Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159
Tống Duy mỉm cười:
“Sao mà nhanh thế được.”
Tống Duy gật đầu, ánh mắt ấm áp, đầy tự tin:
Nắp nồi vừa được mở ra, hương thơm tràn ngập khắp gian bếp.
Tống Duy bước tới:
“Thế khi nào chúng ta đi thử váy cưới?”
“Em cũng đang nói đến năm sau mà, bây giờ chuẩn bị vẫn kịp.”
Tống Duy ngẩn người, đẩy anh ra:
Người đàn ông chỉ liếc qua một cái:
“Wow, em muốn ăn!”
“Trần Quất Bạch, gần đây em nghĩ về một chuyện.”
Tống Duy: 【Mẹ ơi, hôm nay mọi người đang ở đâu, sao không thấy ảnh?】
Cô dựa đầu vào ngực anh, tay nghịch nút áo ngủ của anh, miệng thì nói nghiêm túc:
“Dạo gần đây em vẫn giữ liên lạc với trưởng bộ phận kinh doanh của Long An Technology. Em cảm thấy kỹ thuật của chúng ta đã đủ khả năng tự phát triển sản phẩm, không chỉ là kính VR mà còn cả thiết bị y tế.”
Tống Duy bật cười:
Tống Duy ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười rạng rỡ:
Trần Quất Bạch rửa xong bát, bước tới, ánh mắt nhận ra nỗi băn khoăn của cô:
Tống Duy: 【Thật ghen tị quá.】
Không làm gì thêm, cả hai tìm một bộ phim để xem. Căn nhà này họ thuê, phòng khách có một chiếc tivi lớn.
Tống Cao Dật: 【Chuyện nhỏ.】
Tống Duy ngắt quãng trò chuyện về công việc với anh:
“Chuyện gì?”
Người đàn ông bật cười, nụ cười đầy yêu thương.
“Biết thế đã không để em ăn nhiều thế.”
“Để anh xoa cho em.”
“Đẹp không?”
Trần Quất Bạch im lặng một lúc lâu, sau đó nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tống Duy tiếp lời:
Đêm dịu dàng và đầy yêu thương. Trong phòng khách không bật đèn, ánh sáng từ bộ phim trên tivi lúc sáng lúc tối, nhẹ nhàng phủ lên không gian lãng mạn của hai người.
“Anh đã dự định để việc này vào năm sau.”
“Đẹp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Canh sườn hầm.”
“Anh tin em.”
“Ra tiệm thử, anh sẽ đi cùng em.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tiêu hóa xong chưa?”
Dương Nghênh Thu: 【Chăm chỉ làm việc đi.】
“Sao thế?”
“Qua loa quá.”
Từng tin nhắn liên tục hiện lên, Tống Duy hoàn toàn không thể chen vào. Cô nghĩ bụng: “Nhóm này đổi tên thành [Nhóm chuẩn bị lễ cưới (không có Tống Duy)] cho rồi.”
Anh xoa bụng cô, những động tác nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thoải mái. Nhưng sau vài phút, anh đột nhiên dừng lại, tháo chiếc nhẫn cưới trên tay ra.
Trần Quất Bạch bất ngờ nhảy vào nhóm:
“Được thôi, ngày mai.”
Người đàn ông híp mắt, giọng nói có chút nguy hiểm:
Trần Quất Bạch: 【Vâng, chuyện lễ cưới phía bên Cô con sẽ giúp đỡ, bố mẹ không cần bận rộn gì, chỉ cần chuẩn bị danh sách khách mời, rồi vất vả giúp thông báo là được.】
Trần Quất Bạch: 【Nam An.】
Tống Duy giơ điện thoại lên cho anh xem:
“Được, em sẽ làm, anh tin em chứ?”
Cô tạm thời không để ý đến giá cả hay chất lượng, chỉ tập trung chọn kiểu dáng. Sau khi xem vô số trang, cuối cùng cô chọn được một bộ váy cưới và một bộ váy cưới kiểu Trung “Tú Hòa phục”. À đúng rồi, còn váy tiếp khách nữa. Thế là cô lại mất thêm mười phút để chọn kiểu dáng cho váy tiếp khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trước khi làm về thiết bị y tế, Quang Niên từng có các sản phẩm độc lập như kính AR, Space 1.0, 2.0, và hiện đã đến phiên bản 3.0. Tuy nhiên, do trọng tâm công việc đã thay đổi, dẫn đến tiến độ nghiên cứu sản phẩm tự phát triển trong năm nay chậm lại.
