Chương 143: Bí mật
Cánh cửa mở ra, một tên thuộc hạ cúi đầu cung kính, tiến vào bên trong. Hắn ta hơi khom người, cất tiếng báo cáo:
"Thưa đại nhân, thuộc hạ xin báo cáo về kết quả truy đuổi hai kẻ khả nghi.
Cải tạo chiến sĩ và thợ săn biến dị đã được cử đi, nhưng không thể bắt kịp hoặc tiêu diệt chúng.
Theo quan sát của thuộc hạ, hai kẻ này di chuyển với tốc độ cực cao, đồng thời sở hữu sức mạnh vượt trội hơn siêu nhân loại bên ta quá nhiều.
Do đó, thuộc hạ nghi ngờ rằng chúng có thể là ô uế cải tạo chiến sĩ hoặc nâng cấp máy móc chiến sĩ.”
Nghe xong báo cáo, tên thủ lĩnh không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Hắn gõ nhẹ tay lên bàn, trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát.
Thủ lĩnh:
"Tình hình càng lúc càng nguy cấp, chúng ta phải cẩn trọng gấp bội phần! Tuyệt đối không được lơ là!
Theo dõi sát sao mọi di chuyển của kẻ địch, đặc biệt là tại phủ thành chủ, căn cứ C và căn cứ Z.
Còn nữa, đội trinh sát phái đi ra khỏi thành điều tra khu đầm lầy đã quá thời gian quay trở lại, ta lo ngại rằng họ đã gặp nguy hiểm."
Thuộc hạ:
"Thưa ngài, đúng như lời ngài nói. Theo dự kiến, thời gian này phải quay trở lại rồi.
Việc mất liên lạc đột ngột như vậy khiến thuộc hạ vô cùng lo lắng.
Bây giờ còn không có tin tức gì sợ là dữ nhiều lành ít."
Thủ Lĩnh: "Đã không còn kịp rồi. Mặc kệ bọn họ có quay về được hay không, kế hoạch phải tiến hành."
Thuộc hạ: "Rõ!"
Dừng một chút sắp xếp câu chữ, người thuộc hạ nói tiếp:
“Lần trước cũng có người dùng cách tương tự lén đột nhập vào, thực sự phòng tránh không nổi. Đây là đang gián tiếp trợ giúp những kẻ lạ mặt đó vào thành…”
Thủ Lĩnh cười lớn nói:
“Hahaha! Tất cả đã có an bài…
Lần trước có vẻ là người của căn cứ S, chúng chỉ quan tâm đến dược nhân mà thôi, không uy h·iếp được phe ta, cứ mặt kệ lũ dị hợm đó.
Không biết lần này sẽ là người của thế lực nào lại vào ít người như thế?”
Thuộc hạ như có hiểu ra, hỏi tiếp chuyện khác: “Thưa Ngài, chúng ta đã thu được thêm một lô dịch tủy xương, có thể biến thêm người thành thợ săn biến dị.”
Thủ Lĩnh: “Thuốc mồi sản xuất từ căn cứ Long Tuyền, bọn họ không dùng mà bán cho chúng ta, chứng tỏ trong đó nhất định có thiếu hụt, thành viên nòng cốt tuyệt đối đừng sử dụng."
Thuộc hạ: “Gần đây nội ứng từ trong quán bar, nơi mà người của căn cứ C dừng chân có truyền về một tin tức, không biết thật giả nhưng không thể không bẩm báo cho ngài.
Thủ lĩnh: "Bỏ qua lời sáo rỗng! Nói mau!"
Thủ hạ run rẩy:
"Thưa ngài, một tên lính say xỉn ở căn cứ C lỡ lời tiết lộ với đồng đội. May mắn thay, mật thám đã nghe được.
Hắn ta nói rằng, công thức dùng tủy xương quái vật và thuốc mồi, càng tăng thực lực lên càng dễ dị biến thành chân chính quái vật.
Căn cứ Long Tuyền phổ biến rộng rãi ra bên ngoài, tích cực bán rẻ cho chúng ta, bởi vì đã xem khu vực rừng rậm thành hậu hoa viên.
Bọn họ muốn có càng nhiều người biến thành quái vật cấp lãnh chúa, đồng thời nắm giữ cửa sau trong mã gene, thu gặt quái vật loại này sẽ dễ dàng hơn săn bắt quái vật ngoài tự nhiên rất nhiều.”
Thủ lĩnh nghe xong, tái nhợt mặt mày, đập bàn nện tay: "Khốn kiếp! Lũ Long Tuyền khốn nạn đó, không ra người cũng chẳng ra quỷ, coi thường chúng ta quá đáng!"
Hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh, thủ lĩnh tiếp lời: "Tin tức này khỏi cần kiểm nghiệm, hơn phân nửa là thật.
Ta không hiểu vì sao căn cứ C lại cố tình để lộ bí mật trong thời gian n·hạy c·ảm này... Bè lũ Long Tuyền thâm độc như thế, ngấm ngầm bố cục mấy năm…Chỉ tiếc lúc này biết đến đã trễ."
Thủ hạ: "Thưa ngài, An đại nhân mới ngả về phe ta không lâu, hắn đã trở thành thợ săn biến dị từ trước. Cũng là người có thời gian hòa hợp ngắn nhất và sử dụng dịch tủy xương nhiều nhất.
