Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Chương 249: Xuất phát
Sau đó, Đổng A tiếp lời: “Lần này, sẽ chia binh hai đường. Ta và Sở Tuyết sẽ đi theo đội ngũ của căn cứ Z.
Khi hoàn thành nhiệm vụ, hai ta sẽ lập tức rời khỏi đội, thu hút một phần truy binh. Ta và Sở Tuyết sẽ cố gắng cắt đuôi và nhanh chóng hội quân cùng các ngươi.
Tuy nhiên, theo lời Người trợ lý, khả năng cao là khó mà cắt đuôi được truy binh do thủ đoạn của cái đám kia quá quỷ dị. Vì vậy, ta hi vọng khi đến nơi, trận địa đã sẵn sàng.”
Lão Tân: “Khó khăn lớn nhất là làm sao để giảm bớt sự chú ý của căn cứ A. Cần khiến căn cứ Khương Bắc và căn cứ A dồn toàn lực đối phó căn cứ Z. Như vậy mới có cơ hội trốn thoát.”
Thanh Nhã bổ sung: “Hơn nữa, lần này không được chạy về phía Nam. Phải đi về phía Tây, men theo chân dãy núi Phương Bắc, sau đó vòng về hướng Tây Nam xuống đại hoang mạc, rồi vào địa bàn căn cứ T. Từ đó, đi xuống vực sâu trở về căn cứ Z mới an toàn.”
Sở Tuyết hỏi: “Nếu không cắt đuôi được truy binh, lẽ nào phải chạy vào dãy núi Phương Bắc? Quá nguy hiểm.”
Đổng A gật đầu: “Nếu không cắt đuôi được, chúng ta cũng sẽ c·hết. Đi vào dãy núi, tận dụng địa hình chiến đấu, ít nhất còn có cơ may sống sót.”
Thạch Tùng nghi hoặc: “Không cứu Thầy Lang sao?”
Lão Tân thở dài, phải biết bỏ được: “Nếu kế hoạch thuận lợi thì cứu, không thì thôi. Tuyệt đối không đặt mạng sống mọi người vào mạo hiểm. Thạch Tùng, ngươi còn trẻ và cơ linh, nhưng thời gian huấn luyện quá ngắn. Cần phải cố gắng nhiều hơn.”
Thạch Tùng gật đầu: "Biết rồi.”
Lão Tân: “Đội trưởng, sau khi cả đội thiết lập xong trận địa thứ nhất sẽ rút lui ngay, ngài cứ theo ám hiệu mà đến các trận địa tiếp theo.”
Đổng A gật đầu, tóm lược lại kế hoạch: “Tổng kết lại một chút. Lần này chia binh hai đường. Ta và Sở Tuyết đi làm nhiệm vụ, còn đội của Lão Tân sẽ đi theo tuyến đường khác, mục tiêu là thiết lập trận địa yểm hộ để hỗ trợ rút lui.
Đến thời điểm đó, ta và Sở Tuyết sẽ tách khỏi đội ngũ của căn cứ Z, chạy tới các trận địa mà các ngươi đã bố trí trước, tận dụng để cắt đuôi địch nhân.
Nếu không cắt đuôi được truy binh, mọi người buộc phải chạy vào dãy núi Phương Bắc, lợi dụng địa hình mà chiến đấu đến cùng. Trong trường hợp cắt đuôi thành công, kế hoạch sẽ là tiến lên hướng Bắc, giải cứu Thầy Lang, sau đó băng qua đại hoang mạc để trở về.”
Lập Thành nhíu mày hỏi: “Đội trưởng, ta có chút thắc mắc. Căn cứ Z chẳng lẽ không có biện pháp nào để bảo vệ đội của Gấu Điện trong khi rút lui hay sao?”
Đổng A trầm giọng giải thích: “Có, nhưng điều kiện là bọn họ phải chạy ra khỏi địa bàn của căn cứ A, tới được vùng đệm giữa hai căn cứ. Tuy nhiên, độ nguy hiểm của quá trình đó không hề nhỏ. Ta dự đoán đến thời điểm đó, căn cứ Z sẽ có một trận chiến lớn với căn cứ Khương Bắc và căn cứ A. Chính vì không muốn bị cuốn vào cuộc chiến này, mới quyết định mạo hiểm sớm rời khỏi đội ngũ làm mồi nhử thu hút một phần sự chú ý của địch nhân.”
Tiểu hổ lo lắng hỏi: “Có khi nào bom h·ạt n·hân lại nổ hay không?”
Lão Tân lắc đầu: “Bom h·ạt n·hân chiến thuật thôi, cách đủ xa, sẽ không có chuyện gì.”
Đổng A: “Cứ quyết định như vậy, mọi người còn có ý kiến gì nữa không?”
Mọi người đồng thanh:“Không có!”
Đổng A phất tay: “Giải tán.”
"..."
Hai tháng trôi qua trong chớp mắt. Đổng A và Sở Tuyết phải leo lên máy bay của căn cứ Z để khởi hành làm nhiệm vụ.
