Trần Cảnh kh·iếp sợ nhìn Vũ Phàm, hắn không thể tin tưởng được một học sinh mười bảy mười tám tuổi lại có sát khí nặng nề như vậy, phải g·iết không biết bao nhiêu người mới có sát khí dày đặc như thế nếu không tận mắt thấy hắn còn tưởng Vũ Phàm là một sát thủ hay lính đánh thuê.
Bốn người còn lại đều không rét mà run, bọn họ đều nhìn về phía Vũ Phàm thấy hai mắt hắn lóe lên quang mang sắt bén. Nhất là Phong Hạo liền câm như hến thân thể run lẩy bẩy, không dám đối mặt với ánh mắt của Vũ Phàm.
“Huynh đệ cậu bình tĩnh đi, Phong Hạo không có ý đấy.”
“Chúng tôi chỉ cảm thấy không an toàn khi không có súng trong tay, cậu cứ bình tĩnh lại chúng tôi không có ý gì đâu.”
Vũ Phàm thoáng thu lại sát khí hai mắt khép hờ lại im lặng không nói gì chỉ hừ một tiếng. Thức thời rằng nếu bọn người Trần Cảnh lại đòi hỏi bức bách họ trả lại súng ống thì hắn không ngại diệt trừ ngây lập tức.
“Hừ!!! Các người tự lo liệu bản thân mình cho tốt đi.”
Nói xong hắn không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa, liền nhanh chóng đi tìm kho vũ khí của cảnh sát.
Năm người Trần Cảnh thấy bọn người Vũ Phàm đi thi thoáng hoảng hốt, năm mặt nhìn nhau không biết nên làm gì.A
Trong đấy Trung Kiệt lên tiếng hỏi Trần Cảnh nên làm gì tiếp theo, hai nữ cảnh sát Dao Dao cùng Diệp Hân cũng khẩn trương nhìn Trần Cảnh.
“Theo tôi thấy hiện giờ có lẽ khắp nơi đầy rẫy tang thi, nếu đi loạn thì chỉ bị tang thi ăn sống không bằng chúng ta nên đi theo bốn người hồi nãy thì may ra có khả năng sống sót cao hơn.”
“Được rồi bọn tôi cũng nghĩ thế, thanh niên Vũ Phàm hồi nãy thật phi thường theo cậu ta thì tôi không có ý kiến gì.”
“Đúng bọn tôi cũng đồng ý kiến”
Nghe Trần Cảnh nói tình trạng hiện giờ thì ba người Trung Kiệt, Dao Dao cùng Diệp Hân nhao nhao đồng ý.
Riêng Phong Hạo nhướng mày cau có liền lên tiếng phản bác lại nhằm thuyết phục bọn họ.
“Không được !! Theo đám người đấy thì chúng ta chỉ có chết thôi, bọn chúng chỉ là học sinh thì làm nên trò trống gì.”
“Theo tôi chúng ta nên tìm cách bắt chúng lại đoạt lại súng, nếu để súng rơi vào tay bọn người đấy thì cũng vô dụng chi bằng để chúng ta xử dụng thì hơn.”
Nói tới đây hai mắt Phong Hạo lóe lên vệt tham lam cùng thâm độc. Nghĩ tới việc hồi nãy bị một thằng học sinh dọa sợ làm hắn tức giận không có chỗ phát tiết.
Trần Cảnh nhìn qua Phong Hạo liền trầm ngâm không suy nghĩ gì đấy, một hồi hắn quyết định nói ra.
“Không được chúng ta được bọn họ cứu, làm như vậy khác nào đám Bạch Nhãn Lang”
“Phong Hạo nếu cậu muốn đoạt súng của họ thì tự đi mà làm tôi không ngăn cản, còn tôi thì không liên can gì hết.”
Sở dĩ Trần cảnh không đồng ý với cách làm của Phong Hạo, rằng hắn có trực giác rằng thanh niên tên Vũ Phàm rất nguy hiểm nếu dại dột trêu đến bọn họ thì sẽ đối mặt với tuyệt vọng cùng cái chết.
“Hừ!! Ông đúng là nhát gan chúng chỉ là đám học sinh thì có thể làm được gì, với lại chúng ta là cảnh sát súng ống thuộc về chúng ta quản lý chứ không phải bọn nhãi đấy”.
“Trung Kiệt cậu thấy thế nào? Nếu được tôi cùng cậu mỗi người chia đôi súng ống cùng đạn.”
Trung Kiệt vẫn còn đang do dự đắn đo, hắn cũng đồng quan điểm giống Phong Hạo với lại không có súng trong tay làm hắn không thấy an toàn khi đối diện với tang thi.
“Phong Hạo anh đúng là không biết liêm sỉ, họ vừa cứu chúng ta xong anh lại còn nghĩ cách đoạt đồ của họ.”
Diệp Hân với gương mặt khả ái lạnh lùng khinh bỉ nói Phong Hạo, nàng đã không có hảo cảm với tên này trước tận thế chỉ ỷ rằng có cha là cục trưởng cục cảnh sát thì khắp nơi rêu rao hung hăn càng quấy.
“Trần đội tôi cùng Dao Dao sẽ đi tìm mấy người họ giúp đỡ anh có muốn đi theo hay không?”
