Thu tập xác c·hết tập trung vào phòng kín, xịt lên thuốc khử mùi, để giảm khả năng zombie đánh hơi được, rồi lái xe vào khu đỗ xe của trạm dừng nghỉ.
Loay hoay một lát, mặt trời đã lặn xuống núi từ lâu. Sau khi xác định zombie không bị mùi máu hấp dẫn tới, cả đội mới thở phào nhẹ nhõm.
Càng đến gần thành phố Z, Đổng A càng cảm thấy gấp rút, dẫn đến những quyết định của hắn có chút vội vàng xao động. Nhưng không thể trách được, kể từ khi tận thế bắt đầu đến nay đã quá lâu. Không muốn thấy cảnh mình dốc biết bao công sức quay về, nhìn thấy cô nhi viện chỉ toàn zombie, hoặc giả tất cả mọi người bị zombie ăn thịt.
Đổng A rất nhớ lão viện trưởng, không muốn phải ly biệt ông ấy như thế này.
Màn đêm hôm nay phá lệ yên tĩnh, mọi người đều nhận thấy, dạo này tiếng côn trùng kêu ít đi rất nhiều, càng làm cho bầu không khí trở nên trầm mặc, ngột ngạt.
Sau khi cho những người bị nhốt kia một ít thức ăn, Sở Tuyết đi tuần một vòng mới quay trở lại chỗ Đổng A đang ngồi. Bây giờ là lượt trực của hai người.
Sở Tuyết mở chuyện: “Đã thật lâu 2 ta mới trực chung như thế này!”
Đổng A: “ừm…”
Đã quá quen với câu trả lời cụt ngủn như vậy, nàng hỏi tiếp:
“Ngươi lo lắng cho mọi người ở cô nhi viện sao?”
Đổng A: “Đúng vậy! Ta rất khó tĩnh tâm.”
Sở Tuyết lúc này đột nhiên muốn thổ lộ một chút bèn nói: “Ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào. Nói chuyện của ta đi, Ta đã có lúc rất ghét anh trai mình, ghét hắn nhu nhược, chỉ biết nghe lời chị dâu. Nhưng đột nhiên không còn nữa ta lại cảm thấy rất trống vắng, những kỷ niệm đẹp của 2 anh em cứ ùa về làm ta hối tiếc mãi. Giá như ta biết trân trọng quãng thời gian ở cùng hắn…
“Có lẽ cùng ngươi đã nghĩ, không giống nhau cho lắm. Nhưng mà trong lòng ta đang có hai thanh âm, một cái là lo lắng cho cô nhi viện, lo lắng cho lão viện trưởng, thật mong hắn được bình an. Một cái là vô cảm với tất cả dù cho tất cả c·hết hết cùng ta có quan hệ gì. Ta vẫn chưa điều khiển được bọn chúng. Dạo này sức mạnh tăng quá nhanh, cảm xúc cũng thật khó khống chế.” Đổng A vừa như nói với Sở Tuyết, vừa như nói cho bản thân nghe.
Sau đó, hai người vừa canh gác vừa trò chuyện, khiến cho đêm tối, cũng bớt cô tịch đi một chút.
….
Ngày hôm sau, Đổng A ra lệnh cho Lập Thành mở khoá lồng giam, thả đi người sống sót, hầu hết là người sống sót quanh đây.
Từ miệng bọn họ mới biết được, gần đây có một căn cứ người sống sót nhỏ, nhóm người hôm qua bị đuổi đi chính là người của căn cứ đó.
Những người đó sau khi nói lời cảm tạ đều nhao nhao rời đi. Chỉ có thiếu niên màu trắng tinh khiết kia, nhìn bộ dáng mờ mịt, không biết đi đâu về đâu.
Đổng A liếc mắt cho Sở Tuyết.
Sở Tuyết hiểu ý nhưng trong lòng oán thầm: “Ngươi là đội trưởng, việc này là việc của ngươi a, tại sao lại là ta.”
Nàng bèn đi đến bên cạnh thiếu niên dò hỏi một phen.
Sau khi tìm hiểu tình huống, nàng mới biết được, cậu tên là Tô Dự, là người của thành phố Z, sau khi rời khỏi cùng bố thì bị bọn kia c·ướp b·óc, bố bị làm thịt còn cậu thì vẫn bị nhốt. Bây giờ đã không còn người thân, cũng không biết phải sống tiếp như thế nào.
