Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 223: Bồi thường

Chương 223: Bồi thường


Đổng A và Sở Tuyết cùng nhau đi đến trung tâm giao nhận nhiệm vụ của lính đánh thuê chính thức. Hai người dự định nhận vài nhiệm vụ mà không cần phải di chuyển quá xa, vừa kiếm thêm tiền điện tử vừa có cơ hội thu thập dịch tủy xương quái vật.

Suốt hơn ba tháng qua, hoạt động kinh doanh tạm dừng, nguồn thu nhập của căn cứ chỉ đến từ khu trọ nghèo, số tiền thu được chẳng tăng bao nhiêu.

Sau khi hoàn tất nhận nhiệm vụ, cả hai gặp lại Thanh Nhã và Lập Thành điều tra trở về. Thanh Nhã đem tình báo chỉnh lý một lần, báo cáo cho Đổng A. 4 người bàn bạc kỹ lưỡng rồi cùng nhau xuất hiện trước hộp đêm Ngựa Điên.

Hộp đêm cỡ trung, các cô gái ở đây, nghe nói đến từ căn cứ Bắc Sơn, dung mạo không tệ. Chủ hộp đêm cũng có liên hệ mật thiết với căn cứ Bắc Sơn.

Hộp đêm kiểu không lớn không nhỏ như thế này xuất hiện khá nhiều trong khu trung tâm thương mại. Không ít trong đó thuộc sở hữu của căn cứ Bắc Sơn. Hộp đêm Ngựa Điên chủ yếu phục vụ thành phần thu nhập thấp và những lính đánh thuê được cho là 'nghèo khổ' hơn, nên tình hình bên trong thường có phần hỗn loạn.

Thanh Nhã và Lập Thành chọn góc khuất gần cửa ra vào để ẩn nấp, trong khi Đổng A và Sở Tuyết ngồi xuống quán ven đường gần đó, ngang nhiên gọi một ấm nước nóng. Trời lạnh thế này, một chén nước ấm vào bụng cũng đủ làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Ở trong khu trung tâm thương mại, họ khỏi cần đeo mặt nạ phòng độc, nên vừa nhâm nhi uống trà vừa trò chuyện mà chẳng gặp bất tiện gì.

Sau khoảng một giờ chờ đợi, hai gã đàn ông bước ra từ hộp đêm với dáng đi xiêu vẹo, hiển nhiên đã uống khá nhiều rượu. Thanh Nhã và Lập Thành đã mai phục từ lâu, nhanh chóng hành động. Nhờ mặc khung xương robot, sức mạnh vượt trội hai người liền vượt trội hơn hẳn, chỉ dùng vài chiêu đã khống chế hai tên kia và kéo vào một con ngõ hẻm.

Đổng A và Sở Tuyết vẫn nhàn nhã ngồi uống nước, chứng kiến mọi chuyện, khuôn mặt không lộ chút cảm xúc nào. Bất chợt, Đổng A cảm giác có ánh mắt đang hướng về phía mình. Hắn quay đầu lại, liền thấy một thanh niên đứng trên ban công tầng hai của hộp đêm, tay nâng ly rượu vang nhìn hắn đầy ẩn ý.

Đổng A liếc mắt ra hiệu cho Sở Tuyết. Cả hai thanh toán tiền nước, sau đó tiến về phía quán bar. Chỉ vài bước nhảy nhẹ nhàng, cặp đôi đã xuất hiện trên ban công tầng hai, đứng cạnh người thanh niên kia.

Đổng A và Sở Tuyết di chuyển với tốc độ cực nhanh, khiến thanh niên vốn thong dong kia không khỏi giật mình, con ngươi bất giác co rút lại.

"Hắn không nhìn rõ! Tốc độ của hai người này quá nhanh!"

Nam thanh niên cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm không khỏi dâng lên sợ hãi.

Khi Đổng A và Sở Tuyết xuất hiện, ánh mắt họ chăm chú nhìn thẳng vào hắn, tạo áp lực khiến thanh niên phải lên tiếng trước:

"Ta tên Mạnh Tiến, là trại phó thứ năm của căn cứ Bắc Sơn. Hân hạnh được gặp mặt!"

Đổng A vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng, không nói một lời. Sở Tuyết nhớ lại những gì từng nghe từ Thanh Nhã, biết Mạnh Tiến là thiếu gia ăn chơi trác tán ở trung tâm thương mại, tiêu tiền như nước. Nàng cũng giống Đổng A chẳng tỏ thái độ gì, chỉ đáp một tiếng cụt lủn:

"Ờ!"

Mạnh Tiến khá lúng túng trước thái độ của cả hai, đành cười khan một tiếng rồi nói tiếp:

"Căn cứ Bắc Sơn điều tra thông tin không chu toàn. Ta nghi ngờ có người đã cố tình phong tỏa tin tức, vô tình khiến chúng ta đắc tội căn cứ B20. Lần này ta đến đây để xin lỗi và thể hiện thành ý."

Hắn liếc mắt về phía con ngõ hẻm, rồi tiếp tục:

"Hai tên ngu ngốc dám s·át h·ại người của B20 đã bị chúng ta phong tỏa, không chạy thoát được đâu. Chúng chỉ còn chờ các ngươi đến xử lý. Đoàn lính đánh thuê kia không còn ai sống sót. Là thành ý đầu tiên của chúng ta."

Đổng A vẫn im lặng, còn Sở Tuyết lại nói một câu dường như chẳng liên quan, nhưng giọng điệu chứa ý uy h·iếp mười phần:

"Ừm. Nghe nói căn cứ Bắc Sơn muốn đại di dời? Đường đến căn cứ T rất khó đi nha.”"

