Nước bọn hắn chưng cất được đều được vận chuyển xuống dưới hầm. Đổng A dành riêng ra một phòng trống chỉ dùng để chứa nước. Trong phòng có chứa nhiều bể nước lớn đặt gần nhau, ngoài ra để tận dụng không gian, cả đội còn làm rất nhiều kệ gỗ để đặt những bình nước nhựa nhỏ hơn.
Công việc đến đây chưa có kết thúc, Đổng A và mọi người còn phải gia cố thêm cho cấu trúc đề phòng gió lớn đưa chúng nó cuốn đi. Đồng thời hướng của mặt trời luôn thay đổi hắn phải chi tiết đo đạc thu thập số liệu để tạo ra hệ thống điều chỉnh hướng của những tấm gương trong ngày. Bể làm mát được đặt gỏn gọn trong container, nhưng cách nhiệt kém cỏi, cộng thêm cũng không quá chắc chắn.
Thế là đám người cũng cùng nhau dùng gỗ lớn gia cố phần khung, để nó có thể chịu thêm lực, sau đó phủ bạt chống thấm rồi phủ đất lên trên. Làm như vậy vừa tăng độ chắc chắn, vừa tạo lớp cách nhiệt cho thùng container.
Container to lớn mọi người phải dùng xe múc múc rất nhiều đất, đến khi phủ đất hoàn toàn bên ngoài cho đến khi câu trúc giống như một mô đất nhỏ, chỉ chừa lại cửa ra vào phía trước. Sở Tuyết mới không nhịn được nói:
“Là nhà của người hobbit a"
Đổng A nghe vậy cũng gật gù tán thành:
“Không nghĩ tới cũng thật là giống a, Ta dự định cho khu nhà container cũng làm như thế này, bây giờ thời tiết nóng quá, chúng cách nhiệt quá kém. Làm như vậy cũng khiến container càng thêm kiên cố, dù cho có bão cũng không sợ."
Mọi người nghe được ý tưởng của đội trưởng, nhao nhao gật đầu đồng ý:
“Đúng là ý kiến hay”
Mấy ngày kế tiếp, Đổng A không có ra ngoài thu thập vật tư mà ở tại căn cứ dẫn theo tổ của mình thực hiện các kế hoạch cải tạo căn cứ, nhưng Sở Tuyết vẫn dẫn người ra ngoài. Nàng trước khi đi, Đổng A còn đưa cho một tờ danh sách, nếu có gặp được thì giúp hắn thu thập. Nhờ vậy công việc thông suốt, đâu vào đấy tiến hành.
Thời tiết đã qua tháng bảy, mấy ngày nay, trời rất nóng, nhiệt độ bên ngoài trời có thể lên tới 45 độ C vào giữa trưa, Đổng A có cảm giác nhiệt độ có thể sẽ tăng cao trong những ngày sắp tới, vì vậy hắn yêu cầu sở Tuyết đi ra bên ngoài cố gắng thu thập thêm thật nhiều vitamin và thuốc men. Hơn nữa ban ngày càng lúc càng dài, ban đêm càng lúc càng ngắn. Đám người chưa từng gặp qua hiện tượng thời tiết cực đoan như thế này, đều rất lấy làm kỳ.
Hắn mất hơn một tuần lễ nữa để cải tạo khu nhà container. Mỗi ngày sở Tuyết ra ngoài thu thập vật tư, đều sẽ đem về thêm một tới 2 chiếc mới. Thành phố Z là thành phố cảng nên loại xe này rất nhiều. Khu container bây giờ trên cơ bản đã bị đất đá phủ lên trên, giống như đối với thùng container dùng cho bể làm mát, các thùng này chống nước, cách nhiệt rất tốt, ngoài ra còn có khung gỗ bên trong chống đỡ rất chắc chắn.
Bên cạnh đó vào lúc sáng sớm, cũng là lúc thời tiết dễ chịu nhất, hắn còn dẫn theo đội viên dùng cưa máy chặt rất nhiều cây gỗ, vừa để làm nhiên liệu, vừa dùng để chế tạo thêm giàn giáo, kệ gỗ, dụng cụ sinh hoạt.
