Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 162

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162


Bảy, tám phút sau, cuối cùng Tống Duy cũng kiểm tra xong. Cô tắt máy tính bảng, đặt lên tủ đầu giường, vừa quay lại đã thấy gương mặt đầy vẻ oán trách của anh.

Chương 162

“Em xem lại danh sách của mình đã.”

“Mẹ không đi thì con cũng không đi đâu.”

“Tiểu Trần về cùng con à?”

“Mừng bao nhiêu?”

Cô nghĩ đến điều gì đó, liền giật lấy máy tính bảng từ tay anh và ra lệnh:

“Hả?”

Tống Duy lập tức làm mặt khổ sở:

Tống Duy ngẩn người:

Cô bò qua, vòng tay ôm cổ anh, cười lấy lòng:

“Anh tính xem tổng cộng bao nhiêu.”

“Mẹ không đi đâu.”

“… 3.000.”

Trần Quất Bạch suy nghĩ một chút:

“Con có cần chuẩn bị gì đâu. Đến lúc đó nhân viên tiệm váy cưới sẽ đến nhà trang điểm và làm tóc mà.”

Thế là hai vợ chồng ngồi trên giường, cùng nhau tính toán tiền mừng. 500, 600, 1.000… Cứ thế tính đến tận hơn 11 giờ đêm.

Trần Quất Bạch cố nhịn cười, xoa đầu cô: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Vậy được rồi.” Cô đưa lại máy tính bảng cho anh: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Trần Quất Bạch, kết hôn thật vui.”

Tống Duy làm nũng:

Dương Nghênh Thu nói tiếp:

“Mẹ già rồi, làm mấy cái đó làm gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dương Nghênh Thu nhẹ giọng khuyên nhủ:

Cô không về đó mà trở về nhà ở Bích Hồ Uyển để chuẩn bị cho lễ cưới từ phía nhà gái.

“Muộn rồi, đi ngủ thôi.”

“Tóm lại, hai ngày tới con đi tút tát lại bản thân cho đẹp vào.”

“Anh kiểm tra ngay danh sách đi. Em phát hiện đồng nghiệp nào kết hôn, sinh con cũng đều mời anh, anh toàn mừng 1.000, 3.000, hơn hẳn em luôn.”

Trần Quất Bạch thở dài, ngồi im lặng bên cạnh.

“Được.”

Tống Duy cúi đầu nhìn móng tay sạch sẽ của mình, bất giác nghĩ ra: Ừ nhỉ, cũng nên làm một chút.

Nhìn dáng vẻ tính toán tỉ mỉ của cô, hai lúm đồng tiền hiện ra do tức giận, Trần Quất Bạch thấy vô cùng đáng yêu. Anh không nhịn được, cúi xuống hôn một cái. Nhưng cô lại nghiêm túc đẩy anh ra:

“Không cần kiểm tra. Nhân viên công ty đều phát kẹo cưới, ai đã nhận lễ trước đó chắc chắn sẽ đáp lễ lại.”

“Ngủ, ngủ, ngủ!” Tống Duy tâm trạng vui vẻ, ôm anh nói:

Trước khi tổ chức hôn lễ, Tống Duy từng nghĩ việc kết hôn thật phiền phức, định làm mọi thứ đơn giản nhất có thể. Nhưng sau hai tuần chuẩn bị, cô nhận ra nó thực sự rắc rối, cần lo liệu rất nhiều thứ, quy trình phức tạp, hoàn toàn là một việc vừa mất công vừa không ai cảm kích.

“Hứ, nếu anh ấy chê con, con bỏ anh ấy trước.”

“Nhà cửa ở đây đã chuẩn bị xong xuôi. Bọn mẹ cũng đến khách sạn xem qua, rất tốt. Tiểu Trần rất chu đáo. Mấy ngày tới con tranh thủ lo cho bản thân đi.”

“Con người cần có nguyên tắc và một chút cảm giác nghi thức. Không gặp nhau vài ngày khó lắm à?”

“Ồ, cũng đúng ha. Cách đó cũng được.”

“Trước khi cưới, hai bên nam nữ không được gặp mặt hay ở cùng nhau. Đến lúc đó bảo nó đừng ghé qua đây.”

Tống Duy đẩy tay anh ra:

Dương Nghênh Thu không tranh luận nữa, chỉ bảo:

“Được, được, con sẽ làm, đảm bảo biến mình thật xinh đẹp.” Một lát sau, cô nắm tay mẹ, cười lấy lòng:

“Anh ấy không dám.” Tống Duy cười nhạt, rồi tiếp:

Nhìn cô chăm chú nhìn máy tính bảng, Trần Quất Bạch chỉ biết cười bất lực:

“Thật sự chịu ngủ rồi chứ?”

