Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 182: Chuyện phiếm

Chương 182: Chuyện phiếm


"Đổng A" ôm lấy Sở Tuyết, bước đến chỗ Nguyễn Văn Hồng và ngồi xuống. Suốt những ngày qua, chiến đấu liên miên cùng với quá trình hồi phục liên tục, trong các tế bào đã để lại nhiều sai mã di truyền – tai họa ngầm mà không phải sinh học cải tạo chiến sĩ nào cũng ý thức được.

Hắn quyết định tận dụng cơ hội này để xử lý vấn đề, cho thân thể thời gian nghỉ ngơi và điều chỉnh. Đồng thời, “Đổng A” lấy ra sổ tay, cẩn thận ghi lại phương pháp trị liệu. Rõ ràng, hắn đang chuẩn bị để khi Đổng A kia tỉnh dậy, sẽ có đủ thông tin để tiếp tục chữa trị giúp Sở Tuyết. Ngoài ra, phương pháp còn giúp các khả năng ngủ say sẽ sớm khôi phục hơn một chút.

Nguyễn Văn Hồng nhìn Đổng A, nhận ra sự thay đổi kỳ lạ của đối phương, tò mò hỏi:

"Ngươi? Nhân cách khác của Đổng A?"

“Đổng A” nhún vai, đáp:

"Ta không phải. Nói thế nào đây? Khá phức tạp. Trước đây từng là, nhưng hiện tại… có thể xem là một người khác."

Nguyễn Văn Hồng khẽ thở dài, ánh mắt đầy mỏi mệt:

"Ngươi thực không đơn giản...Không đơn giản thì sao chứ? Ta sắp c·hết rồi. Mạng người, dù thường dân hay siêu nhân loại, cuối cùng cũng thật rẻ mạt."

“Đổng A” không để ý đến lời cảm thán của hắn, hỏi:

"Nếu cứ thế bỏ đi, Đổng A chắc chắn sẽ không vui. Ngươi muốn nhắn lại điều gì cho hắn?"

Nguyễn Văn Hồng chưa trả lời ngay, ánh mắt lơ đãng. Hai người lúc này trông chẳng giống đang đối thoại, mà như tự thuật. Lát sau, Nguyễn Văn Hồng lẩm bẩm:

"Ta nhận ra, khi ở gần ngươi, tinh thần cảm thấy dễ chịu. Đau đớn giảm đi nhiều."

“Đổng A” giơ ngón trỏ lên, chỉ vào thái dương của mình, khẽ nói:

"Đó là năng lực của ta."

Hắn tiếp tục, giọng đều đều:

"Thời gian của ngươi chẳng còn nhiều. Ngươi có gì muốn nhắn nhủ? Ta đã lâu chưa xuất hiện, hơi cô độc. Nhân tiện trò chuyện chút?"

Nguyễn Văn Hồng nở nụ cười yếu ớt, hỏi:

"Ngươi cho ta uống thuốc gì vậy? Thật thần kỳ. Với thương thế này, lẽ ra phải c·hết từ lâu rồi."

Không đợi đáp án, hắn nói tiếp, giọng giống đang độc thoại:

"Đời ta lúc trẻ, vừa là thiên tài vừa là kẻ điên cuồng, từng nghĩ như thế là hay, là đúng. Nhưng giờ nhìn lại, chẳng có gì đặc sắc cả.

Ngày ấy,…"

Nguyễn Văn Hồng dừng lại, hít sâu một hơi như để làm dịu cơn đau trong thân thể. Hắn liếc nhìn “Đổng A” người vẫn cặm cụi ghi chép, không nhìn về phía mình.

Chẳng thèm bận tâm, Nguyễn Văn Hồng tiếp tục, giọng điệu tựa bài tự sự:

"Ta có một đứa con gái. Nàng là kết quả ngoài dự đoán. Lúc không thể làm chủ cảm xúc của mình, điều đó đã dẫn đến chuyện này.