“Được thôi !!! Tôi cũng có ý này “
Dứt lời ba người Trần Cảnh liền chạy theo hướng Vũ Phàm, Trung Kiệt thấy ba người họ đi thì cả người cảm thấy đều không an toàn liền vứt đề nghị của Phong Hạo sang một bên đuổi theo.
“Khoan đã đợi tôi với Trung Kiệt”
Phong Hạo thầm chửi một tiếng trong lòng, cũng chân trước chân sau chạy theo bọn họ hô lên.
Bọn người Vũ Phàm rất nhanh theo khu phòng giam liền tìm tới phòng chứa súng đạn.
Trong cục cảnh sát thì nơi an toàn cùng phòng vệ nghiêm nhất là phòng chứa súng đạn, cửa thì đều làm bằng thép đặc chế, cùng lưới bảo vệ.
Nhìn qua cánh cửa sắt ngăn cách đường đi Vũ Phàm nhìn Vương Tân ý liệu bảo hắn phá cửa.
Vương Tân gật đầu nhìn qua liền huy động rìu bổ một phát vào cánh cửa. Oanh một tiếng thật lớn rồi cánh cửa bị Vương Tân bổ lõm vào trên cánh cửa liền để lại vết rìu thật sâu.
Đạt được cường hóa về sau thân thể của Vương Tân đã mạnh gấp hai lần người thường liền một rìu của hắn cùng liền một hai trăm ký.
Thấy bổ bình thường không ăn thua Vương Tân nhướng mày, dùng kỹ năng Tự Lực bổ liên tiếp ba bốn phát vào cánh cửa, bổ liên tiếp như vậy cánh cửa sắt không chịu nổi liền đổ rầm một tiếng xuống lộ ra căn phòng cùng các tủ bảo hiểm treo súng ống.
Nhìn qua các tủ bảo hiểm đều bị khóa Vương Tân cũng không nói gì liền một rìu chặt đứng khóa tủ bảo hiểm, Vương Tân mở tủ ra liền lộ ra từng dãy súng ống đen kịt dầy đặc.
Vũ Phàm cùng ba người họ lộ ra hào quang mừng rỡ kinh hỉ, việc có súng ống tương với thêm sức mạnh cùng đại biểu cho lực lượng.
Chỉ có cường đại năng lượng cùng lực lượng mới có thể sống sót trong thế giới tận thế, bọn người Vương Tân cũng đã trải qua cường hóa nhưng dù sao sức người cũng có hạn hơn nữa cận chiến tang thi rất hao tổn thể lực có súng ống thì đại biểu tương đương thêm một mạng.
Vũ Phàm nhìn qua thì thấy tổng cộng có bảy cây gồm hai cây tiểu liên MP5, bốn M4A1 cùng một súng ngắm AX MC, đạn dược bao gồm 20 băng tiểu liên 30 băng súng trường, cùng bốn băng súng ngắm.
Vũ Phàm liền tiện thể cầm một cây súng trường M4A1 đeo lên với tay lấy 5 băng đạn, ba người Vương Tân cũng thấy thế đua nhau mỗi người một cây.
Lục soát cả căn phòng Vũ Phàm còn tìm thêm được ba cái áo chống đạn cùng bốn bộ đồ bảo hộ toàn thân gồm bao tay chân cùng nón, mỗi người liền thay cho riêng mình một chiếc.
Sót lại súng ống Vũ Phàm liền đóng gói lại đưa cho Ngưu Lực vác, lúc này năm người Trần Cảnh thấy cảnh này liền một mặt đáng chát nhìn họ gói súng ống mang đi.
“Các người theo tới đây làm gì!! Chả phải các người được tự do hay sao.”
“Vũ Phàm huynh đệ, cậu thấy đấy chúng tôi hiện giờ không có súng ống trong tay đi ra ngoài gặp tang thi chỉ còn đường chết mà thôi”
“Chi bằng thì cho phép bọn tôi gia nhập cùng với mọi người, dẫu sao thì thêm người cũng tốt hơn “
Trần Cảnh dẫu sao cũng lên làm đội trưởng cục cảnh sát thì đã trở là lão hồ ly rồi, liền biết lựa lời mà nói để bọn người Vũ Phàm cảm thấy hợp lý đồng ý giúp họ.
“Hừm, các người muốn theo bọn tôi cũng được”
“Nhưng tôi nói trước mọi việc đều nghe tôi ra lệnh, bằng không các ngươi tự mà tìm đường sống sót đi”
“Được bọn tôi tuyệt đối sẽ nghe theo lời cậu.”
Bọn người Trần Cảnh nhao nhao gật đầu hưởng ứng, riêng Phong Hạo cảm thấy quá vô lý liền miễn cưỡng cùng bọn Trần Cảnh ở một chỗ nghe theo lệnh của Vũ Phàm.
“Vậy còn chần chờ gì nữa, nhanh cái chân lên trời liền sắp tối rồi nơi này khả năng không an toàn”
Nói xong không chờ đợi bọn họ phản ứng gì Vũ Phàm liền một mạch chạy thẳng ra cửa cục cảnh sát. Mấy người còn lại cũng nghe theo không chần chờ chạy theo.
0