Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Tận thế sớm bùng phát !
Trong thời điểm không có mệnh lệnh từ cao tầng thì Thương Bạch chính là người quản lí cao nhất ở đây, nàng muốn dẫn người vào không hề khó...
Chít chít chít —
Tại đây, trong một cái lồng chứa bằng kính đặc chế, lại nằm sau ba lớp kính siêu chống đ·ạ·n, mười mấy con chuột mắt đỏ mọc ra răng nanh chạy loạn, chúng vừa thấy một sinh vật sống lại gần liền như c·h·ó điên nhào lên, há răng liền cắn vào cửa kính kêu lên kèn kẹt.
Cạch, cạch...
Trần Hổ nhìn kỹ, gõ nhẹ vào cửa kính, trong lòng thấy nặng nề, nặng tầm tám lạng...
" Tốt lắm, có thể xác định đây thật sự là virus zombie "
Không phải hắn không tin " Tri Thức " mà là thấy có chút không dám tin tưởng, tận thế zombie sao...tận thế đến rồi.
...
" Ngươi cần bao lâu để tạo ra vắc xin chống lại virus ? "
Không phải là " có thể làm được hay không " mà là " cần thời gian bao lâu " Trần Hổ rất tin vào bản lãnh của nàng, quá khứ đã chứng minh tất cả.
Thương Bạch im lặng một chút, tiến đến chỗ một cái máy tính, nàng ngưng trọng quan sát các số liệu trong gần hai mươi phút.
Cuối cùng quay sang nhìn Trần Hổ, gật đầu lại lắc đầu.
" Cần hai tháng, ta có thể nghiên cứu ra vắc xin tạm thời "
" tạm thời ? " Trần Hổ hỏi nhíu mi.
" Đúng, virus này vô cùng đặc biệt, ta có thể quan sát thấy rõ nó đang liên tục biến đổi...theo dự đoán của ta, ít nhất ba tháng nữa nó sẽ có một lần lột xác lớn "
Ba tháng ?
Lột xác ý là bùng nổ toàn diện sao...giống hệt như đáp án từ " Tri Thức ".
Trần Hổ khẽ gật đầu, trong lòng thầm nói không hổ danh nhà khoa học thiên tài về sinh hóa.
" Vậy..." Trần Hổ vừa định nói gì đó, phòng thí nghiệm bất ngờ khẽ rung một cái, kèm theo đó là một t·iếng n·ổ vang trời.
ẦM !!!
Rung lắc vô cùng mạnh, Trần Hổ trọng tâm rất tốt nên không vấn đề, nhưng lúc này một cái thiết bị điện tử trên trần do rung mạnh nên rơi xuống, rớt xuông ngay chỗ Thương Bạch.
" Coi chừng ! "
Trần Hổ lao nhanh, một tay nấm cổ Thương Bạch, kéo nàng về phía mình.
Choang !!!
Mảnh kính vụn bắn khắp nơi, may mà không ai b·ị t·hương.
" A ? "
Hai người đều muốn dán vào nhau, Trần Hổ nghi ngờ kêu một tiếng, hình như có cái gì bóp cơ ngực hắn ? Lắc đầu một cái hắn không suy nghĩ nữa, chỉ xem là nàng hoảng loạn vung tay khắp nơi.
" Chuyện gì xảy ra ? "
Trần Hổ nói thầm, vừa đưa chân về cửa thép liền nghe tiếng s·ú·n·g nổ vang lên ở bên ngoài.
Oành oành —
Sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhìn qua Thương Bạch liền thấy nàng kéo một khẩu s·ú·n·g ngắn ra từ dưới bàn.
" Ngươi mang s·ú·n·g sao ? "
" Có " Trần Hổ gật đầu, từ hông rút s·ú·n·g, nạp đ·ạ·n kéo chốt, lại nói " Ta ra xem xem, ngươi ở yên đây "
" Không cần, đi chung đi " Thương Bạch khẽ đẩy kính dứt khoát từ chối, trong lòng khó chịu thầm oán.
Khinh thường ta ư !? Ta không còn yếu đuối như năm xưa nữa,
Rất rõ ràng, tâm lí của nàng lúc này như một đứa bé muốn thể hiện trước mặt người mình thích.
...
Trần Hổ cùng Thương Bạch mang s·ú·n·g rời khỏi tầng hầm số ba, không đi được mấy bước liền đụng phải một tiểu đội lính canh có vũ trang.
" Giáo sư Thương Bạch " Một tên áo đen giữa mắt có một vết sẹo như rết hai người liền lập tức chào hỏi.
" Ừm "
" Trương Tam chuyện gì xảy ra, sao lại có nổ s·ú·n·g ? "
Trương Tam là đội trưởng tiểu đội thủ vệ tầng ba, vội báo cáo.
" Thủ vệ biệt thự cảnh báo có đội viên phát điên t·ấn c·ông đội viên khác, nghe nói còn có kẻ xâm nhập từ bên ngoài, cổng chính đang bị t·ấn c·ông "
" Nổi điên ? " Trần Hổ bắt được điểm đặc thù, trong lòng thầm than không ổn.
Trương Tam nhìn qua gật đầu, âm thầm cảnh giác lên, kẻ này cho hắn một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
" Đúng, như bệnh c·h·ó dại đụng phải người là cắn..."
Thương Bạch cấp tốc có phản ứng " Còn đặc điểm gì sao ? Con mắt thì sao ? "
" A ? Con mắt ? " Trương Tam ngẩn ra, vội cầm bộ đàm bộ đàm lên dò hỏi, rất nhanh đã có kết quả.
" Con mắt đỏ tươi, hiện ra tia máu "
!!!