Mẹ của nàng… không biết ta. Nàng ấy đã q·ua đ·ời sau khi sinh bé. Lúc đó, ta và ta của bây giờ rất khác – rất điên loạn."

Hắn dừng lại, đôi mắt ánh lên vẻ hối tiếc mơ hồ, rồi nói tiếp:

"Phải tới sau này, khi căn cứ Z thực hiện chương trình bí mật phân loại mã gene, ta mới biết mình có con.

Nhớ lần đầu nhìn thấy nàng… nàng đang ở một điểm tập trung bên ngoài trung tâm thương mại, được đám nhóc lạ lẫm cưu mang. Bọn chúng bới rác để kiếm ăn.

Khi đó, đứng từ xa nhìn nàng và lũ trẻ… chẳng hiểu sao trong lòng lại trào lên sợ hãi. Trong đời, ta chưa bao giờ cảm thấy sợ như vậy."

Hắn dừng lại, rồi bất ngờ hỏi “Đổng A”:

"Ngươi biết vì sao không?"

“Đổng A” vẫn vừa ghi chép vừa lắng nghe, đáp đơn giản:

"Ta không biết."

Nguyễn Văn Hồng khẽ cười nhạt, giọng trầm xuống:

"Cũng vậy. Ta đâu có biết vì sao lại sợ. Ta đã tìm nhiều câu trả lời, nhưng chẳng cái nào thực sự thỏa đáng."

Lúc này, “Đổng A” tạm ngừng bút, chuyển sự chú ý sang chi tiết khác:

"Căn cứ Z phân loại mã gene để làm gì?"

Nguyễn Văn Hồng thoáng nhíu mày, rồi trả lời ngắn gọn:

"Để phát triển dự án bí mật. Không thể tiết lộ."

“Đổng A” không truy hỏi thêm:

"Được rồi."

Nguyễn Văn Hồng tiếp tục câu chuyện, ánh mắt lặng lẽ nhìn về quá khứ:

"Sau đó, ta âm thầm phái người hỗ trợ bọn trẻ, để chúng có thể sống sót qua những cơn ác mộng của quái vật, t·hiên t·ai, nhân họa.

Thời gian trôi nhanh, thoắt cái đã bốn năm. Con gái ta tròn bốn tuổi. Đám nhóc cưu mang nàng, có hai đứa đã trưởng thành, còn lại đều trở thành thiếu niên. Sinh mạng của bọn chúng thật kiên cường."

Nghe đến đây, “Đổng A” nghi hoặc:

"Ngươi nên đưa nàng vào căn cứ Z mới tốt?"

Nguyễn Văn Hồng lắc đầu, giọng điệu nặng nề:

"Ta không tán đồng với lý niệm của Tướng Quân. Nàng ở bên ngoài sẽ tốt hơn. Hơn nữa, ta sở hữu tư tâm, sợ rằng nếu nàng tiến vào căn cứ, nàng sẽ chẳng còn là chính mình…"

Câu nói này khiến “Đổng A” cảm thấy hứng thú. Trong đầu hắn chợt nảy ra một suy nghĩ:

“Vậy Nguyễn Văn Hồng hiện tại có là chính hắn?”

Hắn tiếp tục hỏi:

"Ngươi có thể nói rõ nguyên nhân không?"

Nguyễn Văn Hồng chỉ lắc đầu, trả lời dứt khoát:

"Không thể."

Nguyễn Văn Hồng nói tiếp, giọng điềm tĩnh:

"Ngươi trở lại căn cứ Z, nếu được, hãy cưu mang đám trẻ. Ta đã theo dõi chúng rất lâu, nhân phẩm không sai. Trong tận thế, tìm được những đứa trẻ như vậy thật chẳng dễ dàng gì."

Hắn khẽ dừng lại, cân nhắc điều gì đó, rồi tiếp tục:

"Căn cứ của các ngươi… ta từng đi qua. Nơi đó khá tốt. Lần này, khi trở về, cố gắng đổi lấy tổ hợp khử phóng xạ, rẻ thôi. Nó nằm ở danh sách ba, kích thước khá nhỏ gọn. Sau đó, hạn chế đi xa. Tốt nhất là ở yên dưới hầm hoặc trung tâm thương mại. Ta nghĩ căn cứ Z sẽ thông báo trước."

