“Muốn… nhưng anh tắm trước đi, em tự tắm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh đèn vẫn sáng, cô nhìn thấy gương mặt anh cắn chặt răng, mồ hôi trên trán chảy xuống má, tụ lại thành những giọt nhỏ, rơi xuống mặt cô.

Mùi sữa tắm không rõ là từ cô hay từ anh, quá nồng đến mức khiến cô thấy hơi choáng.

Chương 100

“Chắc là rồi? Em kiểm tra thử xem.”

Tống Duy cắn môi tự trách, tại sao lại nhắc đến chuyện này? Nhưng lời đã nói ra, cô đành lúng túng tiếp lời: “Là… là lúc chiều em thấy anh mua cái cỡ lớn nhất…”

Quả nhiên, sắc mặt anh tối lại. Sau vài giây trầm mặc, anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp nhỏ rồi bước vào phòng tắm.

Trần Quất Bạch ngồi xuống mép giường, im lặng nhìn cô, như đang suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm thế nào.

Tống Duy cảm giác như mặt trời vừa nổ tung, bởi vì cô chắc chắn gương mặt mình đang bốc cháy.

Anh nhíu mày: “Gì cơ?”

Mọi thứ trở nên rối loạn, không còn chỗ cho suy nghĩ lan man.

Trần Quất Bạch ngẩn ra, hiếm khi anh cũng có chút bối rối: “Anh không biết, chưa từng dùng.”

“Không biết.” Giọng anh đáp, chất chứa một sức hút không thể cưỡng lại, làm cô không khỏi rung động.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100