Đáng c·hết, sao lại như vậy !
Thương Bạch cau mày lại, không rõ lí do tại sao.
Chẳng lẽ là do nàng hoặc Trần Hổ làm rò rỉ virus ra ngoài ? Không thể, cả hai đều không phải loại người sẽ phạm sai lầm cấp thấp này.
Vả lại virus còn cần ít nhất ba tháng nữa mới triệt để lột xác, tuyệt đối không phải bây giờ.
" Chờ đã, Ngô Tùng còn ở phía trên " Thương Bạch giật mình nhận ra vấn đề, thoáng lộ biểu cảm lo lắng nhưng rất nhanh bị nàng ép trở về.
" Trần Hổ, ta cần mang theo Ngô Tùng"
Đều gọi thẳng tên rồi, Trần Hổ biết nàng đang lo lắng, thế là gật đầu.
" Đi nhanh "
Thấy hai người muốn đi lên, Trương Tam vội nói. " Giáo sư Thương Bạch, để ta hộ tống các ngươi "
" Không cần, thủ vệ tầng một sẽ hộ tống ta lên "
" Ngươi ở lại đây ổn định tình hình, liên lạc với thủ vệ các tầng dưới coi chừng xuất hiện tình trạng mắt đỏ, nếu gặp phải lập tức khống chế, nếu cần thiết thì b·ắn c·hết tại chỗ "
" Rõ "
Phục tùng là quy tắc thép, Trương Tam không dám cãi lại.
...
Năm phút sau,
Trần Hổ cùng Thương Bạch đi đến cửa ngầm, cả hai đều mang mặt nạ phòng độc.
Xung quanh là mười tên thủ vệ tầng một cũng mang mặt nạ tác chiến phòng độc, trên tay là s·ú·n·g trường s·ú·n·g tiểu liên trang bị ống giảm thanh.
Đặt chân vào sàn nhà biệt thự chưa được ba giây, trong đầu Trần Hổ liền xuất hiện kiến thức mới.
[ Phân tích hoàn thành, phát hiện trong không khí xuất hiện phóng xạ đặc thù với lượng nhỏ ]
[ Xác nhận, virus đột biến nhờ hấp thụ chất phóng xạ nên đã tăng nhanh tốc độ lột xác, hiện tại không thể xác định thời gian toàn diện bùng phát...bắt đầu lập lại quá trình phân tích ]
F·u·c·k !
Mẹ kiếp hay lắm, rốt cuộc biết tại sao virus bùng phát sớm hơn dự tính rồi, đồ khốn nạn nhà máy điện h·ạt n·hân !
Trần Hổ thầm mắng một tiếng, thế là đem sự việc này nói cho Thương Bạch, nàng nghe vậy liền tỉnh ngộ tỏ ra đã hiểu.
" Ra vậy, nếu là do chất phóng xạ thì rất có khả năng đẩy nhanh tiến trình l lột xác của virus "
Hiểu rõ vấn đề, nhưng hiện tại quan trọng nhất là an toàn của Ngô Tùng, Thương Bạch quay sang đội trưởng tầng một Cuồng Phong liền nói.
" Tìm Ngô Tùng, ngoài ra quét sạch mọi uy h·iếp tiềm ẩn trong biệt thự,...đúng rồi, liên lạc với cổng chính xem tình hình ở đó thế nào "
" Rõ "
Mười người, chia ra thành ba tổ, mỗi tổ ba người tiến hành rà soát biệt thự, phải bóp c·hết mọi uy h·iếp.
Thương Bạch cùng Trần Hổ ở lại phòng khách, nàng đi đến cạnh cửa sổ nhìn thoáng ra ngoài, hướng này vốn có thể nhìn thấy rõ cổng chính nhưng xui xẻo ở chỗ nàng vừa mới yêu cầu công cấp cho một cái máy móc nghiên cứu cỡ lớn, đúng lúc chiếc xe tải vận chuyển nó chắn ngay tầm nhìn.
Nàng vừa định quay người, đột nhiên một cái đầu khủng bố bất thình lình xuất hiện ngoài cửa sổ, nó có dáng vẻ là một trung niên nam tính, hai mắt đỏ hồng hiện lên tia máu, miệng còn đang gặm một mảnh ruột không rõ từ đâu ra.
Tên này...hình như là tài xế xe vận chuyển ?
Gào —
Xác sống thấy cục thịt thơm ngon tươi mới ở trước mắt, còn là mỹ nữ liền quả quyết phun bỏ ruột người, giơ vuốt nhào qua cửa sổ muốn bắt lấy Thương Bạch.
Cạch —
Hụt rồi,
Thương Bạch lách người sang phải liền dễ dàng tránh né hai tay xác sống, không chỉ thế, không biết từ khi nào mà trong tay nàng xuất hiện một thanh dao giải phẫu đặc chế.
Nàng thuận theo hướng nhảy của xác sống, quay lưỡi dao chính xác về cổ nó, phần cổ theo quán tính nhào vào lưỡi dao, Thương Bạch lại cách một tầng găng tay trắng dùng lực kéo ngược trở về, hai lực cùng lúc tác động.
Phốc ~
Vô cùng ngọt xớt, đầu xác sống dễ dàng bị cắt đứt, rơi xuống đất lăn vài vòng đến dưới chân Trần Hổ, kẻ đang giơ s·ú·n·g nhắm chuẩn.
" Rất tốt " Trần Hổ khen một tiếng, thu s·ú·n·g về.
Cô nàng này đúng là đã thay đổi rất nhiều, để tập luyện ra khả năng chiến đấu thế này...chắc hẳn nàng đã g·iết người rồi cũng nên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.