0
Nước biển rút, bầu trời quang đãng đi nhiều. Ánh nắng mặt trời đã bắt đầu thiêu đốt lên đại địa, Đổng A mới lay dậy Sở Tuyết, cùng nhau khởi hành. Bọn hắn cứ như vậy gian nan tìm kiếm lấy đường về. Trên đường đi qua, trong tầm mắt, khắp nơi đều là tàn tích. Những chỗ trũng nước biển còn sót lại tạo thành vô số ao nước. Có lẽ nước lúc rút đi cũng đã cuốn hết zombie ra biển, trên đường đi gặp bọn chúng ít hơn nhiều so với dự kiến. Tốc độ không còn khủng bố như lúc tối.
Lúc trước bọn họ chỉ bỏ ra 4 tiếng đi ô tô là đến được căn cứ Z, đó là đi đường vòng, cộng với tốc độ không cao. Bây giờ đi bộ quay trở lại căn cứ trên núi, đâu đâu cũng là đ·ống đ·ổ n·át, hai người cũng không cần đi đường vòng. Với tốc độ này, nếu đi không ngừng nghỉ, hẳn phải đến 9:00pm mới về tới nơi.
Bọn họ cố gắng đi tới 2:00pm thì không đi nổi nữa, nhiệt độ sớm trở lại tới 60 độ C cộng thêm cả 2 đang suy kiệt, Đổng A đành kiếm chỗ nghỉ ngơi. Đến 4h00pm, hai người mới tiếp tục xuất phát. Đi được thêm 2 tiếng, Sở Tuyết liền ngất xỉu, nàng đã đến cực hạn… Đổng A không còn cách nào khác, hắn bèn vứt 2 thanh đao cùng với balo đi, sau đó cõng lên nàng tiếp tục tiến lên.
Đến 8h30pm Đổng A đã đi tới chân núi. Lúc này năng lượng đã cạn kiệt, ý thức của hắn đã mơ hồ. Chỉ có chấp niệm là duy trì hắn tiến lên. Đi tiếp được một đoạn Đổng A cũng đến cực hạn, thế là hắn đổ gục xuống bên vệ đường. Nếu có zombie gần đó bọn họ đã trở thành miếng mồi ngon, nhưng may mắn chân núi rất gần biển, hẳn đã bị sóng biển cuốn đi sạch sẽ.
9h10pm trời lúc này đã nhá nhem tối, Có 5 chiếc xe từ phía thành phố đi về bên này. Thấy Đổng A và Sở Tuyết gục ở bên đường, cả bọn mới dừng lại, vội vàng đi xuống kiểm tra, rồi mang lên xe trở về căn cứ. Trên mặt mọi người đều không hẹn mà toát lên vẻ vui mừng. Đội xe này chính là từ căn cứ trên núi đi ra tìm kiếm hai người. Vừa chờ cho nước rút hết là xuống núi đi tìm trong vô vọng, bởi vì theo như liên lạc lúc trước đã trễ hẹn quá lâu. Sau một buổi tìm kiếm không có kết quả, Lão Tân và Lập Thành quyết định cùng nhau Tiến về căn cứ Z. Đường xá đã hoàn toàn bị đống phế tích ngăn trở, 2 người quyết định đi bộ. Sau khi ước hẹn một tuần sau trở lại căn cứ bèn đem đủ v·ũ k·hí, thức ăn đã cùng nhau rời đi. Hai người rất không may, khi không gặp được Đổng A trên đường.
Đổng A tỉnh lại là 2 ngày sau, nhìn thấy người chăm sóc mình là hân nhiên đang ngủ gục ở một bên, cảm thấy rất ấm áp. Hắn không biết làm sao có thể trở về tới căn cứ. Khi phát hiện Đổng A tỉnh lại, nàng rất vui mừng, vội vàng như chim sẻ líu ríu nói không ngừng, rồi lao ra ngoài thông báo với mọi người. Thực sự đã từ lâu đã coi nàng như người thân, ở bên lúc nào cũng có cảm giác rất thân thiết.
Thế là không bao lâu sau mọi người trong căn cứ đều gác lại việc trong tay cùng nhau đi xuống hầm, tập hợp trước cửa phòng y tế, đông nghịt một mảnh, Nhìn xung quanh mình oanh oanh yến yến, Đổng A cũng rất bất đắc dĩ. Trong căn cứ, nam nhân quả thật quá ít.
Lũ trẻ cũng lo lắng cho hắn, Tiểu Thất vừa tiến vào đã nhào vào lòng, khóc lóc sướt mướt. Nàng đã sớm xem tất cả mọi người ở đây như người thân, chính cô bé đều không biết nếu hai người rời xa mình, có hay không chịu nổi đả kích ấy. Sau đó giường bị lũ trẻ tầng tầng bao vây, nhao nhao hỏi thăm. Đang lúc bối rối, lũ trẻ liền bị hân nhiên lấy cớ Đổng A cần phải tĩnh dưỡng đuổi hết ra ngoài.
Sau khi hỏi các nàng, hắn mới biết Sở Tuyết còn chưa có tỉnh, nhưng tình hình rất tốt, chỉ là còn ngủ say, lúc này mới triệt để an tâm trở lại.
Đổng A sau đó hỏi một chút tình hình trong căn cứ, chúng nữ đều nhất nhất trả lời. Rời đi trong đoạn thời gian này, căn cứ không có vấn đề gì. Bọn họ ở cao như vậy, s·óng t·hần không ảnh hưởng gì mấy. Chỉ có mưa axit đến quá đột nhiên, nên hư hao một ít thiết bị bằng kim loại, đều đã được Lập Thành cùng Tô Dự giải quyết xong.