Sau khi chọn xong, cô lại bắt đầu trăn trở: Nếu thực sự thay ba bộ váy, thì lễ cưới này liệu còn có thể đơn giản được không? Đúng là đau đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Quất Bạch: 【Chưa đặt, bố mẹ tính thử xem có bao nhiêu bạn bè người thân sẽ đến, sau đó con sẽ đặt.】
Cô đặt điện thoại xuống và đi vào bếp.
Cô không quá mong chờ về lễ cưới, nhưng lại rất hứng thú với váy cưới. Quay đầu hỏi người đàn ông đang dọn dẹp bát đũa trong bếp:
Tống Cao Dật: 【Vậy bọn bố sẽ về thẳng Nam An, không ghé thủ đô nữa.】
“Váy cưới của mình là tự mua hay ra tiệm thử?”
Tống Cao Dật: 【Đang trên xe, chuẩn bị đi Thẩm Dương.】
“Dọn cơm nào.”
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Tống Duy lại trở về nằm trên sofa.
Dương Nghênh Thu gửi một biểu cảm “bất lực”.
Tống Duy: 【Mèo giận khoanh tay.gif】
Trần Quất Bạch nhẹ nhàng vuốt vai cô, bàn tay trượt xuống bụng qua lớp áo ngủ mềm mại. Anh cúi đầu, khẽ hỏi:
“Hiện tại công ty chủ yếu hợp tác với các đối tác bên ngoài để phát triển sản phẩm. Điều này tốt cho giai đoạn đầu phát triển. Nhưng em đang nghĩ, bây giờ liệu có phải thời điểm thích hợp để chúng ta tự phát triển sản phẩm riêng không?”
Tống Cao Dật: 【Tổ chức ở thủ đô hay ở Nam An?】
Nhưng trước khi đi thử váy cưới, cô cần xem qua các kiểu dáng có sẵn để hiểu rõ hơn.
Tống Duy nhai xong miếng sườn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
“đ* h** s*c, vội vàng quá.”
Trần Quất Bạch gắp một miếng sườn, thổi nguội rồi đưa đến miệng cô:
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận nóng.”
Nhiều đến choáng ngợp: váy cưới kiểu Trung, kiểu Tây; kiểu Trung có màu đỏ, màu xanh lá, có váy cưới thêu long phụng kiểu Minh; kiểu Tây thì có váy lụa satin, váy đuôi cá, hoặc váy xòe lớn. Mới lướt vài trang, Tống Duy đã hoa cả mắt.
Mở ứng dụng mua sắm lên, Tống Duy cảm thấy như bước vào một thế giới mới.
【Bố mẹ, chúng con đã chốt ngày cưới, là ngày 26 tháng Chạp, mọi người sắp xếp hành trình trước nhé.】
Người đàn ông vừa kết thúc cuộc trò chuyện, đúng lúc chuẩn bị mở nắp nồi.
“Ngày mai nhé?”
Dương Nghênh Thu: 【Được.】
Ngoài cửa sổ, trời chiều đầy hơi thở đời thường, khói bếp ấm áp. Mèo nhỏ thong thả dạo chơi trong phòng khách, cô ăn món ăn anh nấu, Trần Quất Bạch cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nghiêng người đến gần hôn cô.
“Hình như hơi nhạt, anh thử đi.”
“Em mặc gì cũng đẹp.”
Tống Duy bĩu môi:
Dương Nghênh Thu: 【Đặt khách sạn chưa? Bao nhiêu bàn?】
“Vậy thì làm đi, em đứng đầu dự án.”
“Được.”
Cô cười mắng:
Tống Duy bẹo má anh, gần đây cô rất thích làm thế. Cô đặc biệt thích nhìn dáng vẻ bất lực nhưng vẫn chiều chuộng của anh, để mặc cô nghịch ngợm:
Tống Duy: 【Hihi.jpg】
Dương Nghênh Thu: 【Còn sớm mà, chúng ta nửa tháng nữa sẽ về, kết hôn phải lo nhiều việc, chắc chắn phải về sớm rồi.】
Trần Quất Bạch hôn trộm thành công, thỏa mãn cười:
“Vậy tại sao chồng em nấu ăn ngon như vậy chứ~~ Trần đại đầu bếp~~”
Chương 159
Trần Quất Bạch cúi xuống hôn cô, nhưng Tống Duy nhận ra ánh mắt đầy khát vọng của anh, liền giơ tay cản lại, cười khúc khích:
Quả thật hơi nóng, Tống Duy vừa ăn vừa khép mở miệng, vừa thổi vừa cắn.
“Không được, no quá, không muốn cử động.”
“Thơm quá, anh nấu món gì thế?”
Tuy nhiên, đã lâu rồi cả hai không xem phim hay chương trình truyền hình, nên không đặt nhiều tâm trí vào màn hình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.