Sở Tuyết sau đó mới dẫn cậu đến gặp Đổng A.
Hắn vậy mà vào thẳng vấn đề, hắn hỏi cậu bé có phát hiện cơ thể có dấu hiệu gì bất thường, hoặc từ nhỏ có khả năng gì đặc biệt hay không.? Cậu bé đều lắc đầu.
Điều này không những không có làm tò mò của Đổng A giảm bớt, mà còn càng ngày càng mãnh liệt. Nhưng mà không quan hệ, giống như lần trước, chỉ là thêm một miệng ăn mà thôi.
Sau khi truyền đạt cho cậu nội quy của cả đội, mới hỏi cậu bé có muốn gia nhập hay không. Cậu bé chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý. Dù gì bây giờ, cậu chẳng biết phải đi đâu. Trong đội, Thanh nhã cho rằng Đổng A nhận người có chút tuỳ tiện, nàng bây giờ đã xem đội ngũ như gia đình, rất sợ có kẻ xấu tiến vào đem nó phá hư.
Sau một hồi gặp riêng Đổng A, gặp đội trưởng có thái độ kiên quyết, đành thôi.
Trước khi rời khỏi chỉ hỏi:
“Cảm giác của ngươi đáng tin sao?”
Đổng A suy nghĩ một chút liền trả lời:
“Không chắc, thời gian sẽ trả lời tất cả. Ngươi tin ta sao?”
Thanh Nhã nghe vậy, không có trả lời, chỉ nhìn hắn thật sâu rồi rời đi.
Kỳ thật Đổng A không có dễ dãi như vậy, các nàng cũng sớm quên, lúc các nàng vào đội, giữa song phương cũng không có bao nhiêu tin tưởng.
Niềm tin loại chuyện này, là phải từ từ bồi đắp.
"Đội ngũ tập hợp những người cùng chí hướng, cùng nhau đi tới. Kẻ nào không phù hợp, thời gian sẽ đưa ra câu trả lời. "Hắn nghĩ là như vậy nhưng cái giá phải trả đâu? Âu cũng là vì thiếu kinh nghiệm đưa đến.
Đổng A Tin Tưởng nếu người mới hiểu được tinh thần của cả đội và hoà nhập vào, niềm tin sẽ nhanh chóng được ươm mầm. Việc của bọn hắn bây giờ, là giữ tỉnh táo, bảo vệ mọi người sống sót.
Bảy giờ sáng. Cả đội xe rời khỏi trạm dừng nghỉ, chiều ngày hôm nay, là có thể trở về cô nhi viện, Đổng A rất mong đợi, cũng rất lo lắng.
Một đường từ ngoại ô tiến vào thành phố Z, cảnh hoang tàn đổ nát khắp nơi.
Con đường vẫn hoàn hảo nhưng mà thành phố, có vẻ như đã bị hoả hoạn, không có người d·ập l·ửa, thế lửa đã rất lớn, những gì còn sót lại càng khiến thành phố phủ thêm vẻ tiêu điều.
Thành phố Z là thành phố cảng, Mặt phía Đông giáp biển, mặt phía tây là núi đồi, bắc nam đều là đồng bằng ven biển, chỉ là phía Nam thành phố có một dãy núi cao gần 1000m vắt qua, đâm thẳng ra biển, dẫn tới tuyến đường đi về phía nam bị ngăn trở.
Vài chục năm trước, chính quyền có khởi công xây dựng đường hầm xuyên núi rất lớn, giải quyết vấn đề giao thông. Kể từ đó, tuyến đường giao thông bắc nam cứ như vậy thông suốt, thành phố Z càng trở thành bến cảng lớn, rất phát đạt.
Đứng ở bờ biển càng là có thể nhìn thấy ngoài khơi rất nhiều đảo nhỏ, những đảo nhỏ kia, trước tận thế đều là những khu du lịch nổi tiếng, lúc nào cũng nhộn nhịp. Bây giờ quay trở lại, dù tận thế mới qua hơn một tháng, nhưng cảm giác như đã qua mấy đời.
