0
Ở lại một ngày Trung Tâm Thương Mại, phải nói là mở rộng tầm mắt. Lúc chập tối (Khoảng 11:00pm) không hiểu ra sao Đổng A cảm thấy rất bồn chồn, lo lắng. Bỗng dưng mặt đất truyền đến rung động nhè nhẹ, sau đó ngày càng mạnh dần lên. Các ki ốt mới được xây dựng lên bị ngã đổ hết cả. May mắn cơn đ·ộng đ·ất không lớn lắm, mà cũng rất nhanh kết thúc nên không có thiệt hại về người. Rất lo lắng cho căn cứ của mình Đổng A quyết định sớm lên đường trở về. Lúc này thời tiết đã mát mẻ đi nhiều, cả hai liền quyết định nhanh chóng rời đi.
Chuyến đi này quả thực không tệ, đổng A thu thập được rất nhiều thông tin cùng một ít hóa chất hiếm, có nó lại có thể chế thêm được nhiều đồ chơi tới. Ngoài ra, nhờ những thông tin này, hắn đã yên tâm phần nào. Nếu căn cứ Z cường đại như thế mà quyết định thành lập trung tâm thương mại thì chứng tỏ bọn họ lười đi c·ướp những điểm tụ tập nhỏ hơn. Vị hàng xóm này là địa phương biết giảng quy củ. Như vậy tương lai sẽ thuận lợi rất nhiều, sẽ là điểm thiết yếu để trao đổi vật tư.
Trung tâm thương mại mở cửa 24/24 nên rời đi không có khó khăn gì, thủ vệ chỉ có hơi chút ngạc nhiên. Nắng nóng làm cho zombie chậm chạp, nhưng bây giờ là đêm tối, zombie sinh động hơn ban ngày rất nhiều.
Tâm tư của thủ vệ, Đổng A không chút nào biết. Trong đêm tối, mắt của Hắn như cũ nhìn được phi thường rõ ràng, cộng với đối phó zombie đã quen, không chút nào ảnh hưởng đến hai người.
Rời đi căn cứ Z được một tiếng, bỗng nhiên tâm thần của Đổng A lại bồn chồn lo lắng trở lại. Bụng một trận nôn nao, khó chịu dị thường. Sở Tuyết thấy được đội trưởng dị dạng, mới không nhịn được hỏi thăm:
"Đội trưởng không sao chứ?"
Đổng A một bụng nghi hoặc trả lời:
"Không biết, tôi chưa từng cảm thấy như thế này bao giờ. Có vẻ như có chuyện gì đó không tốt phát sinh."
Sở Tuyết rất tin tưởng Đổng A, nghe vậy liền nói:
"Vậy chúng ta nhanh một chút quay lại căn cứ."
"Được" Đổng A nghe vậy cũng đáp ứng.
Đi tiếp một đoạn, sự bồn chồn này không những không có giảm, mà còn có dấu hiệu trầm trọng thêm, làm cho hắn vạn phần lo lắng. Bọn họ đang đi vòng qua vùng ngoại ô Thành phố Z, tuy nói là ngoại ô, nhưng bên đường đã xuất hiện không ít nhà cao tầng.
Đổng A cũng có chút suy đoán, hắn đoán có lẽ rất nhiều zombie chặn đường phía trước. Vừa định bảo Sở Tuyết lái xe lùi lại, chọn một con đường xa thành phố hơn, thì bất chợt tai của hắn nghe được một trận tiếng động lạ mới tập trung tinh thần nghe ngóng. Tai thính hơn người thường rất nhiều, dựa vào sóng âm thanh, đầu não cao tốc vận chuyển, hẳn rất nhanh phát họa hình ảnh trong đầu. Trong tích tắc, sắc mặt Đổng A trở nên tái nhợt đi, đối với Sở Tuyết cuồng loạn hô:
"Vãi cả linh hồn, @$%# chạy mau"
Sở Tuyết một mặt mộng bức nhìn xem Đổng A:
" Chạy cái gì? Chạy đi đâu?"