Vấn đề về khu container vừa được giải quyết, Đổng A liền lao vào nâng cấp hệ thống năng lượng. Mặc dù trong hầm có hệ thống nhiệt điện, nhưng cả căn cứ chỉ phụ thuộc vào một nguồn năng lượng duy nhất duy trì, rất là không an toàn, hơn nữa còn lãng phí cây gỗ, xăng dầu.
Tận dụng ánh nắng chói chang và gió biển nơi đây, Đổng A liền lên kế hoạch tạo thêm hệ thống điện mặt trời và điện gió. Nếu có dư năng lượng thì lấy ra nấu nước biển chưng cất nước lọc, hiệu suất có chút kém nhưng rất có lời.
Cứ như vậy, một tháng nữa đi qua, Đổng A trong đoạn thời gian này cực kỳ bận rộn, cứ vài ngày hắn lại ở căn cứ DIY vật dụng thu thập được, cho đến khi đồ vật thiếu nghiêm trọng, đám người Sở Tuyết không thu thập được, hắn đành phải tự mình dẫn đội đi tìm.
Cũng trong một tháng này các đội viên nữ đều đã thay đổi rất lớn, dù cho mỗi khi đi ra ngoài đều thoa lên kem chống nắng, da dẻ đều bị hun cho đen sạm đi, bàn tay cũng không còn nõn nà như xưa mà tràn đầy vết chai sạn. Ý thức chiến đấu cũng tăng cao, về cơ bản nếu như bị lạc đội ngũ, các nữ đội viên này đều có thể tự mình sinh tồn. Tuy vậy so với đàn ông, phụ nữ vẫn là yếu thế hơn hẳn, cứ mỗi lúc các nàng đến tháng đều ảnh hưởng rất lớn đến quá trình thu thập vật tư. May là đội ngũ đều chuyển không, khoảng chừng 100 hiệu thuốc, bất kể là thuốc gì đều đem về căn cứ, trong đó có không ít thuốc điều trị triệu chứng cho các nàng, nên chỉ là chuyện nhỏ.
Trong thành phố Z dù không có nhà máy sản xuất pin năng lượng mặt trời, nhưng các hộ dân trong thành phố, nhất là khu biệt thự đều sử dụng không ít, chỉ cần đi vào những khu đó vài chuyến là có thể góp đủ cho căn cứ. Tất nhiên công việc nặng nhọc này lại tiếp tục bị giao cho đội của Sở Tuyết, có Lập Thành hỗ trợ, hẳn là không có khó khăn gì. Mấy tuần qua liên tục tiến vào thành phố Z thu thập vật tư, cả nhóm người đều quen thuộc phần nào, dẫn đến tốc độ thu thập tăng lên không ít. Hệ thống điện mặt trời được hắn lắp đặt kế bên nơi chưng cất nước, là nơi nhiều nắng nhất trong căn cứ.
Còn về phần điện gió, lợi dụng rất nhiều máy phát điện bằng diesel mà cả nhóm đã thu thập được, Đổng A tự mình DIY lại một chút, là có thể sử dụng. Cánh quạt được hắn dùng máy CNC tự mình tìm về cho thiết kế đi ra. Trụ thép cũng được hàn, rồi sơn phủ cẩn thận. Không cần thiết phải làm cao, chỉ tầm 3m là đủ.
Chỗ tuabin còn được xử lý che chắn, chống thấm cho thật tốt. Hoàn thiện hết thảy, hắn mới vận chuyển đến sườn phía đông, nơi dốc thoải, nhiều gió, rồi đổ bê tông chắc chắn dựng đi lên.
Ở chỗ này, do nằm ngoài tường rào lại độ dốc quá cao, rất khó để xây dựng công trình lớn, đặt trụ phát điện gió là hợp lý nhất. Dây điện được luồn vào ống nhựa rồi chôn dưới đất, làm như vậy rất khó phát sinh sự cố.