Bọn họ đương nhiên không dám băng qua thành phố mà lựa chọn đi đường ven biển. Biển vẫn xanh như vậy, nhưng thế giới đã đổi khác. Kể từ trận bão trước, đã gần 2 tháng không có giọt mưa nào. Bầu trời cũng xanh một cách kỳ lạ. Ngồi trong xe thơ thẩn nhìn ra xa, biển thật lớn, thế giới thật rộng lớn, Đổng A không hề cảm thấy mình nhỏ bé, mà chỉ nghĩ bây giờ nếu mình có thể chu du vòng quanh thế giới thì tốt rồi. Hắn lại bị suy nghĩ của mình làm cho bật cười, không nói tận thế zombie phát sinh, thông tin đứt gãy, chu du vòng quanh thế giới không khác nào đem tính mạng ra đùa giỡn. Nhưng cũng không có nhụt chí, xem như một mục tiêu nhỏ mới trong tương lai. Kể từ lúc lần đầu vật lộn với zombie hôm ấy, những việc hắn muốn làm nhất định phải làm được.
Viện cô nhi nằm ở ngoại vi phía nam thành phố Z, nằm trong một khuôn viên nhỏ, yên tĩnh, xung quanh rất vắng vẻ. Phải nói là nằm ngoài rìa của khu người nghèo, Từ Viện cô nhi tiến về vùng núi phía nam cũng gần.
Đoàn xe không khó khăn để tiếp cận cô nhi viện, Từ con đường ven biển, có một lối nhỏ bằng bê tông dẫn về phía bên này.
Dừng xe trước cổng cô nhi viện, hiếm thấy không có bao nhiêu thay đổi, vẫn là tòa nhà hai lầu xây từ hơn 80 năm trước cũ kỹ, tưởng chừng tận thế chưa bao giờ tác động tới nơi đây, chỉ là phía trước viện, vườn rau nhỏ kia, đã lâu không ai tưới tiêu, bị héo vàng.
Cửa viện đã bị khóa từ bên trong, thấy vậy, vốn không bao nhiêu hi vọng, Đổng A lại le lói lên tia hi vọng mới.
Không có mạo muội phá cửa, đối với hắn mà nói trèo tường rào của cô nhi viện là chuyện như cơm bữa. Ra dấu cho đội viên ở xe chờ đợi, chỉ dẫn theo Sở Tuyết leo rào tiến vào.
Băng qua khoảng sân nhỏ, rất nhanh đi tới cửa chính, cửa chính cũng bị khóa từ bên trong, nhưng không làm khó được Đổng A. Đối với nơi này không thể quen thuộc hơn được, hắn dẫn Sở Tuyết đi vòng ra phía sau, ở phía sau tòa nhà chỗ đường ống thoát nước máy, có vài que sắt rất chắc chắn, nối thẳng lên mái nhà, trên mái có một cánh cửa bí mật, mà khi còn nhỏ đã sử dụng để trốn đi chơi.
Hai người rất nhanh tiến vào tầng 2 của cô nhi viện. Bên trong phủ một tầng bụi mỏng, có vẻ như đã lâu không có ai sinh hoạt qua. Tiến vào trong này, cả hai trái lại không vội, vừa đề phòng zombie vừa cẩn thận lục soát qua các phòng. Tầng 2 không có một ai, 2 người theo cầu thang xuống tầng 1. Nhìn xem tiền sảnh v·ết m·áu đã chuyển sang nâu, Đổng A liền cau mày, nhưng không nói gì, tiếp tục cùng Sở Tuyết tiếp tục lục soát.
Cả cô nhi viện dường như đã bị dọn đi. Hắn lúc này dị thường kiên nhẫn, một đường lục soát, đã đi tới phòng làm việc cũng là phòng sinh hoạt của lão viện trưởng. Thấy cửa phòng không đóng, như nghĩ tới điều gì, Đổng A lại vội vàng xao động, không kiểm tra gì, trực tiếp xông vào trong.
Sở Tuyết bị hành động đó làm cho giật mình, không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy theo sau, khi nàng tiến vào phòng chỉ thấy đội trưởng đang quỳ gối tựa vào một bộ xương khô nằm trên ghế thái sư.
