Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Ngô Tùng đùa dai

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ngô Tùng đùa dai


Rút ra một điếu thuốc đưa cho đồng sự, Vương Thừa liền đi ra phía sau trạm gác.

Hắn dùng vào biến thành zombie thì ta phải làm sao ?

Một nhân viên vũ trang theo lệnh từ giáo sư đi mời Trần Hổ xuống bàn việc quan trọng.

" Vậy là cái gì ? " Thương Bạch một mặt nghi ngờ hỏi lại, nàng nhìn một vòng tài liệu nghiên cứu chỗ nào cũng thấy giống vắc xin hết...hình như không phải vậy, số liệu dự đoán là lạ...

Tám giờ sau khi nhận được nhiệm vụ chế tạo vắc xin từ Trần Hổ, Thương Bạch chần chờ rất lâu nhìn một cái ống dung dịch kỳ dị có màu đỏ tươi như máu đặt trên bàn.

Quái lạ ?

" Không thành vấn đề "

Nhìn Ngô Tùng giả bộ hứng thú quan sát kết cấu căn phòng, Trần Hổ rất không nói gì.

...

Diễn xuất quá tệ, đây là muốn làm trò mèo gì ?

Thế là chia ba tổ, tổng cộng sáu người được rút lên thay phiên nhau tuần tra phía ngoài biệt thự, còn cổng chính vẫn do ba tên bảo vệ canh gác.

" Lại nổ "

Một tên bảo vệ trẻ tuổi chậc lưỡi nhìn cột khói đen bốc lên ở phía xa, hắn không dám tưởng tượng hiện tại nội thành trông như thế nào...chắc hẳn không thua gì địa ngục bao nhiêu.

...

Tổng số nhân viên có khả năng chiến đấu trong căn cứ hiện tại trên trăm người, nghiên cứu viên cũng gần tương đương, nhân viên hậu cần thì càng đông, tính ra cả căn cứ có gần năm trăm nhân khẩu.

" Nhưng..."

" Không cần phiền phức vậy, ta muốn nhanh...an toàn ở mức ngang ngửa tài liệu thì sao ? "

Cổng chính,

Nhìn thoáng qua ly cà phê, nghĩ đến Ngô Tùng nghịch ngợm thế nào, hắn chỉ dám thử nhấp nhẹ một cái.

...

Thật đắng ! Đường của ta đâu ?

Nàng một mặt tối đen, hầm hầm nhìn đối phương chút liền chạy xuống cầu thang, nàng muốn tố cáo !

Rất rõ ràng, dùng một thứ chưa qua kiểm tra kỹ lưỡng là vô cùng nguy hiểm, đây lại là dung dịch từ virus zombie nguyên bản, độ nguy hiểm càng lớn.

" Chưa tới lúc, mặc kệ hắn "

...

Thương Bạch suy nghĩ một chút liền nói. " Vậy phải xem cái khái niệm thành phẩm này là như thế nào, nếu muốn an toàn tuyệt đối cần tám tháng thử nghiệm trên cơ thể người, xem có nguy hại tiềm ẩn hay không, ở đây ta có sẵn vật thí nghiệm... "

Chẳng lẽ dùng xích sắt khóa hắn lại chờ tìm cách giải quyết virus ? Nếu không thì nhốt lại trong phòng của ta ?

Thương Bạch hiểu ý, nàng im lặng hai phút liền đưa ra đáp án chính xác. " Nếu thế...cần ba ngày "

" +#&#-#- "

Trong biệt thự có chín lính canh, hai tên l·ây n·hiễm bị xử lí bởi Ngô Tùng, một tên canh hành lang ở lầu bốn bị Cuồng Phong giải quyết, hiện còn sáu.

" Làm điều thuốc thôi, suốt ngày nổ ầm ầm ầm làm ta căng thẳng muốn c·hết " Vương Thừa tùy ý trả lời, còn khẽ kéo túi quần lộ ra hộp thuốc lá.

" Không cần thử nghiệm...ông chú rõ ràng là muốn bản thân sử dụng trước tiên" (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ngươi mù sao ! "

Nàng còn đang lén lén lút lút nhìn coi Trần Hổ có bị sặc không đây, vừa quay lại liền thấy một thân ảnh cao to đứng trước mặt mình.

...

Trong chớp mắt, vị giác như bị ba ngàn con bò mang chữ đắng giẫm đạp qua, mặt của Ngô Tùng đều tái đi rồi.

Ngô Tùng ngẩng đầu lên liền mắng.

Dù cửa lớn đã bị xe tải chắn ngang, tường rào cao năm mét có lưới điện nhưng vì an toàn vẫn cần người canh gác.

" Hả...ưm ~ ~ !! "

Thương Bạch kéo kính xuống, xịt cồn bắt đầu lau chùi, suy nghĩ trong lòng ngày càng chênh chệch đến lòng đât suýt thì biến thành đáy xã hội.

Đắng, đắng, đắng !!!

Lý Văn cũng biết, hắn thu tầm mắt, nhìn qua trong phòng liền thấy một đồng sự đứng lên, coi bộ là muốn đi ra ngoài.

Nàng hiếu kỳ nhìn về phía hắn, ai ngờ lại thấy lắc đầu. " Không hẳn là vắc xin "

" Nếu muốn an toàn ở mức tương đối thì cần ít nhất một tháng "

" Đúng rồi Thương Bạch, quên nhắc ngươi một chuyện...tuyệt đối không nên thí nghiệm trên cơ thể vật sống, chuột bạch cũng không được "

Ngô Tùng kéo cửa phòng ngủ, bưng một ly cà phê đen kèm chút đá đặt lên bàn cạnh giường.

Nhân viên vũ trang: "..." ?

Thần kinh ! Ta trêu chọc ai ?