Nhìn trong căn cứ càng ngày càng hoàn thiện, mọi người đều tràn đầy nhiệt tình. Ai cũng hy vọng tương lai căn cứ sẽ ngày một tốt hơn.
Một ngày này, vẫn như mọi ngày, sở Tuyết dẫn theo đội viên của mình rời khỏi căn cứ tìm kiếm vật tư. Đoạn đường này đã đi qua nhiều lần, mang đến cho người ta cảm giác quen thuộc. Cả đội ngũ đã đi qua nhiều nơi, thu thập được rất nhiều vật tư, nhưng chẳng bao giờ dám xâm nhập sâu vào trong trung tâm thành phố. Nơi đó vật tư nhiều hơn, nhưng zombie đồng dạng nhiều hơn nhiều. Nếu chẳng may bị zombie bao vây thì đừng mong trốn thoát.
Trên đường thỉnh thoảng sẽ gặp người sống sót đi ra thu thập vật tư. Đồ dùng trong thành phố rất nhiều, không đến mức phải tranh đoạt làm gì. Dù sao mỗi người chỉ có một cái mạng, mạo muội gây lên xung đột, thực sự quá nguy hiểm.
Theo như đám người Sở Tuyết thấy, hầu hết những người sống sót khác đều tổ đội đi tìm kiếm, có vẻ là người của chung một căn cứ nào đó. Xem ra chung quanh thành phố Z những căn cứ nhỏ khác đã mọc lên như nấm sau mưa.
Dưới cái nắng chiều tà, xe mở điều hoà hết công suất, cái nắng như thiêu như đốt kia chẳng khiến ai trong xe cảm thấy khó chịu. Trên danh nghĩa là Sở Tuyết dẫn đội, thực tế là Lão Tân lo toan hết thảy. Lão Tân cũng đem Sở Tuyết coi như đệ tử ruột đến chỉ dạy.
Nàng cũng không có phụ kỳ vọng, học rất nhanh. Đang trên đường trở về căn cứ, mới có tý thời gian rảnh, đeo head phone một bên tai nghe bài hát ưa thích, đồng thời thông qua cửa kính ô tô ngắm nhìn quan cảnh của Tận Thế, những lúc như vậy, đầu óc mới có thể chạy không, bao nhiêu muộn phiền, lo toang bị nàng thả trôi theo cơn gió. Lần này đi ra thu hoạch được kha khá, tìm thấy nhiều trang thiết bị, một ít đồ hộp và đồ uống có cồn. Những thứ hàng rượu ngoại đắt tiền trước kia, chất đầy phía sau xe. Nếu là trước khi tận thế, vào quán bar dù kêu lên một chai thôi, cũng mất vài tháng lương là ít.
Tuy nói những người sống sót khác rất ít tranh đoạt vật tư, nhưng có một số người vốn dĩ nhân tính xấu xí, không có mắt, muốn đi gây sự. Những người này sợ hãi zombie, không dám tiến vào thành phố, lại không sợ hãi người sống, muốn c·ướp b·óc người khác, hoặc là không làm mà muốn có ăn, sao mà nực cười. Nhìn đoạn đường phía trước bị cây gỗ ngăn trở đường đi, Không cần phải có kinh nghiệm lão làng cũng biết có c·ướp đường mai phục.
Bọn họ tại sao không nghĩ tới đã dám tiến vào thành phố Z liều mạng với zombie để kiếm vật tư, lại há có ai là người lương thiện. Chi phối những k·ẻ c·ướp đường ngu xuẩn này, có lẽ là tâm lý may mắn, đặt cược mạng mình vào may mắn…
Tổ của Sở Tuyết ứng đối chuyện này đã quá là quen thuộc. Những lúc như thế này tuyệt đối không được tự tiện xuống xe, mà phải nhanh chóng lùi xe lại. Trước đó lập thành đã mở ra cửa nóc trần xe, dựng lên tấm sắt che mà Đổng A đã cải tiến. Lập Thành thông qua khe hở nhìn thấy một số bụi cây, góc khuất gần đó. Không do dự, hắn nhận lấy chai cháy phía dưới đã được lão Tân đốt lên, liên tục ném về mấy chỗ khả nghi đó. Chai cháy quả thực dùng rất tốt, so với lựu đạn còn muốn hiệu quả.