Thật sớm trước đó, chỉ hai ngày sau buổi họp cuối cùng, nhóm của Lão Tân đã xuất phát, hướng về phía Bắc. Với sự hỗ trợ của khung xương robot, dù chỉ là người thường, đội của Lão Tân vẫn duy trì tốc độ di chuyển nhanh chóng.
Lão Tân điều khiển CV1, Thanh Nhã điều khiển CV2, và Lập Thành điều khiển CV3. Các robot di chuyển bằng chân, bước đi nhịp nhàng, âm thầm tiến về phía trước.
Thiết bị điều khiển robot là chiếc kính đơn nhãn gắn ở một bên mắt, cho phép người lái thao tác chỉ bằng ánh mắt. Điều này giúp họ rảnh tay để làm các công việc khác. Chiếc kính đơn nhãn này đặt bên dưới mũ giáp xương, được bảo vệ thêm bởi mặt nạ chống phóng xạ và phòng độc trong suốt, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Ngoài ra còn có ống nhòm được gắn rời trên mũ do Đổng A cải tiến, được tích hợp chế độ nhìn ban đêm, hỗ trợ sức quan sát của đội viên ưu việt hơn.
Đoàn năm người cùng ba robot băng băng vượt qua vùng đất gồ ghề, nhấp nhô, bị bom nguyên tử cày xới. Cả đội hành trình với tốc độ ổn định, vừa đi vừa nghỉ. Khi pin cạn, liền cho robot dừng lại, nạp khí hydro lỏng và thay pin lithium cho CV2 và CV3 rồi mới tiếp tục lên đường.
Trên thực tế, pin hydro có dung lượng lớn và dùng rất lâu, nhưng ai biết ngoài hoang dã sẽ bất chợt phát sinh biến cố gì? Để đề phòng bất trắc, bọn họ phải luôn duy trì pin ở trạng thái đầy.
CV1 đã được cải tiến để sử dụng nguồn năng lượng từ pin nguyên tử, mang tải trọng lên đến 9 tấn, trong khi CV2 và CV3 mang được mỗi robot 3 tấn.
Ba robot này tổng cộng mang theo 15 tấn vật tư. Tuy con số nghe có vẻ lớn, nhưng với các trang bị như v·ũ k·hí, chất nổ và đ·ạ·n dược – tất cả đều rất nặng – thì 15 tấn lại không dư dả gì.
5 khung xương robot, Đổng A không có cho bọn họ mang vác tối đa mà mỗi người mang thêm 200kg vật tư nữa tính luôn v·ũ k·hí cá nhân, gộp đủ 1 tấn.
Mặc dù chỉ cuốc bộ, nhóm của Lão Tân vẫn đi rất nhanh. Tốc độ của họ không thua kém xe ô tô là bao. Với nhịp độ vừa đi vừa nghỉ, họ chỉ mất vài ngày để băng qua khu vực quản hạt của căn cứ Z, tiến đến vực sâu phía Bắc.
Vực sâu này là ranh giới giữa vùng kiểm soát của căn cứ Z và khu vực không có căn cứ lớn nào, còn được gọi là vùng đệm giữa căn cứ Z và căn cứ A.
Để đảm bảo tính bí mật, đoàn người di chuyển cẩn thận, tránh chạm mặt những người sống sót, nhằm không để lộ bất kỳ thông tin nào. Lão Tân liên tục theo dõi bản đồ mà Đổng A cung cấp, dẫn đội di chuyển xuống vực sâu.
Việc tiếp theo: phải tìm vị trí hẹp nhất để vượt qua.
Với khả năng vượt địa hình tân tiến, các robot vận chuyển men theo lối nhỏ bước xuống dưới vách đá, mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Đây là lần đầu tiên nhóm của Lão Tân đi xuống vực sâu. Thông qua những lời kể của Đổng A, họ đã có một chút hiểu biết nhất định. Thế nhưng phải đến khi chính mắt nhìn thấy, mọi người đều kinh ngạc với cảnh tượng mà mình quan sát: vừa thăm thẳm u tối, vừa lung linh huyền ảo, làm cho cảm xúc mỗi đội viên đều phi thường phức tạp.
Vực sâu càng xuống sâu càng nguy hiểm. Quái vật và phóng xạ không phải là mối đe dọa duy nhất, Đổng A còn cảm nhận được một trường lực vô hình, dường như làm tâm trạng con người trở nên tiêu cực và dễ bị xáo trộn. Vì vậy, trước khi khởi hành, hắn đã nhiều lần dặn dò đội của Lão Tân không được đi xuống quá sâu, nếu không thực sự cần thiết.
Khi Lão Tân dẫn đội tiến xuống độ sâu khoảng 500 mét, nội tâm đột nhiên xuất hiện một nỗi bất an mơ hồ. Nhớ lại lời cảnh báo của đội trưởng, hắn ra hiệu cho các đội viên giữ cảnh giác cao độ. Sau đó, cả nhóm mất khoảng 30 phút di chuyển ngang ở độ sâu này, cuối cùng tìm đến một lối đi bị chặn bởi một tảng đá lớn chắn ngang.