Lâm Văn nói xong liền bóp nát điếu thuốc trên tay nhét vào túi, sau đưa tay sờ nhẹ vào yết hầu, nhìn qua ông chú râu kẽm nhưng đổi lại chỉ có cái lắc đầu.

" A...đau "

Trời đã tối rồi, lính canh từ trạm gác có thể nghe thấy những tiếng gầm thét khủng bố vang lên trong đêm, còn có tiếng kêu thảm thiết.

Trước đó Cuồng Phong vì lo lắng cổng chính thiếu nhân thủ nên đề nghị điều nhân viên chiến đấu dưới tầng hầm lên hỗ trợ.

Nhưng tại sao lại không cần thí nghiệm !?

ヘ(。□°)ヘ (đọc tại Qidian-VP.com)

Cổng chính, năm thủ vệ giả dạng bảo vệ, có hai cái đ·ã t·ử v·ong do zombie t·ấn c·ông bất ngờ, hiện còn ba, đều được lưu lại giữ cổng.

...

Quá đặc kẹo, đây là đổ nguyên hũ cà phê vào phin chắc ?

Quay về phòng nghiên cứu tầng ba, Thương Bạch kinh dị nhìn đống tài liệu trong tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn thoáng qua thân ảnh biến mắt sau bức tường.

" Là điện thoại vệ tinh " Lâm Văn nói nhỏ, nhưng đủ để đồng sự ở đối diện nghe được, đó là một chú râu kẽm tên Phong Lâm.

Trần Hổ giật giật khóe mắt, rất im lặng nhìn qua Ngô Tùng, ngươi xem tranh treo tường thì xem đi, liếc cái gì ?

" Ông bác, cà phê đen của ngươi "

" Nghe theo hắn thì lại làm sao, dù biên thành quái vật...ya cũng có thể dành cả đời cứu trở về "

Có bệnh mời vào bệnh viện tâm thần dùm.

Nàng là người tự tay điều chế, tất nhiên nhận ra một số vấn đề.

Tầng một đội trưởng Cuồng Phong, tầng hai Lâm Hạo, tầng ba Trương Tam, tầng bốn Tuyết Nguyệt, tầng năm Lâm Đồng, tầng sáu Phong Vũ, tầng bảy không có đội trưởng nên do Thương Bạch toàn quyền khống chế.

" Làm đi Thương Bạch ! "

...

" Giáo sư đều không thể liên lạc với tổng công ty, một tên tai mắt nho nhỏ thì có tài năng gì ? "

Ý của Trần Hổ rất đơn giản, chính là Thương Bạch chỉ cần làm từng bước đúng như cách điều chế ghi lại trên tài liệu là được, đừng sửa đổi cũng đừng tự tiện thay đổi.

Lần nữa đeo kính, nàng thở ra mộ hơi nhẹ. (đọc tại Qidian-VP.com)

" Ngô Tùng "

" Ra vậy " Lý Văn rất tự nhiên đi tới, ôm lấy vai hắn nói. " Cho ta một điếu nhé ? "

Thủ vệ ở cơ sở nghiên cứu được phân chia rõ ràng biên chế lần lượt là:

A a a a nước đâu !

Nhìn thấy Trần Hổ vui mừng, Thương Bạch bất tri bất giác cười nhẹ, trong lòng rất đắc ý.

(°ロ°) !

Ba ngày sau,

" Mặc kệ nó đi, ngươi cần bao lâu để đưa ra thành phẩm ? "

" Đúng như hắn nói, đây rõ ràng không phải vắc xin phòng chống virus, nó rất kỳ quái...trong thời gian ngắn ta khó mà nghiên cứu ra tác dụng thật sự của nó, nếu được dùng chuột bạch thì dễ rồi "

" Chú Vương ngươi đi đâu ? "

Đột nhiên một bàn tay như cột trụ bắt lấy hai má mũm mĩm, kế đó liền có một dòng chất lỏng đậm đặc đổ vào miệng của nàng.

Lính canh có chút hiếu kỳ, nhưng mệnh lệnh từ phía trên là " Nội bất xuất, ngoại bất nhập " nên cổng đều bị khóa kín bằng mấy chiếc xe tải, muốn ra cũng không ra được...

" A ? " Thương Bạch lộ ra giọng điệu không dám tin.

Trừ khí leo rào, nhưng nếu làm thế một trăm phần trăm sẽ bị tay băn tỉa trên sân thượng biệt thự bắn nổ đầu tại chỗ.

" Ngươi lấy thứ này từ đâu ra ? Trừ việc không có số liệu thử nghiệm ra thì có đủ tất cả mọi thứ cần thiết để chế tạo vắc xin "

Phần lớn nhân viên đều đã được thông báo tình hình hiện tại,

" Tuyệt lắm, cứ làm như thế đi "

Ông chủ thương ta nhất, chắc chắn sẽ làm chủ cho ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tầng hầm nghiên cứu có bảy tầng, mỗi tầng có một tiểu đội thủ vệ gồm mười hai người, riêng tầng bảy có ba đội, tầng một vì hỗn loạn khi trước nên c·hết mất hai người, hiện còn mười.

Chương 6: Ngô Tùng đùa dai

Tự tìm c·ái c·hết !

Hắn đeo s·ú·n·g trước người, vừa định tiến lên gõ cửa thì nó bất ngờ được mở ra từ trong, một thân ảnh nhỏ nhắn trực tiếp đưa đầu đâm vào báng s·ú·n·g.

(*゚ロ゚) !!

Sao con nhóc này vẫn còn ở đây ?

" ? "

Là tận thế zombie !

Oanh — —

Chẳng lẽ là...cà phê có vấn đề ?

Cứu mạng, phải c·hết, phải c·hết

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ngô Tùng đùa dai