Kể từ lúc quen Đổng A đến bây giờ, nàng chưa bao giờ thấy hắn khóc, hôm nay nàng rốt cuộc gặp được, nhìn những giọt nước mắt như hạt đậu chảy trên khuôn mặt lạnh tanh ấy, nhìn thấy rõ sự mâu thuẫn của hắn.
Vẻ mặt bây giờ không có biểu cảm gì, hai mắt hắn nhắm lại như hài tử đang ngủ tựa đầu vào đùi bộ xương. Mặc dù bộ xương chưa phân hủy hoàn toàn, nhưng không một chút ái ngại. Nước mắt không ngừng rơi. Yên ắng quỷ dị.
Sở Tuyết nhìn một màn này vừa buồn cho hắn, vừa càng cảm thấy như lọt vào một bộ phim kinh dị, không nhịn được nổi da gà.
Chờ 15 phút, không thấy có động tĩnh gì thêm, nàng không nhịn được mới nhẹ kêu gọi Đổng A, nhưng hoàn toàn không có phản ứng, cứ như đ·ã c·hết.
Không nhịn được nàng mới lại gần lay động một phen, cũng không có phản ứng gì.
Đang lo lắng không biết phải làm sao, Đổng A bỗng nhiên tỉnh lại, vẻ mặt trở lại bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn móc ra trong túi khăn lau, lau đi trên mặt vết bẩn. Rồi nhìn Sở Tuyết, bình tĩnh nói ra:
“Ta không sao!”
Kể từ lúc nhìn thấy xác lão Viện Trưởng, đầu ông lên, cũng quên luôn “kỹ năng diễn kịch” trở lại trạng thái vô cảm. Nhưng đâu đó sâu trong tâm hồn, từng trận đau nhói hiện lên, loại trạng thái mâu thuẫn này suýt nữa làm hắn mất khống chế.
Cũng may từ bờ vực ấy, gian nan bò trở lại…
Lão viện trưởng không phải bị zombie g·iết, không bị người sống sót khác g·iết. Mà là hắn t·ự s·át. Không sai là t·ự s·át, tại sao lại làm như vậy? Đổng A trong lòng rất loạn, cũng rất muốn biết, tại sao?
Nhặt lên khẩu súng lục của lão viện trưởng, hắn mới đi đến bên bàn làm việc, cầm lên trên bàn một bức thư, được gấp gọn để ngay ngắn chính giữa bàn, chăm chú đọc.
“Gửi Đổng A,
Kể từ lúc ngươi nhìn bức thư này, ta đã không còn nữa, rất tiếc không thể cùng ngươi nói lời từ biệt, tha thứ cho ta. Ta có lỗi với ngươi, cũng có lỗi với tất cả mọi người.
Cuối cùng cái ngày này cũng tới, ta không nghĩ nó lại tới sớm như vậy. nhìn cả nhân loại sụp đổ, ta thật rất đau lòng, nhưng ta không hối hận về chuyện đã làm. Zombie rất đáng sợ phải không, nhưng so với bọn chúng, sắp tới t·hiên t·ai sẽ càng thêm đáng sợ. Nhìn đây hết thảy, ta biết đã đến lúc ta phải rời đi.
Ta biết ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, cũng biết ngươi sẽ nhất định về đây nhìn một lần. Ngươi hẳn là có rất nhiều điều muốn hỏi ta đi, nhưng ta thực sự không muốn nói về chuyện này nữa, dù sao thế giới đều đã thành cái dạng này…
Ngươi rất nghi hoặc về những năng lực của mình đi, không còn có ta, không ai có thể giúp ngươi phong ấn chúng. Đừng lo lắng, hãy coi đó là những món quà mà đấng tạo hóa đã tặng cho ngươi. Sử dụng nó để thật tốt sống sót nhé.
Ngươi có số hiệu là 001, ngoài ngươi còn có 9 đứa bé nữa, mỗi đứa một vẻ, hãy cẩn thận với bọn chúng. Năng lực của các ngươi tuy mạnh, nhưng so với mẹ tự nhiên cũng chẳng đáng là gì, đừng tự mãn…
Về phần Hân Nhã và bọn trẻ đã được ta cho di tản đến trạm hải đăng trên núi, gần đó có một cái hầm mà ta đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu, vật tư hơi thiếu một chút, ngươi giúp ta thu thập nhé…
Thật là không nỡ rời xa lũ trẻ các ngươi…”
…
0