Tẫn Nhiên - Mễ Hoa
Mễ Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
Sau đó tôi cách một tấm kính trong suốt ở quầy thu ngân cẩn thận nhìn ra ngoài, thấy anh cười rộ lên với tôi, nụ cười ấy rạng rỡ sáng rực. Anh phất tay rồi quay người rời đi.
Quả nhiên khi đồ ăn được nhúng vào nồi xong, mẹ không ngừng gắp thịt bò và cá viên vào bát của tôi, thúc giục tôi phải ăn nhiều một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi hoảng sợ lùi về sau, sắc mặt thoắt cái trắng bệch. Ngay cả tiền cũng không cần liền quay đầu chạy luôn vào siêu thị.
Lúc đó trong nội thành mở một KTV* cao cấp rất nổi tiếng tên là Kim Cương.
Thậm chí bắt đầu từ lúc lên cấp hai thì cứ vào dịp rảnh trong mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tôi đều sẽ ở nhà đan giỏ mây, cứ mỗi chiếc tôi được trả hai hào.
Anh tiến lên một bước tới trước mặt tôi, hơi khom lưng xuống nhìn tôi bằng đôi mắt tràn đầy ý cười: "Tôi làm gì? Em nói cứ như tôi đã làm tội ác tày trời gì rồi cơ đấy."
Kim Cương là một KTV rất lớn, nhân viên phục vụ nhiều không đếm nổi. Tôi phụ trách bán hàng và thu ngân ở một siêu thị nhỏ trên lầu ba. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì vậy ngày thứ ba đi làm tôi đã biết tới cái tên Chu Tẫn này.
Tôi là sinh viên nghệ thuật, mà học nghệ thuật tốn tiền thế nào tôi cũng biết.
Đó là một chàng trai dáng dấp tuấn tú, cười rộ lên trông có vẻ hư hỏng. Anh rất cao, có một đôi mắt một mí.
Nếu chỉ có một mình thì tôi không dám tới mấy nơi như vậy làm thêm, nhưng người bạn cấp hai là Đào Tử của tôi cũng đang làm ở đây.
Mẹ tôi rất tiết kiệm, ngày thường một đồng tiền cũng không nỡ dùng nhiều.
[*KTV: KTV là từ tiếng Trung cho karaoke. KTV có nghĩa là một nơi, thường là một câu lạc bộ, nơi người dân Trung Quốc đi hát và vui chơi với bạn bè.]
Cho nên tôi đứng lên cố gắng gắp thêm đồ ăn cho bà ấy: "Phải ăn chung, lát nữa nếu ăn không đủ no thì gọi thêm một phần mì cho vào nồi nước trong nhé, không quá mức đúng không mẹ?"
Một cậu em trai đi theo làm việc cho ông chủ Phó Lôi của Kim Cương
Ý định bạn đầu chỉ là muốn gọi cho quản lý Vương dưới lầu một xem có thể ngăn anh ta lại rồi lấy tiền coca không thôi. Ai ngờ chị Cầm vừa nghe liền nói ngay: "Em kể vậy thì chắc là Chu Tẫn rồi, ghi sổ là được, thằng bé lấy đồ có trả tiền bao giờ đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt tôi lộ vẻ bất đắc dĩ kêu la: "Mẹ, mẹ cứ như vậy con không có tâm trạng ăn luôn đấy. Ở nhà đã nói hôm nay mình đi ăn chúc mừng với nhau mà, như này rõ ràng chỉ có mỗi mình con chúc mừng thôi!"
Đợi đến lúc lên đại học, vừa qua tuổi vị thành niên việc đầu tiên tôi làm trong thời gian được nghỉ là đi tìm việc làm thêm.
Ngày thứ ba làm việc ở đó tôi đã gặp Chu Tẫn.
Làm ở đây một thời gian, thông qua mấy câu chuyện phiếm với Đào Tử và chị Cầm thì tôi đã có một sự hiểu biết rõ ràng hơn với anh.
Chắc chắn tôi không thể để anh đi, mặt hiện rõ vẻ không vui nhìn chằm chằm vào anh: "Anh này sao vậy nhỉ, không mang tiền còn tùy tiện lấy đồ uống, còn mở ra uống nữa chứ!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh mở lon coca ra uống một ngụm rồi mới nhìn tôi cười, hai hàng lông mày nhướng lên: "Mới tới à?"
Anh cách tôi rất gần, anh cao hơn tôi cả một cái đầu nên trông rất có khí thế, dưới lớp áo thun đen là hai cánh tay rắn chắc mang sắc nâu khỏe khoắn.
Có lúc Đào Tử sẽ bán hàng với tôi, cũng có lúc là chị Cầm. Hai người bọn họ làm toàn thời gian nên phải đảo hai ca.
Thành tích học tập của Đào Tử không tốt nên chưa hết cấp ba đã bỏ học, bây giờ ra ngoài đi làm cũng được hai năm rồi.
Lúc ấy chị Cầm đi vệ sinh, tôi đang sắp xếp lại hoàng hóa trên kệ, anh bước tới cầm ngay một lon coca xong liền không thèm hỏi han gì mà quay đầu đi luôn.
Chương 12
Tôi đặt hàng trong tay xuống vội vàng đuổi theo: "Nè anh còn chưa trả tiền đâu!"
Anh "À" một tiếng, một tay cầm coca, một tay thò vào túi quần lục lọi, cuối cùng ảo não nói: "Không mang tiền, cứ ghi nợ trước đi."
Lúc chị Cầm quay lại tôi buồn phiền kể lại với chị ấy chuyện khi nãy, còn miêu tả dáng dấp với đặc trưng của anh một cách tỉ mỉ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhìn tôi rồi bật cười, nhếch miệng lên nói với giọng điệu hết sức vô lại: "Tôi đã nói là nợ trước rồi như, chị à chị đừng cố chấp thế chứ."
Tôi cau mày nhìn anh: "Đúng rồi, nhưng anh còn chưa đưa tiền đâu."
Tôi rất yêu mẹ tôi, hoàn cảnh sinh hoạt không tốt nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ oán giận.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.