Đội của Đổng A trực tiếp lái xe đến căn cứ của Thạch Đầu bang. Cả đội băng qua đ·ống đ·ổ n·át, đột nhập vào trong, g·iết hơn 50 con zombie, mới coi như dọn dẹp sạch sẽ.
Trong căn cứ một mảnh hoang tàn đổ nát, vật phẩm đáng để Đổng A coi trọng không nhiều. Ngoài 2 cái máy phát điện diesel cùng một ít thực phẩm, thì chủ yếu là rượu và thuốc lá. Trong mắt đám xã hội đen 2 thứ này mới là thứ có giá trị hơn.
Có một ít vật phẩm có dấu hiệu sau này bị dọn đi, hẳn trong này còn người sống sót, mà khả năng cao là “nô lệ" thủ bút. Có vẻ như, trong lúc cả đội đi thu thập căn cứ siêu thị, những nô lệ này đã thoát ra phòng giam, thu thập nhu yếu phẩm rời đi nơi đây. Bị zombie vây một đêm như vậy mà không c·hết, cũng coi như kỳ tích.
Đổng A đang thu thập vật phẩm thì Thanh Nhã tìm tới:
“Còn có nô lệ sống sót, mà lại không có rời đi, xử lý như thế nào?”
Đổng A nghe vậy có chút ngạc nhiên cau mày nói:
“Đi, vậy đi xem một chút”
Trong phòng giam chỉ còn lại một trung niên đại thúc, mặc dù từ hai tay, bộ ngực đến nhìn, hắn trước kia có tập qua thể hình, nhìn rất vạm vỡ, nhưng hắn lại chột một mắt, còn bị què chân,một cái chân giả của hắn đã hỏng mới không thể chạy được.
Trung niên đại thúc nhìn thấy đổng A, mới tò mò quan sát. Theo như đại thúc này thấy, cái đội ngũ này, nhân số ít ỏi mà lại đa phần là nữ, mặc dù đã trải qua máu lửa tẩy lễ, nhưng trên thân những người trẻ này còn chưa mài hết đi được một ít vẻ non nớt. Cho đến khi nhìn thấy Đổng A, lõi đời như hắn cũng cảm thấy không hiểu, không nhìn thấu được nam nhân đối diện.
Đổng A cũng giống như vậy, nhìn qua thì biết đại thúc này không đơn giản. Mấy ngày gần đây hắn phát hiện mình có năng lực mới, có chỗ dựa vào, quyết định đánh cược một lần, bèn dâng lên chiêu mộ chi tâm. Mà với tình trạng hiện tại của đại thúc, cũng không thể uy hiếp cái gì, chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.
“Xin chào, ta là Đổng A, là đội này thủ lĩnh"
“Các ngươi là nhóm người đã đánh tan Thạch đầu bang sao?” Vị đại thúc kia chẳng thèm chào hỏi lập tức đi thẳng vào vấn đề.
Đổng A không có để ý, thành thật trả lời:
“Phải! bọn chúng quá rêu rao, không kiêng nể gì, người như vậy đều sống không lâu.”
“Các ngươi nhân số chỉ có chừng này à?”
“Ngài nghĩ đâu?”
“Thật là bất khả tư nghị!"
“Vốn dĩ chúng ta có thể để ngươi mặc kệ, nhưng suy cho cùng chúng ta cùng thạch đầu bang người không giống, ngài có cần trợ giúp gì, nếu làm được, chúng ta sẽ cố gắng giúp đỡ."
“Các ngươi mặc ta đi thôi, ta đã bị bỏ đói mấy ngày, không còn sức nữa, cộng với chân cẳng thế này trong tận thế, đã hết cứu, trước khi chết ta muốn yên tĩnh chút.”
“Đại thúc, ngươi còn khoẻ mạnh đây, chân tay giả ta có thể giúp ngươi chế tạo, cũng không tốn quá nhiều thời gian, chỉ là ngươi phải đồng giá trao đổi, ta không có ý định giúp không công người khác.”
“Ngươi có ý muốn cho ta nhập bọn sao, ngoài bản thân ta ra, ta không còn thấy mình có gì có thể trao đổi.”
“Ngươi phải thể hiện được giá trị tương xứng”.
“Là cựu quân nhân có đạt tiêu chuẩn hay không? Chỉ là ta đã tàn phế, ngươi không sợ ta phản bội ngươi sao, dù sao đều đã là tận thế, chàng trai trẻ, người xa lạ là không thể tuỳ tiện tin.
“Không sao tín niệm có thể từ từ thành lập, dẫu sao đồng đội hiện tại của ta, trước kia đều không nhận biết qua. Hơn nữa từ trên người ngươi, ta cảm nhận được rất đặc biệt, ngươi có thể coi đó là năng lực của ta .”
Đại thúc hơi có vẻ ngạc nhiên. Đến như mọi người trong đội cũng có chút bất ngờ. Đội trưởng luôn thận trọng, thế mà hôm nay quyết định dứt khoát như vậy. Nhưng trong đội ngũ, đổng A có quyền quyết định tuyệt đối, không ai nói gì thêm.
