Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Chương 152: Chiến đấu (1)
Tại một khu định cư bỏ hoang, bị bao phủ bởi cây cỏ rậm rạp, một cửa hầm được mở ra.
Đổng A và Sở Tuyết xách balo nặng trĩu, bò lên mặt đất. Khi nãy chỉ tập trung chạy trốn nên không cảm nhận được gì, bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, mới có thời gian suy nghĩ lại, cả hai cảm thấy như vừa bước ra từ cửa tử.
Sở Tuyết có chút rùng mình cảm thán: "Quá đáng sợ! Nếu chúng ta không chạy nhanh, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, có lẽ đã bỏ mạng tại Thành El Dorado rồi."
Đổng A: "Em có để ý những gì người đàn ông kia nói trong loa phát thanh không? Nếu đúng như lời ông ta nói, thì có thể giải thích phần nào những sự việc đã diễn ra trong thành."
Sở Tuyết: "Không biết lõi rừng rậm là thứ gì, mà người của căn cứ Long Tuyền nhất định phải có cho bằng được?"
Đổng A: "Anh thấy việc này chưa kết thúc đơn giản như vậy đâu."
Sở Tuyết: "Chúng ta sợ rằng lại bị cuốn vào một âm mưu nào đó. Em rất ghét chuyện này."
Đổng A: "Anh cũng vậy."
Cả hai nghỉ ngơi một chút để phục hồi tinh thần, sau đó chuẩn bị tra khảo thông tin.
"..."
Đổng A hứng thú nhìn tên da xanh:
"Căn cứ Long Tuyền từ khi nào lại to gan như thế, dám gây chuyện bên ngoài rồi còn đổ tội cho căn cứ Z. Cho rằng căn cứ Z không dám trả thù các ngươi sao?"
Tên da xanh, nếu không phải được Đổng A mang ra, đã sớm trở thành phân bón cho thực vật biến dị. Hắn chẳng giống đồng bọn, không hung hãn cũng chẳng gan lì, liền khóc lóc cầu xin:
"Đại nhân, ta không biết gì cả, chỉ làm theo chỉ thị."
Đổng A hơi mất kiên nhẫn: " Nói! Các ngươi tìm dược nhân để làm gì?"
Thấy đối phương do dự, Đổng A nói tiếp:
"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, Thủ đoạn t·ra t·ấn ta biết rất nhiều, không cần làm khó nhau. Đúng hay không?
Tên da xanh kêu lên: "Đại nhân! Xin cho con đường sống, ta chỉ làm theo lệnh. Huhuhu.
Chúng ta tìm dược nhân để định vị dược nhân tinh khiết hơn, muốn tìm đường đến Hố Sâu!"
Nhìn đối phương nhát hơn chuột, Đổng A rất hứng thú đánh giá lại tên da xanh. Loại cực phẩm như này sau tận thế đã khá hiếm gặp. Sau đó, hắn nở nụ cười nói:
"Ồ! Ngươi đem tất cả tin tức mà ngươi biết nói ra đi, biết đâu ta có thể tha mạng. Ta thề với trời, ta là người rất có tình thương người đấy."
Tên tù binh không biết nhiều, toàn những tin tức ngoài lề. Tuy nhiên, chỉ cần cho Đổng A thời gian chỉnh lý lại thông tin, hắn cũng có thể đoán ra được nhiều điều.
Chuyện là căn cứ Long Tuyền không biết từ đâu nghe được tin, đội ngũ lính đánh thuê chính thức của căn cứ Z, đi nhận Thuốc an thần vĩnh cửu của Thành El Dorado gặp sự cố, biến mất không còn tăm tích.
Do đó, họ mới giả dạng căn cứ Z để tiến vào thành, m·ưu đ·ồ t·ấn c·ông phủ thành chủ để tìm nơi có chứa lõi rừng rậm. Còn lõi rừng rậm là gì thì chỉ có chỉ huy của họ mới biết.
Căn cứ C vâng mệnh căn cứ T đến đây, có vẻ như mục đích chính là muốn giao dịch Thuốc an thần vĩnh cửu với thành chủ El Dorado. Có thật là như vậy hay không, tên da xanh cũng không biết.
Việc hợp mưu t·ấn c·ông phủ thành chủ là do căn cứ Long Tuyền giả dạng lính đánh thuê chính thức của căn cứ Z gây ra.
Đội ngũ 12 người đi vây bắt dược nhân để tìm manh mối đến một nơi gọi là Hố Sâu, nghe nói ở đó đang giam giữ một dược nhân có độ tinh khiết rất cao. Giữa các dược nhân có cảm ứng mạnh mẽ hơn các thiết bị truy tung nhiều, đặc biệt là những dược nhân đã có thời gian dài tiếp xúc với nhau.
"..."
Hỏi đến đây, Đổng A bỗng quay ngoắt nhìn về hướng rừng rậm. Hắn ra hiệu cho Sở Tuyết cảnh giác, mặc kệ tên tù binh rồi tự trang bị v·ũ k·hí cho mình.