Đổng A không để ý đến nàng chỉ vội nói:
"Thả ra vô lăng, nhấn chân ga"
Nàng không hiểu lắm nhưng vẫn làm theo. Đổng A vội vàng dành lấy vô lăng quẹo vào trên lề đường, hướng tòa nhà cao nhất gần đó không để ý cửa kính, tông thẳng vào trong. Ô tô va vào một cây cột mới dừng lại. Cú v·a c·hạm cũng không nhẹ, nhưng xe đã được cải tạo qua, cộng thêm bên trong xe có túi khí nên cả 2 không có việc gì.
Hai người vội vàng xuống xe, ngoài v·ũ k·hí luôn mang trên người ra, mỗi người đều chỉ kịp cầm theo một chiếc balo. Sở Tuyết còn muốn đi ra phía sau, đem thêm đồ xuống xe, liền bị đổng A quát ngưng lại:
"Bỏ đi, không còn kịp rồi, theo sát ta" Đổng A hô lớn một tiếng rồi hướng về phía thang lầu chạy như điên.
Sở Tuyết thấy vậy, không chút do dự đuổi theo.
Có Đổng A phía trước, nàng liền an tâm chạy theo sau, nhưng mà tốc độ của hắn bây giờ, dù cho cố gắng hết sức cũng làm sao mà đuổi kịp cho được, rất nhanh bóng lưng của Đổng A liền mất hút trong tầm mắt. Tuy vậy trên mặt lại không có chút lo lắng nào, bởi vì phía trên thang lầu thỉnh thoảng có xác zombie như sủi cảo rơi xuống, nàng biết hắn đang mở đường cho mình. Dù cho như thế né tránh xác zombie rơi xuống cũng rất cực khổ.
"Tên kia đúng là không phải là người mà! Vừa chạy vừa chém g·iết zombie, mà tại sao lại nhanh như vậy!!!!". Sở Tuyết không nhịn được cảm thán một câu.
Chạy lên tầng số 4, Sở Tuyết lúc này mới nghe đến, tiếng sóng biển gào thét.
"Là s·óng t·hần!" khuôn mặt của nàng nhanh chóng tái đi, liền hận không thể sinh thêm mấy đôi chân, điên cuồng chạy lên trên. Vừa chạy đến lầu 8 nước biển cũng vừa đến dưới chân tòa nhà, nháy mắt liền đem 6 tầng lầu cao cho dìm ngập. Không chỉ thế, sóng đánh vào tòa nhà phát ra từng tiếng đinh tai nhức óc, kèm theo rung động dữ dội làm tâm thần người ta như muốn rụng rời.
Mực nước điên cuồng dâng cao, vượt qua bảy tầng, 8 tầng. Sở Tuyết nhìn dòng nước đen ngòm phía dưới điên cuồng dâng lên giống như dã thú nhe răng đang chuẩn bị cắn nuốt mình, không khỏi dâng lên tuyệt vọng. Nàng đã chạy không kịp:
"Ta phải dừng ở đây sao"
Vừa nghĩ như vậy, nàng liền không chạy nữa, ánh mắt bình tĩnh đối mặt dòng nước phía dưới. Tựa hồ c·ái c·hết cũng không đáng sợ, khóe môi không tự chủ được kéo lên một đường cong nhẹ, như đang cười mỉm, không biết đang suy nghĩ những gì.
Đúng lúc này, bờ eo bỗng dưng bị nắm lấy, không để ý tới Sở Tuyết giật mình hoảng hốt, Đổng A không biết từ lúc nào đã quay lại, nắm eo nàng, đặt lên bờ vai, hướng thang lầu phía trên chạy như điên. Hắn dùng toàn lực chạy, dù cho mang lên sở tuyết cũng là nhanh không tưởng. Cả hai đã không thể gọi là chạy mà càng giống như bật nhảy hơn, cứ 3 giây một tầng lầu, mới gần một phút đã chạy tới cửa lên sân thượng. Nhìn cửa thép bị khóa, hắn không do dự đưa chân, một phát đạp bay. Sau đó vọt người ra.
Đặt Sở Tuyết xuống một bên, Đổng A lúc này mới gập người xuống thở hổn hển như chó c·hết. Vừa thở vừa miệng tiện không ngừng phàn nàn:
"Đần quá, Tại sao lại không chạy a, dù thì thế nào cũng không được dừng lại a. Đúng là heo đồng đội."