“Dù đã tận lực đánh giá cao đối phương, không nghĩ tới còn là cựu binh. Không nói đến tín nhiệm vấn đề, những kinh nghiệm của vị đại thúc này hẳn là rất quý giá, cái mà đội ngũ toàn người trẻ tuổi này đang thiếu nhất.” Đổng A thầm nghĩ.
Đến bây giờ đội ngũ toàn phụ nữ, người già và trẻ em, nhưng đừng thấy vậy mà khinh thường, sức chiến đấu không thể nghi ngờ. Quan trọng là tin tưởng lẫn nhau.
Thấy Đại Thúc không nói gì, coi như đồng ý, Đổng A sai lập thành cõng hắn ra nhà ở di động. Thu thập xong vật tư đã chiều tà, mới dẫn người rời đi thành phố, trở về địa điểm cũ đóng trại.
Mặc dù nhiên liệu còn có rất nhiều, nhưng không thể lãng phí. Để tiết kiệm, mọi người dùng củi nấu nướng thức ăn tối. Xung quanh xe hàng quây thành vòng, đài quan sát trên thùng xe có người đang ngồi cảnh giới. Quây quần bên đống lửa trại ở trung tâm, Đổng A mới có dịp trò chuyện sâu hơn với đại thúc.
Đại thúc chỉ nói hắn gọi Lão Tân, còn họ tên đầy đủ thì không có nói tới, không biết xung quanh cái tên này có cố sự gì không tiện đề cập. Đổng A cũng không thèm quan tâm, có cái tên gọi là được.
Lão tân là cựu binh nên thành thạo súng ống là chuyện đương nhiên, ngoài ra còn biết thảo dược, cách đấu, biết cả lái máy bay trực thăng, tóm lại rất nhiều cũng rất tạp. Nhưng phải có một cái hắn tự tin nhất đó là cách đấu, bây giờ tàn phế, nhưng dạy cho bọn Đổng A để tăng lên sức chiến đấu là chuyện rất dễ dàng.
Lão Tân sau khi vào đội, liền liên tiếp bất ngờ này đến bất ngờ khác. Ngoài đổng A, hắn không nhìn thấu, hắn gặp Sở Tuyết quả thật là cách đấu thiên tài, nếu học được bản lĩnh của hắn thì tương lai không thể hạn lượng.
Không giống với những người sống sót khác, ưu tiên tráng nam, trong đội ngũ này chỉ toàn là phụ nữ, trẻ em, lại thêm hắn cái người già tàn tật, không biết nhóm người này sẽ sống được bao lâu, nhưng tựa hồ ở trong đội ngũ như vậy, cảm nhận được một tia ấm áp.
"Đội trưởng ta đã nghe được kế hoạch của ngươi, ta không có ý kiến, tuy nhiên sau khi trở về cô nhi viện xong đâu? Ngươi định làm như thế nào?" Lão Tân tò mò hỏi lên mọi người tiếng lòng.
"Đi kiếm một nơi an thân chi địa. Ta đã dự định một số địa điểm thích hợp, nhưng phải đi qua nhìn mới biết được có phù hợp hay không. Nếu ngươi biết chỗ nào phù hợp cũng có thể đề nghị cho ta". Đổng A đáp.
Mọi người nghe vậy, trong mắt đều hiện lên một tia hướng tới. Từ trước tận thế bất động sản đắt đỏ, làm cả đời cũng mua không nổi, đến sau tận thế nguy hiểm bốn bề, an thân chi địa luôn luôn thứ quý giá nhất a.
Ăn uống, trò chuyện đến 7:00 pm, Đổng A quay trở lại bàn làm việc, cần gấp rút chế tạo chân giả cho lão tân, hắn đoán chừng, cái này cũng sẽ tiêu tốn khoảng chừng ba buổi tối. Trước khi vào việc, nhìn danh sách chiến lợi phẩm trên tay mà Thanh Nhã đã chỉnh lý, trên cơ bản tất cả các chiếc xe trong đoàn đều đã bị hàng hóa chất đầy, chủ yếu là lương thực. Cũng bởi vì số vật tư mới này, hắn còn phải tìm tới thêm một chiếc xe tải năm tấn mới vận chuyển hết.
Nhìn thấy thu được bốn thanh súng ngắn glock, Đổng A cau mày, cái đồ chơi này đối phó người thì được, nhưng đối phó zombie có chút yếu. Dẫu sao vỏ đạn đã nhặt được một ít nên đạn có thể tự DIY ra được, đưa cho đội viên phòng thân cũng không tệ. Thế là hắn sắp xếp việc chế tác đạn vào kế hoạch của mình.
Ngày hôm sau, do thiếu một số hoá chất, Đổng A cho cả đội đến cửa hàng hóa chất lục soát đến chín giờ sáng, sau đó mới lái xe quay lại nhà kho trung chuyển, không ghé vào mà lên thẳng đại lộ, rời xa thành phố. Chuyến đi sắp tới tương lai chưa biết như thế nào, nhưng ngọn lửa hy vọng trong tim mọi người đã được thắp lên, thì khó mà dập tắt được.
(Cảm ơn đề cử. Chúc các bạn một ngày tốt lành)
0