Đáng tiếc, đối phương ẩn nấp quá tốt. Khi Đổng A phát hiện ra bóng mờ bao vây thì đã quá muộn, cả hai không thể chạy trốn.
Vài bóng người với khuôn mặt tái nhợt, lấp ló sau những cành lá rậm rạp của thực vật biến dị xuất hiện trong tầm mắt, cắt đứt đường lui của hai người.
Đổng A không hề sợ hãi, nhìn những khuôn mặt tái nhợt kia, như đoán ra điều gì, liền hỏi:
"Là người của căn cứ S?"
Thanh niên trong nhóm đối phương nhìn Đổng A và Sở Tuyết đầy hứng thú, không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Các người là ai?"
Sở Tuyết thấy bộ điệu kênh kiệu của hắn ta liền bực mình:
"Mắc mớ gì đến các ngươi?"
Thanh niên kia không giận, chỉ nói:
"Liên quan lắm chứ! Dược nhân ở đây!"
Đổng A vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt hỏi:
"Muốn c·ướp chứ gì?"
Thanh niên khinh khỉnh:
"Đúng vậy!"
Sở Tuyết tức giận:
"Không làm mà đòi có ăn hả? Nằm mơ đi!"
Thanh Niên: “Đã nhận ra bọn ta, cũng phải hiểu được, nếu đoàn chiến, các ngươi hoàn toàn không có cơ hội, thức thời giao ra, ta cho toàn thây.”
Đổng A giận quá thành cười nói: "Nói nhảm nhiều thế! Đánh nhau rồi mới biết được!"
Dứt lời, hắn vung v·ũ k·hí lao lên, quyết tâm hạ gục kẻ địch trước khi chúng kịp biến thân.
Tốc độ của Đổng A nhanh đến kinh người, nhưng kẻ địch đã có sự đề phòng. Một số tên biến thân ngay lập tức, một số khác đã biến thân từ trước, ẩn nấp trong bụi cây lao ra cản trở.
Đổng A không phải dạng vừa, hắn dễ dàng húc bay một con quái vật, rồi dùng thương kết liễu một tên đang trong quá trình biến thân.
Hắn không ngừng lại, mũi thương xoay một vòng, đâm vào một con quái vật khác đang tiến lên vây công.
Con quái vật ỷ vào sức hồi phục kinh người nên không thèm né tránh, để mũi thương đâm xuyên cơ thể. Nó còn muốn lợi dụng điều đó để hạn chế tốc độ của Đổng A. Tuy nhiên, đây là một quyết định sai lầm. Mũi thương "Ùm" một tiếng, nổ tung từ bên trong, xé xác con quái thành nhiều mảnh.
Thanh niên nói chuyện lúc trước vẫn chưa biến thân, dĩ nhiên là thủ lĩnh của bọn này, chỉ đứng đó, hứng thú nhìn mọi người chiến đấu, thật ngạo mạn đến mức không thể tả.
Nhưng rất nhanh hắn liền không cười nổi. Người nữ có sức chiến đấu kinh người, một tay cầm đao có chuôi được tạo hình khá kỳ lạ, giống như từ chân của loài bò sát nào đó, bọc một lớp vảy sừng dày.
Lưỡi đao có vẻ dẫn điện, với cường độ dòng điện cực mạnh, đến mức quái vật biến thân cách điện tốt vẫn bị giật cho b·ốc k·hói.
Tay kia cầm đao siêu tần, không khác gì cưa lốc, Quái vật bên mình dù cho có sức hồi phục kinh người, nếu bị phá xác liền mất sức chiến đấu ngay lập tức.
Nhìn bộ dáng thành thạo của người nữ xem ra đây không phải lần đầu tiên người ấy chiến đấu với căn cứ S.
Người nam kia thì càng biến thái hơn. Ngoài đao siêu tần, từng cú đấm mạnh mẽ kinh người, không chỉ làm da thịt con quái nhão nhoẹt mà mỗi đòn còn hất tung quái vật ra xa, không thể nào vây kín được. Hơn nữa, tốc độ, phản ứng và khả năng hồi phục của hắn ta còn vượt trội hơn so với bên mình.
Thanh niên thầm kinh hãi: "Đây là quái vật gì? Là người của căn cứ nào? Tại sao lại đáng sợ như vậy?"
May mắn là v·ũ k·hí trong tay đối thủ có sức sát thương không cao, dù biến thái, lực chiến chỉ tương đương với xương vỏ ngoài Thiết Giáp (cấp 4). Hắn tin rằng phe mình có thể mài c·hết hai người.
Một lúc sau, sắc mặt của thanh niên càng lúc càng khó coi. Người nam như động cơ vĩnh cửu, đánh mãi không xuống sức, càng đánh càng hăng.
Người nữ thì lấy bình nhỏ dắt trên thắt lưng uống vào, một bình giúp khôi phục thương thế, một bình cung cấp năng lượng, cũng không kém cạnh chút nào.
Thanh niên thầm nghĩ: “CMN đang uống thuốc tiên hay sao? Hai người này quá kỳ quái? Bọn họ là từ kẽ nứt nào chui đi ra?”