Thông qua một đường hầm hành lang dài và rộng rãi, phía trên trần chạy chi chít các hệ thống đường ống được sắp xếp ngay ngắn, gọn gàng, cùng với hệ thống đèn cao áp rất sáng, mang tới không tên mỹ cảm.
Cứ cách một đoạn lại là hai cánh cửa đối xứng hai bên, nối đến những căn phòng khác nhau, mỗi căn phòng trung bình 100 đến 200 mét vuông. Có đến 10 phòng như vậy, trong đó, có 6 phòng là trống trơn, còn lại 4 phòng trong đó:
-Phòng số 1:là nhà kho có rất nhiều kệ hàng, nhưng hầu hết là trống không, đồ hộp cùng những vật thiết yếu khác không nhiều, đúng như lời Hân Nhiên nói, chỉ đủ cho các nàng cầm cự khoảng một tháng nữa.
-Phòng số 2:là phòng máy, có thệ thống thông khí độc lập, có một hệ thống phát điện chạy bằng nồi hơi áp suất nước rất lớn, chỉ cần thay đổi máy cấp nhiệt, ta có thể sử dụng dầu hoả, xăng, dầu diesel, hoặc than đá, để phát điện, rất thuận tiện. Ngoài ra còn có hệ thống sưởi, làm mát của căn hầm.
-Phòng số 3: là phòng chứa nước, có nhiều bể trữ nước rất lớn, có sẵn các thiết bị lọc nước và xử lý nước thải.
-Phòng số 4:là lũ trẻ cô nhi, cùng hân nhiên đang sử dụng, phòng rộng nhưng người rất ít, đồ đạc cũng hầu như không có, chỉ có một số tấm nệm, chăn cho lũ trẻ nằm, cùng quần áo, và đồ dùng cá nhân. Có vẻ lúc viện trưởng di dời bọn trẻ, đã đi rất gấp.
Đi đến cuối hành lang chỉ có một cửa nối đến căn phòng rộng nhất, rộng tới 1000 mét vuông. phòng này lại nối thẳng đến một lối ra dự phòng khác.
Ngoài ra còn có một phòng vệ sinh công cộng,một phòng tắm công cộng và một phòng điều khiển trung tâm, bên trong có camera quan sát bên ngoài và một số thiết bị, máy móc có vẻ cực kỳ hiện đại, tinh vi mà Đổng A chưa biết dùng để làm gì.
Nhìn căn hầm bí mật này, hắn cùng với Sở Tuyết đều rất kinh ngạc về độ rộng của nó. Có căn hầm này, giải quyết vấn đề chỗ Định cư sắp tới cho đám người là quá đơn giản, nhất là theo lời lão viện trưởng nói, có thể trong tương lai, thiên tai đều sẽ kéo đến không dứt.
Sở Tuyết cùng Đổng A sau khi đi dạo một vòng đều rất vui mừng. Nhất là Sở Tuyết, sau khi tiến vào một phòng trong đó, có tới hơn 20 đứa bé, tuổi tác không giống, từ còn nằm nôi đến cùng tiểu thất tương đương.
Nhìn những đôi mắt trong veo kia, Sở Tuyết cảm thấy mình đi được đến đây quả nhiên là định mệnh. Nàng nhất định phải bảo hộ lũ trẻ kia kiên cường sống sót.
Sở Tuyết không tên dâng lên niềm hi vọng và đếm không hết đấu chí. Nàng cùng Đổng A sau khi chào hỏi lũ trẻ liền đi ra bên ngoài, mang lên tin tức tốt này chia sẻ với những người khác, nhìn bộ dáng vội vã ấy, cứ như thể là đang đi truyền lại cho người khác hi vọng và đấu chí vậy.
Mọi người sau khi nghe được tin tức tốt này đều kéo nhau xuống hầm thăm quan, trong miệng không khỏi phát ra tiếng trầm trồ thán phục cho công trình đồ sộ. Lũ trẻ trong cô nhi viện trải qua nhiều lần chào hỏi làm quen, đã lâu bọn hắn mới gặp nhiều người lạ như vậy, nhìn thấy vui vẻ sáng sủa lũ trẻ, tiếng cười của mọi người không biết từ lúc nào càng nhiều lên. Cứ thế hai đội ngũ nhanh chóng hoà làm một thể.
…
Đổng A phân phối một người leo lên trên đài quan sát làm canh gác, đài quan sát từ đây sẽ là tháp cảnh giới của cả đội. Sẽ luôn có luân phiên một người trong đội ở trên này để đề phòng zombie cùng người sống sót khác tiếp cận.
Sau đó hắn chỉ huy mọi người khuân vác tất cả vật tư trên xe tải xuống hầm. Chỉ tiếc là hầm trú ẩn không có kho đông lạnh, máy lạnh trên container quá lớn, bọn hắn thiếu máy móc để vận chuyển xuống hầm lâu như vậy, nên tạm thời để trên xe.