Sở Tuyết bây giờ cũng là một trận đầu óc quay cuồng. Tuy lời phàn nàn của đổng a có chút khó nghe, nhưng trong lòng một mảnh ấm áp. Nhưng với tính cách của nàng dĩ nhiên là ngứa miệng trêu trở lại:
" Ây da, đội trưởng ngươi nghĩ ai cũng trâu bò như ngươi sao, ngươi đúng là không phải là người mà."
Đổng A nghe vậy càng tức:
"Heo đồng đội, Tôi không phải là người á, vậy là cái gì? Ta là ân nhân cứu mạng ngươi đó."
"Thì ta nói ngài trâu bò được chưa?"
"Ngươi còn mắng ta là trâu bò, là súc vật hả, biết vậy ta không cứu ngươi cho rồi."
Sở Tuyết nhìn điệu bộ của hắn không nhịn được ha ha cười lớn.
"Đội trưởng là ngươi suy nghĩ nhiều nha."
Trải qua vài câu bông đùa, tinh thần căng thẳng của hai người dịu đi không ít. Nhưng mà không bao lâu, khi cả hai phóng tầm mắt xa xa, chỉ xung quanh toàn nước biển đen kịt, điên cuồng cổn động, dù cho Đổng A cũng không khỏi dâng lên một trận hãi hùng kh·iếp vía.
"Đây là cấp độ s·óng t·hần gì?"
Phải biết bọn hắn đã ở trong nội địa, chiều cao so với mặt nước biển là khoảng 100 mét, cộng thêm đứng trên sân thượng tòa nhà 30 tầng tổng cộng đã cao xấp xỷ 200m vậy mà nước ngập cứ cao lên dần cho đến tầng 25 mới dừng lại.
"Thật là khủng kh·iếp!" Ông trời phù hộ, căn nhà mà cả 2 leo lên khá chắc chắn, sau từng đợt nước biển trùng kích, phần khung vẫn còn sót lại kiên cường chống chọi lấy, 2 người bọn hắn mới có một tia hi vọng sống.
Đến tận bây giờ Đổng A mới biết mình có cảm giác kỳ quái kia, là dự cảm nguy hiểm sắp đến. “Biết vậy hắn ở lại căn cứ Z cho rồi” Đổng A thầm nghĩ. Tính luôn cả tường rào, căn cứ Z cao hơn mặt nước biển tới hơn 300m s·óng t·hần có đến bên kia đi chăng nữa, có tường cao che chắn, cũng an toàn hơn ở đây rất nhiều. Hai người bị mắc kẹt ở đây rồi.
Vừa suy nghĩ đến đây, tay hắn đã bị Sở Tuyết kéo lấy, hắn theo hướng nhìn lại thấy Sở Tuyết há hốc mồm đưa tay run run chỉ về phương xa. Trong sóng biển trập trùng, một con vật giống như Kraken khổng lồ (Bạch tuộc khổng lồ) đang chìm nổi, vẫy sóng theo dòng nước hướng về sâu trong đất liền mà cụ thể hơn là hướng về phía căn cứ Z. Chỉ nhìn thấy phân nửa nhưng cũng có thể xác định, nó to như toà nhà 30 tầng, xúc tu tua tủa, phải có tới vài chục cái đang vẫy động, nhìn khủng bố dị thường.
Cả hai đều có cảm giác như mình lạc vào thế giới khác, thế giới này, thế giới mà bọn hắn đã sống bỗng dưng trở nên cực kỳ xa lạ. Bọn họ từng nghĩ trong tận thế, Zombie là tồi tệ nhất, rồi đến t·hiên t·ai. Bây giờ lại xuất hiện thêm quái vật. Con người nhỏ bé như vậy, làm sao có thể sinh tồn?
May quá, may là toà cao ốc này không nằm trên đường đi của nó, nếu không, 2 người hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ. Đổng A trong lòng vừa mới hối hận rời đi căn cứ Z, lúc này đã không còn thấy tăm hơi. “May mắn ta chạy sớm, không biết căn cứ Z có thể chống đỡ nổi quái vật này không?” Hắn trong lòng nghĩ thầm.
…