Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Chương 250: Tạo cầu treo
Thanh Nhã tiến lại gần, nét mặt đầy lo lắng:
“Không biết tình báo mà Đoàn Lính đánh thuê Lôi Quang bán cho chúng ta là thật hay giả? Nếu đục thông hang động mà không thấy đường qua vách đá phía bên kia, sẽ làm trễ nãi rất nhiều kế hoạch.”
Lão Tân trầm ngâm một chút, rồi đáp:
“Bọn họ dám bán tin tức với giá cao như vậy thì chắc chắn phải có vài phần sự thật. Nếu không được, chúng ta sẽ đổi lộ trình, đi băng qua khu định cư của những người sống sót, dùng cầu treo của đoàn lính đánh thuê Thiết Huyết để vượt vực sâu.”
Thanh Nhã nói:
“Đến lúc đó, chúng ta chắc chắn sẽ bị người để mắt tới, quá nguy hiểm.”
Lão Tân gật đầu:
“Đúng vậy! Đoàn lính đánh thuê Thiết Huyết là lực lượng đánh thuê chính thức của căn cứ Z, nên bọn họ không dám làm gì chúng ta ở bên này vực sâu. Nhưng phía bên kia vực lại do một căn cứ cỡ trung thuộc top đầu vùng đệm kiểm soát lối đi. Khi hành tẩu ở bên đó, chúng ta rất dễ bị theo dõi hoặc thậm chí b·ị đ·ánh c·ướp, điều này thực sự rất phiền phức.”
Sau một thoáng trầm ngâm, Lão Tân nói tiếp:
“Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích. Trước mắt, chúng ta cứ đục thông tảng đá rồi tính tiếp.”
Công việc nhanh chóng được phân công. Lập Thành, Thạch Tùng và Tiểu Hổ mang khoan điện ra, kết nối với nguồn từ CV1 để bắt đầu phá tảng đá lớn. Trong khi đó, Thanh Nhã và Lão Tân, với chiến lực cao hơn, đứng canh gác xung quanh, sẵn sàng ứng phó nếu có sự cố.
Tiếng khoan phá đá vang lên ầm ầm, quả nhiên đã thu hút bốn con quái vật đến gần. Chúng chỉ là loại cấp thấp, nên không cần đến Lão Tân ra tay. Thanh Nhã xử lý cả bốn con một cách dễ dàng.
Sau khi giải quyết lũ quái, Thanh Nhã nhanh chóng bật đao siêu tần, cưa xương thu thập dịch tủy xương. Đây là nguồn năng lượng quan trọng, vì đội trưởng và Sở Tuyết có thể hấp thụ nó để bổ sung năng lượng và dinh dưỡng. Các thành viên chủ chốt của căn cứ trên núi đều hiểu rõ điều này, nên luôn chú ý giúp Đổng A thu thập khi gặp cơ hội.
Lão Tân quan sát cách Thanh Nhã chiến đấu, sau đó đưa ra một số góp ý. Thanh Nhã lắng nghe chăm chú, tiếp thu kinh nghiệm.
Nhận xét xong, Thanh Nhã cảm thán:
“Đội trưởng đã độ chế khung xương robot quá tốt. Quái vật cấp thấp tương đương với chiến sĩ cấp 1 giờ đây không còn là đối thủ của ta.”
Lão Tân đáp:
“Ngươi hiện tại đã đạt đến sức mạnh tương đương cấp 1 đỉnh phong, nếu bộc phát toàn lực có thể xem như chiến sĩ cấp 2, nên việc này không khó. Tuy nhiên, tự tin là tốt nhưng đừng quá tự tin. Quái vật một khi hợp thành bầy, sức mạnh của chúng sẽ tăng gấp bội, không còn đơn giản như khi chiến đấu lẻ tẻ.”
Thanh Nhã gật đầu nghiêm túc:
“Ta hiểu!”
Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên tiếng gọi của Lập Thành:
“Để Lão Tân canh gác, Thanh Nhã, mau qua đây hỗ trợ một chút. Chúng ta sắp đục xuyên qua vách đá rồi, ngươi ra bên ngoài dùng đao siêu tần cắt gọt, mở rộng hang đá để Robot vận chuyển có thể chui vào.”
Thanh Nhã đáp:
“Biết rồi! Tới ngay.”
Trong khi đó, Thạch Tùng tuy không trực tiếp sử dụng máy đục, nhưng công việc của hắn cũng chẳng nhẹ nhàng hơn là bao. Hắn cần mẫn như một con kiến, liên tục dời đất đá ra khỏi hang.
Mặc dù nhiệt độ môi trường xuống tới âm 18 độ C, nhưng Thạch Tùng đã đổ mồ hôi khá nhiều. Hắn vừa làm vừa than thở:
“Ta cứ nghĩ có khung xương robot trợ lực sẽ không mệt chứ. Vận chuyển đất đá hóa ra cũng mệt ghê.”
Lập Thành và Tiểu Hổ đang tập trung sử dụng máy đục, không nghe thấy lời của Thạch Tùng. Nhưng Thanh Nhã thì nghe rõ, liền bật cười giải thích:
“Đừng ảo tưởng. Làm sao có chuyện không mệt được chứ. Khung xương robot không yêu cầu sức mạnh từ chúng ta, vì sức mạnh đã được các bó cơ kim loại đảm nhận. Cái chúng ta cần duy trì là sức bền để giữ cân bằng và phối hợp với nó.”
Lão Tân, đang đứng canh gác ở phía xa, nghe thấy lời giải thích của Thanh Nhã. Hắn không quay đầu lại, chỉ giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng rồi nói:
“Chuẩn xác!”