Trần Quất Bạch vòng tay qua eo cô, hỏi:

“Mà mẹ nói con lôi thôi chỗ nào? Ngày nào đi làm con chẳng ăn mặc chỉnh chu, còn là mỹ nhân nơi đô thị nữa là. Trần Quất Bạch có khi mới không xứng với con ấy chứ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Quan hệ vợ chồng cần được chăm sóc. Con mà cứ lôi thôi lếch thếch, cẩn thận Tiểu Trần nhìn lâu chán đấy.”

Tống Cao Dật đang nấu cơm, Dương Nghênh Thu kéo cô ngồi nói chuyện:

“Vui lắm. Lấy anh mới vui.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Duy cười:

Vì sếp lớn và sếp phu nhân sắp kết hôn, công ty ở thủ đô được nghỉ sớm.

“Lấy anh đúng là lỗ vốn.”

“Được rồi.” Tống Duy lườm anh:

“Đi mà, đi mà. Một mình con đi ngại lắm.”

“Vậy giờ sao đây? Chúng ta không thể mời lại hai lần, nhưng nếu chỉ mời một lần, anh ấy sẽ mừng lại 1.500 không?”

“Mẹ, Chúc Thanh Phỉ chưa về, mẹ đi cùng con nhé. Mình đi làm một buổi spa toàn thân, dưỡng da và làm móng đi.”

“Vợ à…”

Người đàn ông bỗng cảm thấy chột dạ:

“Sao lại không? Mẹ thấy con gái bây giờ đều đi chăm sóc da, làm móng, làm tóc. Con không định làm chút gì sao?”

Tống Duy đành thỏa hiệp, báo lại cho Trần Quất Bạch. Anh cũng không ý kiến gì, chỉ bảo có chuyện thì trao đổi qua mạng.

“Hình như có.”

Khi Tống Duy lật đến giai đoạn sau khi tốt nghiệp đại học, cuối cùng cũng hết, cô thở phào:

“Anh mừng bao nhiêu?”

Tống Duy thở dài. 3.000 này quả thực là hợp lý, chị Thừa đã làm việc cùng anh lâu năm, công lao đóng góp không nhỏ.

“Danh sách xong rồi. Khi nào thiệp mời làm xong, em gửi đi nhé.”

Nhà mới được bố trí ở Hàng Bình Phủ. Đã có người dọn dẹp sạch sẽ, chăn ga gối đệm và các vật dụng mang tính lễ cưới đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần bố trí lại một chút.

“Thấy vui không?”

“Đừng đánh giá đàn ông cao quá.”

“Anh ấy có mời anh không?”

“Không, anh ấy về sau con hai ngày.”

Tống Duy nở nụ cười rạng rỡ:

“Đợi chút, em xem nốt đã.”

“Nhiều thế á? May mà kiểm tra lại. Hôm nay đi quay video mới hết 20.000 thôi.”

“Để em xem còn ai ở công ty nữa không.” Cô tiếp tục lướt điện thoại, đột nhiên khựng lại, quay đầu hỏi:

“Tháng Ba, bên bộ phận kỹ thuật ở Nam An có một đồng nghiệp nam kết hôn, em mừng 500, tên là Tằng Chí Xuyên.” Tống Duy nói đến đây thì khựng lại, vội quay đầu nhìn anh:

Tống Duy không lo chuyện nhà mới. Theo quy ước truyền thống, đó là nhà bên phía nhà trai, nên cô để Trần Quất Bạch tự lo liệu.

“Có.”

Dương Nghênh Thu cuối cùng cũng không thắng nổi con gái vừa làm mặt lạnh vừa làm nũng, đành gật đầu đồng ý.

Thế nhưng, cô dần dần tìm thấy niềm vui từ đó và bắt đầu tận hưởng quá trình này. Cô nghĩ, có lẽ vì người cô kết hôn chính là người cô yêu, nên cô tràn đầy kỳ vọng vào cuộc hôn nhân này.

“Không sao, để anh mời. Bảo anh ấy trả lại thêm 500.”

“Được rồi, được rồi, đi ngủ thôi.”

Hôn lễ diễn ra vào ngày 26 tháng Chạp. Tống Duy về Nam An vào ngày 20, còn Trần Quất Bạch do bận công việc nên về muộn hơn hai ngày.

Dương Nghênh Thu lộ vẻ không hài lòng:

Trần Quất Bạch lặng lẽ xóa đi bốn chữ “anh họ bên nhà bác” vừa viết.

“Mẹ à, chúng con đã kết hôn lâu rồi. Mẹ còn là giáo viên nhân dân mà cũng mê tín phong kiến thế này sao?”

“…”

Trần Quất Bạch nói:

“38.000!!” Tống Duy cầm máy tính bảng lên xem, kinh ngạc:

“Chị Thừa sinh con, anh có mừng không?”

“38.000.”

“Hình như là 1.000.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 162