Mạnh Tiến nghe ra ý huy h·iếp, giả vờ không biết, chỉ cười lớn:

"Không ngờ B20 nắm giữ con đường tình báo linh thông như vậy. Ha ha."

Sau đó, hắn nghiêm giọng:

"Căn cứ Bắc Sơn đã sai khi t·ấn c·ông các ngươi trước, nhưng cũng phải nói, phe ngươi đã chém g·iết 63 cải tạo chiến sĩ phe ta, trong đó có 9 ô uế cải tạo chiến sĩ (cấp 3). Chuyện này, đến đây kết thúc. Như thế nào?"

Sở Tuyết nhếch môi, lạnh lùng đáp:

"Nói hay lắm! Các ngươi ỷ đông h·iếp yếu, khi dễ người khác. Đến lúc b·ị đ·ánh cho rụng răng rồi muốn xí xóa mọi chuyện? Nghĩ dễ ăn vậy sao?"

Mạnh Tiến nghe thấy lời Sở Tuyết không chút kiêng nể, giọng điệu đầy khinh thường, trong lòng thầm giận. Tuy vậy, hắn cố nén xuống, đổi giọng, không còn khách sáo mà chuyển sang ngấm ngầm uy h·iếp:

"Chuyện này nên kết thúclà tốt nhất! Nể mặt một chút, nếu không cả hai bên đều chẳng yên ổn. Căn cứ của các ngươi chẳng là gì so với Bắc Sơn của bọn ta...lỡ đi ra ngoài hoang dã mà không cẩn thận, vấp phải cục đá rồi té c·hết cả đám thì chẳng ai giúp được?"

Sở Tuyết cũng bị lời lẽ của đối phương kiêu khích, nàng đâu có chịu thua đanh đá nói:

"Cảm ơn vì đã nhắc nhở! Nhưng chúng ta luôn rất cẩn thận khi đi đường, không giống người của căn cứ nào đó, tự lái xe chạy vào bãi mìn mà t·ự s·át. Một đám yếu gà, cải tạo chiến sĩ gì mà yếu như cọng bún. Ai mà sợ chứ?"

Mặt Mạnh Tiến sa sầm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn:

"Đừng nghĩ rằng trở thành siêu nhân loại cấp cao thì chúng ta chẳng làm gì được. Trưởng căn cứ Bắc Sơn cũng là biến thân sinh học cải tạo chiến sĩ. Đừng tưởng rằng chúng ta sợ các ngươi.

Đổng A ngồi một bên lắng nghe màn khẩu chiến, chẳng những chưa nổi giận mà còn cảm thấy thú vị. Hắn thản nhiên bước tới chiếc ghế gần đó, ngồi xuống, vẻ mặt như đang xem trò vui.

Sở Tuyết thì dùng ánh mắt tiếc hận nhìn lấy đổng A, ánh mắt hận hắn không tranh, không có tiền đồ, thế mà ra chỗ khác ngồi, chưa cho nàng trợ trận.

Không cam lòng, Sở Tuyết tiếp tục đấu khẩu với Mạnh Tiến:

"Haa, trưởng căn cứ Bắc Sơn quả thật lợi hại nha! Hy vọng hắn đủ sức bảo vệ các ngươi bình an đi tới căn cứ T. Nhưng quái vật và zombie bên ngoài đáng sợ lắm đấy! Đừng để bị quái vật ăn hết, tài sản vứt đầy đất, ta không lấy thì ngại.”

Đúng lúc này, Thanh Nhã và Lập Thành từ trong hẻm bước ra, phát hiện Đổng A và Sở Tuyết đang đứng trên ban công tầng 2. Thấy Đổng A ngoắc tay gọi mình, Thanh Nhã và Lập Thành liếc nhìn nhau một cái, sau đó chạy đến bức tường. Từ hai cánh tay và chân, ngón tay kim loại như vuốt sắc bén găm sâu vào bức tường bê tông, cả hai thoăn thoắt leo lên.

Chưa đến vài giây, Thanh Nhã và Lập Thành đã đứng trên ban công.

Đổng A nhìn Thanh Nhã, hỏi:

“Nhanh vậy sao?”

Thanh Nhã gật đầu, đáp:

“Đền tội là được rồi! Tra tấn chẳng có ý nghĩa gì.”

Đổng A giơ ngón cái, tỏ ý khen ngợi:

“Như vậy cũng tốt.”

Nói xong, hắn quay lại, bắt gặp ánh mắt tò mò của Mạnh Tiến khi đang đánh giá Thanh Nhã và Lập Thành. Biết Mạnh Tiến định hỏi gì, Đổng A thản nhiên lên tiếng trước:

“Ngươi muốn hỏi về khung xương robot của bọn họ, đúng chứ? Nhưng ta không rảnh trả lời.”

Chẳng cho đối phương có cơ hội dông dài, Đổng A tiếp tục, giọng điệu lạnh nhạt:

“Khỏi cần diễn kịch nữa. Chúng ta không có gì để các ngươi thăm dò đâu. Nếu thực sự có thành ý, hãy chuyển hết thành ý đó thành tiền điện tử rồi chuyển cho chúng ta. Thành ý đủ thì chuyện này coi như xong.”

Người c·hết cũng đ·ã c·hết rồi, ôm thù hận trong lòng, chẳng có ý nghĩa, nếu đổi được càng nhiều lợi ích để những nguời còn lại sống tốt hơn, cơ sao mà không làm. Chỉ là thù hận đã kết, nếu có cơ hội, Đổng A cũng không ngại bỏ đá xuống giếng, cho đám kia biết tay.

Chương 223: Bồi thường