Thạch Tùng nghe vậy liền sáng tỏ:
“Thì ra là vậy! Thảo nào chị Thanh Nhã là nữ mà có thể điều khiển khung xương tốt đến thế. Ta mới làm quen với khung xương chưa lâu, nên còn nhiều thứ chưa hiểu rõ.”
Lão Tân quay lại nhìn Thạch Tùng, trầm giọng khuyên nhủ:
“Đừng lo. Đoạn đường này vừa đi vừa học, ngươi sẽ dần thích nghi. Dù có nguy hiểm, thực chiến luôn là cách học nhanh nhất.”
Thạch Tùng gật đầu, đáp chắc nịch:
“Ta biết rồi.”
“...”
Nhờ sự đồng lòng và nỗ lực của cả đội, khối đá lớn cuối cùng cũng bị đục ra, để lộ một lối đi đủ rộng cho người và robot CV chui vào.
Lập Thành và Tiểu Hổ thở phào, cơ thể có phần rã rời. Họ nhanh chóng cất khoan điện rồi lấy nước uống để phục hồi. Tuy nhiên, do mọi người đang ở khu vực có nồng độ phóng xạ cao, không thể tháo mặt nạ ra uống nước trực tiếp, mà phải dùng ống hút, khiến việc này trở nên khá bất tiện.
Lập Thành vừa uống nước vừa nói với Lão Tân:
“Nếu có Đội trưởng và Đội phó đi cùng, chắc chắn việc mở hang động này sẽ không phiền phức như vậy.”
Lão Tân đáp, giọng nghiêm nghị:
“Đừng so sánh nữa. Không có bọn họ, chúng ta chẳng phải vẫn hoàn thành công việc rất tốt sao?”
Lập Thành gật đầu, thừa nhận:
“Cũng đúng!”
Lão Tân bước qua lối hang mới đào, trước mắt hiện ra một mỏm đá nhô ra ngoài. Đứng từ đây nhìn qua phía bên kia vách đá, khoảng cách chỉ còn chưa tới 50 mét.
Thanh Nhã đi theo sau, vừa trông thấy cảnh này đã bất ngờ thốt lên:
“Khoảng cách gần như thế sao? Xem ra thông tin tình báo mà chúng ta mua đúng là đáng đồng tiền bát gạo!”
Lão Tân lắc đầu, trầm giọng nhắc nhở:
“Thanh Nhã, ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.”
Nói xong, hắn điều khiển khung xương robot, dùng tay kim loại bám chặt vào vách đá. Tay còn lại thò ra ngoài kiểm tra. Ban đầu không có gì bất thường, nhưng chỉ một lát sau, một cơn gió giật mạnh bất ngờ ập tới, suýt nữa cuốn bay cả người. May mắn thay, tay bám vào vách đá kia đã kịp phát lực, giúp kéo thân thể lùi về nơi khuất gió.
Khi đã trở lại trong hang, Lão Tân nói với Thanh Nhã:
“Nơi này có gió giật cực mạnh. Hơn nữa, các cơn gió khác thổi qua hốc đá tạo ra tiếng ồn, khiến ta khó nhận ra tiếng rít của nó.”
Thanh Nhã gật đầu, nghiêm túc đáp:
“Ta sẽ nhắc nhở mọi người chú ý cẩn thận hơn khi vượt qua.”
Sau đó, cả đội quyết định nghỉ ngơi trong 2 tiếng để giải quyết nhu cầu cá nhân và ăn uống, bổ sung năng lượng trước khi tiếp tục hành trình.
Hoàn thành công việc, tất cả mọi người đều di chuyển đến vị trí máy khử nhiễm phóng xạ. Mục đích là để loại bỏ lượng phóng xạ mới tiếp xúc trong quá trình cởi bỏ trang phục bảo hộ để ăn uống và đi vệ sinh.
Đội luôn chia thành hai nhóm, một nhóm canh gác trong khi nhóm còn lại nghỉ ngơi, đảm bảo an toàn và duy trì sức lực.
Quá trình vượt qua vách đá lần này không khác mấy so với cách Đổng A và Sở Tuyết từng sử dụng để băng qua trước đó. Điểm khác biệt là trọng lượng cần vận chuyển qua nặng hơn rất nhiều.
Robot CV1, được trang bị 6 chân vững chắc, cắm sâu vào mặt đất để giữ cố định. Từ CV1, hai mũi lao có dây nối bằng sợi protein siêu bền được bắn ra, ghim chắc chắn vào vách đá đối diện.
Lão Tân và Lập Thành là hai người đầu tiên đu dây qua để cố định đầu dây bên kia. Sau đó, các sợi protein được đan thành một cây cầu treo chắc chắn. Robot CV2 và CV3 di chuyển qua cây cầu này một cách an toàn, tới được bờ bên kia.
Để giảm tải cho CV1, Thanh Nhã, Tiểu Hổ, và Thạch Tùng vận chuyển từng món đồ từ CV1 qua cầu treo, mang chúng đến bờ đối diện. Sau khi giảm bớt trọng lượng, đội tạo thêm điểm tựa mới để CV1 có thể di chuyển qua vách đá. Khi CV1 an toàn sang bờ bên kia, các thành viên còn lại lần lượt băng qua cầu, hoàn tất quá trình vượt vực.
Đoàn đội tiếp tục tiến bước, không ai bận tâm tới cây cầu protein còn lại phía sau. Dù protein siêu bền rất hữu dụng, nó có thời hạn tồn tại ngắn ngủi. Chỉ một thời gian ngắn, cầu treo sẽ tan biến theo những cơn gió giật của vực sâu nơi đây.
Khi rời khỏi vực sâu, Lão Tân dẫn đội tiến vào vùng đệm giữa căn cứ Z và căn cứ A. Đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài, chẳng ai biết những khó khăn, thử thách nào đang chờ đợi họ ở phía trước.