Quả nhiên, ánh l·ửa b·ùng l·ên trong tích tắc, một vài bóng người bị bức phải rời khỏi chỗ ẩn thân. Thấy không có ai bị đốt cháy, Lập Thành cảm thấy hơi Tiếc nuối. Sở Tuyết ngồi cạnh ghế lái, số lượng c·ướp đường khá đông, đã sắp đem bọn hắn bao vây. Trái ngược với Hân Nhiên đang lái xe khuôn mặt lo lắng có chút trắng bệch, Sở Tuyết lại không có chút lo lắng nào, nàng đang trấn định Hân nhiên, để lái xe ổn thêm một chút.
“ Đám người kia thật là phiền, ta đang muốn về căn cứ sớm để nghỉ ngơi đây!!! Không làm mà muốn có ăn, chỉ có ăn *** ăn ***.” Lão Tân cũng giống như Sở Tuyết, không lo lắng chút nào, đang không ngừng phàn nàn. Tâm thái của bọn họ đã thay đổi rất nhiều, đối phó với sự việc phát sinh, không hoảng loạn chút nào, chủ yếu là bình thản, như chuyện thường ngày.
Đoàn xe sắp bị bao vây, bọn c·ướp cũng đã áp sát đến gần, nhân số của bọn họ khá đông có tới 20 đến 30 người. Thảo nào dù cho bị chai cháy dọa cho sợ, bọn họ cũng không có rút lui.
Mắt thấy bọn c·ướp áp sát, đã có lung tung một vài mũi tên bắn về phía đoàn xe. Nhưng hầu hết xe đều được cải tạo qua, tên nỏ chẳng xi nhê gì. Lão Tân thấy một vài người ở trong tầm bắn, dùng tên nỏ quá không tiện, bèn rút súng, hạ cửa sổ xe, nã liên tục ba phát. Quân nhân đặc chủng không phải nói chơi, ba viên đạn chuẩn xác b·ắn h·ạ ba người. Tiến súng nổ cũng làm cho bọn c·ướp hết hồn, xao động, thả chậm lại thế tiến công.
Nhân cơ hội này, Sở Tuyết hô lên một tiếng “Lên" sau đó không chút do dự ôm nỏ, mở cửa xe, lộn một vòng xuống đường. Khi ổn định thân hình, như dự liệu từ trước, không cần ngắm, nâng lên nỏ bắn liền. Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hiển nhiên có kẻ đã trúng tên. Các đội viên khác cũng ào ào xuống xe, bắn về phía bọn c·ướp. Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Đầu lĩnh của bọn c·ướp thấy gặp phải xương cứng, liền không chút do dự hạ lệnh bỏ chạy. Đồng bọn thấy vậy tứ tán bỏ trốn, bị Sở Tuyết đám người giải quyết không ít.
“Một đám hèn nhát, ỷ mạnh h·iếp yếu" Sở Tuyết cho ra đánh giá.
Kỳ thật nếu là người dũng cảm đã tiến vào thành phố đấu tranh với zombie, để tìm kiếm vật tư. Bọn c·ướp này ngay cả dũng khí đối mặt với zombie cũng không có, gặp phải xương cứng sẽ tan vỡ rất nhanh, nhân số chênh lệch bao nhiêu cũng khó mà bù đắp được.
Sở Tuyết nhìn thấy bọn c·ướp chạy xa cũng không có truy đuổi. Chờ cho đến khi bọn chúng biến mất trong tầm mắt, nàng không có buông lỏng. Ra lệnh cho Lập Thành trở lại nóc thùng xe, cảnh giới, thấy không còn ai, mới cùng mọi người dọn dẹp vật cản phía trước, kiểm tra thiệt hại, rồi lên xe trở về căn cứ.
( Các thông tin khoa học đều được tham khảo từ internet, các bạn thấy đoạn nào chưa hợp lý có thể góp ý trong phần bình luận, hy vọng tác phẩm này sẽ ngày một tốt hơn)
0