Hắn cũng bố trí lại vị trí container, bồn đựng xăng rồi cho tách rời đầu máy kéo. Xem như căn phòng vậy, cố định tại nơi này. Lần sau xuống núi tìm kiếm vật tư chỉ cần lái đầu máy đi rồi tìm kiếm thùng container có trục rơ mooc khác kéo về về là xong. Đến lúc đó, trên này sẽ có rất nhiều căn phòng mới do thùng container tạo thành, hắn tin tưởng chỉ cần ra tay thiết kế, sửa chữa lại một chút, những căn phòng bằng thùng container này sẽ giúp ích rất nhiều. Dù sao mọi người không thể suốt ngày ở trong hầm trú ẩn.
Việc cấp bách bây giờ là tạo thêm tường rào bao quanh bãi đỗ xe. Đến lúc đó cả căn cứ trở nên khép kín, mọi người sinh hoạt ở trên này sẽ an toàn hơn một chút.
Cả đội không mất nhiều thời gian để thảo luận xong kế hoạch, rất nhanh đều lu bù lên.
Nhìn xa xa biển cả xanh thẳm một mảnh, người ta thường nói màu xanh của đại dương là màu mang hi vọng, cũng như những con người ở căn cứ này, kể từ lúc rời đi thành phố A, mỗi người đều đã đốt lên cho mình hi vọng, đến hôm nay xây dựng căn cứ mới, dưới sự nhiệt huyết, ngọn lửa hy vọng mới bùng cháy mạnh mẽ.
Quyết định làm vung tay chưởng quỹ, Đổng A nhanh chóng giao lại hết mọi việc cho Sở Tuyết cùng Hân nhiên, không để ý ánh mắt u oán của 2 người, hắn liền quay lại góc làm việc trên nhà ở di động của mình, hắn có rất nhiều việc phải chuẩn bị, hắn phải dẫn mọi người đi ra thu thập thật nhiều vật tư, để ứng đối tương lai sắp tới.
Mọi người quyết định tạm thời sử dụng hàng rào gỗ để chặn đường và bao quanh bãi đỗ xe.
Chủ yếu là sợ hàng rào lưới sắt bao quanh đài quan sát không đủ chắc chắn, Sở Tuyết quyết định bổ sung thêm một vòng rào gỗ bên ngoài, nhưng rất nhanh mọi người gặp phải vấn đề, cây gỗ dù không thiếu, nhưng trong đội ngũ phần thì ít người, phần chỉ toàn là phụ nữ, các nàng không đủ sức để vận chuyển gỗ, thế là mọi người chỉ có thể tạm thời đi chặt gỗ để sẵn đấy, và tạm thời chỉ làm một ít công sự để chặn lại đường lớn dẫn lên trạm quan sát, đợi lần sau đi ra ngoài, sẽ thu thập thêm dụng cụ về xây dựng hoàn chỉnh tường rào.
Các nàng sau khi rời đi thành phố, trong đống tap vật của Đổng A trên xe 5 tấn có vài cái cưa máy, Thanh Nhã, Tiểu Nguyệt các nàng đều chưa bao giờ sử dụng có chút mới lạ. Sau khi được Lập Thành cùng Lão Tân chỉ dạy, học được rất nhanh. Chỉ chưa tới một buổi, các cô gái đã dùng cưa máy cưa đổ cái cây đầu tiên trong đời. Thế là cả ngày hôm đó tiếng cưa máy vang lên không dứt.
Tiếng cưa máy rất lớn, nhưng nơi đây, cũng cách thành phố Z gần 20km, lại là nơi núi rừng, tiếng ồn cưa máy sẽ bị cây cối hấp thu. Tuy vậy vẫn hấp dẫn một ít zombie đến từ khu công trường gần đó, nhưng không nhiều, thế là Lão Tân mang theo tụi nhỏ, chủ yếu là mấy thiếu niên như Tô Dự, Tiểu Thất, cùng mấy em nhỏ trong cô nhi viện kể cả Hân Nhiên chưa từng chém giết zombie đi ra, dùng cung nỏ luyện tập xử lý zombie. Có người dày dạn kinh nghiệm như Lão Tân dẫn đội, Đổng A yên tâm.
Sau một ngày lao động vất vả, đến tối mọi người cùng quây quần bên đống lửa trại phía trước đài quan sát, cùng nhau ăn uống, cùng nhau trò chuyện, một lát lại vang lên tiếng ca của lũ trẻ. Bên trong cánh cửa sắt đã được khóa kín, cùng với bên ngoài như hai thế giới khác nhau.
Khung cảnh bây giờ, phía trên trời cao tinh hà lấp lánh, ở dưới đất, mặt biển phản chiếu ánh trăng mông lung mờ ảo, thực sự đẹp không sao tả xiết. Đổng A ngồi trên tháp quan sát ngắm nhìn bốn phía, tay cầm trà nóng thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm, hắn chưa bao giờ cảm thấy thư thái như hiện tại.
“Thật tuyệt!” Thì thào một tiếng sau đó chuyên chú canh gác. Khung cảnh bên dưới vẫn tràn đầy sức sống như vậy. Đến hơn 10 giờ tối, buổi lửa trại mới kết thúc, người thì về hầm người thì về nhà ở di động.
0