"Đổng A" liền hỏi, giọng pha chút nghi hoặc:

"Sắp n·ổ b·om nguyên tử sao?"

Nguyễn Văn Hồng gật đầu, vẻ mặt chưa đổi:

"Đúng vậy, bom nhiệt hạch. Căn cứ T dự định sử dụng loại bom ấy để tiêu diệt các điểm siêu tụ tập zombie và quái vật. Ngươi nghĩ bọn họ thành công không?"

Đổng A nhếch mép, đáp thẳng thừng:

"Bọn họ mơ hão!"

Nguyễn Văn Hồng khẽ cười nhạt:

"Ta cũng nghĩ vậy, hẳn có m·ưu đ·ồ gì khác. Một đám người lúc nào cũng tỏ vẻ thần bí, trong bụng không biết chứa bao nhiêu thứ xấu xa.

À, còn một chuyện nữa vừa nhớ ra: trong vòng mười năm tới, nhất định phải rời khỏi căn cứ Z. Hãy tìm nơi khác để dung thân. Đại Khủng Bố sẽ xảy ra."

“Đổng A” liếc nhìn hắn, biết rõ Nguyễn Văn Hồng vì lý do bảo mật sẽ không tiết lộ “Đại Khủng Bố” đó là gì. Hắn bèn nói:

"Cảm ơn những thông tin quý báu của ngươi. Ta đã ghi hết vào sổ tay. Hi vọng khi Đổng A tỉnh lại, hắn sẽ coi trọng chúng."

Sau một thoáng im lặng, “Đổng A” chợt hỏi:

"À, con gái ngươi tên gì?"

Nguyễn Văn Hồng đáp, giống chuyện chẳng mấy quan trọng:

"Ta chưa đặt tên cho nàng. Ngươi rảnh rỗi thì lấy đại cái tên đi."

“Đổng A”: "…"

Hắn không biết phải nói gì. Trong lòng thầm nghĩ: "Đây là điều người cha có thể nói ra sao?"

Nguyễn Văn Hồng khẽ cười, lấy từ balo ra một viên pin nguyên tử nhỏ gọn, rồi nói:

"Thù lao của ta. Có nó, sẽ giúp ngươi rất nhiều chuyện. Tiếc rằng lõi phóng xạ rời chỉ có một cái. Ngươi tự tìm cách khắc phục đi."

Hắn tiếp tục, giọng nghiêm trọng hơn:

"Những viên pin khác trong thiết giáp và thiết bị lõi, chớ dại mà sử dụng. Hãy mang chúng về căn cứ để đổi điểm cống hiến. Bên trên căn cứ Z đã xử lý qua. Nếu không sở hữu mã DNA chuẩn, bọn họ sẽ phát hiện. Một khi bị phát hiện, ngươi sẽ bị thanh trừng."

"Đổng A" gật đầu, đáp:

"Được rồi. Đã nhớ rõ.

Nhắc đến mới nhớ, con đường của các ngươi làm ta nghĩ tới một người. Hắn cũng rất đam mê máy móc."

Nguyễn Văn Hồng tò mò:

"Hắn là máy móc cải tạo chiến sĩ sao?"

"Đổng A" trầm ngâm, ánh mắt xa xăm:

"Ta không rõ bây giờ hắn đã trở thành bộ dạng gì. Nhưng có lẽ… rất giống các ngươi."

Nguyễn Văn Hồng hỏi tiếp, giọng như cố nén cơn mệt mỏi đang bủa vây:

"Hắn tên gì? Trong giới, chưa biết chừng ta từng nghe qua."

"Đổng A" khẽ cười:

"Hắn ư? Hắn được gọi Số 006. Một người với những suy nghĩ độc đáo."

"..."

Chương 182: Chuyện phiếm