Do lo sợ thực lực của chúng ta không đủ, mấy ngày nay ngài ấy đã liên tục sử dụng dịch tủy xương cấp lãnh chúa dù quá trình hòa hợp lần thứ tư còn chưa hoàn tất.
E rằng nếu tiếp tục như vậy, ngài ấy sẽ có nguy cơ biến thành quái vật bất kỳ lúc nào..."
Thủ lĩnh:
"Ta sẽ đích thân đến khuyên nhủ hắn. Ngươi cũng phải cẩn trọng hơn trong mọi việc. So với căn cứ C và căn cứ Z, chúng ta vẫn còn quá yếu ớt. Đừng để sự việc nội bộ tự hại mình."
Thủ hạ: "Rõ!"
Đổng A và Sở Tuyết không hề hay biết những âm mưu ngầm đang diễn ra giữa các căn cứ lớn. Nhiệm vụ của họ đơn giản chỉ là tìm kiếm dược nhân.
Còn những nhiệm vụ phụ trước đây, bao gồm việc điều tra tung tích đội lính đánh thuê m·ất t·ích và máy truyền tin tinh quỹ, giờ đây chỉ còn cách gạt qua một bên do tình hình đã thay đổi.
"..."
Đổng A dễ dàng chạy thoát truy đuổi, hơi hóa trang một chút đứng ở một ngõ hẻm chờ đợi. Không lâu lắm, Sở Tuyết cũng theo thiết bị định vị tìm tới.
Cả hai định tìm nơi đông người để thu thập thông tin, nhưng thời cục bây giờ dị thường, người đi lại trên đường đều duy trì trầm mặc, sắc mặt ai cũng nặng nề.
Người dân sau khi ra ngoài đổi được vật dụng cần thiết sẽ lập tức trở về chỗ ở, giống như ở bên ngoài càng lâu càng dễ m·ất m·ạng vậy.
Người trong thành về cơ bản là không trò chuyện ở trên đường. Siêu thính lực luôn luôn lập công, gặp phải tình cảnh này cũng đành vô dụng.
Đổng A là người mới tiến vào thành, cũng có thể cảm nhận được “mùi thuốc s·ú·n·g” trong bầu không khí.
Thành Chủ Đuổi đi đa số người sống sót, thành phố cực trống trải, có nhiều phòng ốc lụp xụp và lều trại bị bỏ hoang. Cặp đôi chọn một chỗ tạm trú trong một căn phòng trống rỗng.
Tiếp theo là hành trình dài đầy gian nan và nguy hiểm khi hai người ra ngoài thu thập thông tin.
Hôm nay, cả hai quyết định ở lại trong phòng. Điều chỉnh lại kế hoạch một chút.
Sở Tuyết cầm trên tay túi hạt, vẻ mặt thích thú:
"Ai mà ngờ được, nơi đây lại dùng hạt cây làm tiền tệ! Nhìn những hạt này đẹp quá đi thôi!"
Đổng A cũng tán thán nói:
“Khó trách nó có thể làm vật ngang giá. Ngoài vẻ ngoài bắt mắt, đây còn là một loại gia vị tuyệt vời. Hương vị đặc trưng khi kết hợp với thịt đúng là không có chỗ chê, còn ngon hơn cả Si chua.”
Sở Tuyết tò mò:
"Họ nói loại cây biến dị này tên là 'Đồng Hăng'. Không biết nó trông ra sao nhỉ?
Liệu những hạt này có thể gieo trồng được không? Nếu biết cách, em muốn mang về căn cứ trên núi trồng thử.
Anh thử ăn trực tiếp hạt này xem sao! Vị ngọt thanh của nó sẽ khiến anh say mê đấy!"
Đổng A hào hứng chia sẻ tin tức mới:
"Anh thử qua rồi, cảm giác cơ thể mạnh mẽ hơn, tuy chỉ là một chút ít thôi. Nhưng nếu dùng đều đặn, hiệu quả hẳn sẽ rất khả quan."
Đây là lần đầu tiên Đổng A phát hiện thứ có thể trực tiếp tăng cường sức mạnh bản thân, vì vậy hắn vô cùng quan tâm.
Tuy nhiên, cũng có khả năng loại hạt này chỉ có tác dụng với Đổng A và Sở Tuyết, còn vô hiệu với những người khác. Do đó, người dân Thành El Dorado mới sử dụng nó làm tiền tệ giao dịch.
Sở Tuyết: “ Em cũng cảm thấy tương tự nhất là khi dùng chung với dịch tủy xương quái vật, cảm nhận sẽ rõ ràng hơn.”
Đổng A: “Đúng vậy! Cảm nhận của anh rất nhạy bén, không thể nào sai được.”
Sở Tuyết: “Có cơ hội, nhất định phải kiếm lấy thật nhiều hạt này để mau chóng tăng thực lực lên.”
Đổng A gật đầu đồng ý, đưa cuộc trò chuyện trở lại chủ đề chính:
"Đúng vậy! Giờ đã có tiền, bên ngoài lại khó mà nghe trộm được thêm tin tức hữu ích, chúng ta chia ra, vào trong quán bar điều tra một phen.
Em nhớ cải trang cẩn thận đừng bại lộ thân phận.”
Sở Tuyết hào hứng:
"Được rồi! Anh cũng vậy nhé. Lần đầu tiên em đến quán bar đấy! Thật là háo hức..."
Đổng A nhắc nhở:
"Đang làm nhiệm vụ đấy! Tập trung!"
"..."