Nhà để xe làm bằng mái tôn đã bị mưa axit ăn mòn hoàn toàn, chỉ còn để lại lớp nhựa cách nhiệt bên dưới cần lại sửa chữa. Hắn còn biết Lão Tân và Lập Thành đều đã tiến về căn cứ Z tìm mình liền rất cảm động, có đồng đội thật là tốt…
Ngày hôm sau, Sở Tuyết cuối cùng cũng tỉnh lại, có đầy đủ thức ăn cũng khôi phục rất nhanh. Nghỉ ngơi một ngày, 2 người đều hồi phục đến trạng thái đỉnh cao. Hồi phục nhanh như vậy, tất cả mọi người là không ai ngờ tới.
Căn cứ trên núi cuối cùng trở lại hoạt động bình thường. Thời tiết cũng không còn lạnh lẽo nữa mà quay trở lại nắng nóng như thiêu như đốt. Đổng A đứng trên đài quan sát nhìn ngắm xa xa, một bên là nước biển đen kịt, một bên là đất liền. Ngày xưa là rừng rậm xanh tươi ướt át nay không còn nữa, chỉ còn sót lại cánh rừng c·hết, trải qua trận mưa axit này, đất đai bị ô nhiễm nghiêm trọng, tính luôn ngoài trời nhiệt độ cao, cây cỏ xung quanh vùng này đã tuyệt diệt.
Cũng may, khu trồng trọt của bọn họ đã hoàn thiện, không bị ngoại giới ảnh hưởng. Chỉ tiếc là khu chăn nuôi chưa hoàn thiện, sợ rằng trong thời gian tới sẽ không có thịt ăn. Đang dư thừa thức ăn chăn nuôi, cá trong bồn lớn rất nhanh, nhưng cũng phải vài tháng nữa mới có thể ăn được.
Sở Tuyết và Đổng A đã quay trở lại phòng của mình ở khu container, cả hai đều không thích ở dưới hầm trong thời gian dài. Sau lần ra ngoài này, quan hệ giữa hai người đã tiến một bước dài nên chuyện gạo nấu thành cơm cũng là đương nhiên.
Ngoài ra, 2 người đều suy tư lại tình huống phát sinh ngày hôm đó, cẩn thận kiểm tra một phen, cả hai đều kinh ngạc phát hiện: Sở Tuyết sau khi uống máu của Đổng A thừa hưởng một bộ phận năng lực như: sức lực tăng cường, tốc độ tăng cường, tai thính mắt tinh.
Còn những trạng thái khác, dù hắn đã cố gắng chỉ dạy, nhưng không sao làm được. Dẫu vậy, bây giờ nàng mạnh hơn xa người thường rất nhiều. Sở Tuyết đã nhận lời đổng A giữ kín việc này, nên chỉ luyện tập khả năng mới trong bí mật.
Đổng A lúc này đang làm việc tại xưởng cơ khí của mình. Một bên nhìn những dòng số liệu nhanh như gió lướt qua trên màn máy vi tính, một bên bên dùng tay thao tác dụng cụ, nhất tâm nhị dụng được vận dụng phi thường hoàn mỹ.
Việc chế tạo dụng cụ mới, Đổng A chưa bao giờ ngừng qua. Sau vụ mắc kẹt này, hắn rút kinh nghiệm được nhiều điều, vì vậy đang chế thêm một số đồ chơi nhỏ, để có thể sinh tồn được lâu hơn bên ngoài. Thiết bị liên lạc đã thu thập khá nhiều, lần này phải cải tiến phạm vi, lần sau nếu có đi tới căn cứ Z mới có thể liên lạc với người ở căn cứ trên núi.
Đồng hồ vừa điểm, Đổng A đành dừng lại công việc trong tay, hướng về phía nhà ăn. Nhà ăn là một khu container nằm kế bên cửa hầm. Vì lý do an toàn, việc sinh hoạt của lũ trẻ hầu hết diễn ra dưới hầm. Chỉ khi thiếu người làm việc, bọn họ mới để lũ trẻ lên mặt đất đi giúp đỡ một tay.
Lúc này lũ trẻ đã tan học, liền như ong vỡ tổ từ cửa hầm chui ra, làm nhà ăn trở nên náo nhiệt đi lên. Đổng A trên đường tiến về, gặp sở Tuyết đang đứng đợi mình ở lối vào; cả hai cùng tiến vào nhà ăn.
Đồ Ăn hôm nay rất đơn giản, một món mặn là thịt muối, 1 món rau, 1 món nấm, cùng một nồi canh khoai tây. Dù cho đơn giản như vậy, nhưng trong tận thế đây là cỡ nào xa xỉ. Người bên ngoài, trải qua nắng nóng kéo dài, mưa axit, rồi s·óng t·hần, đã đói đến mức, cái gì đều dám ăn.
Khu trồng trọt, bước đầu đã gặt hái được thành quả. Cây lương thực cần một thời gian nữa mới thu hoạch được, nhưng rau củ, đặc biệt là các loại cây ăn lá và khoai tây, phát triển rất nhanh, giống khoai tây mà Đổng A thu thập được là giống cải tiến, chỉ cần 2 tháng rưỡi là có thể thu hoạch, góp phần cải thiện bữa ăn trong căn cứ.
Món rau hôm nay là lá cải, ăn có đắng một chút, đem đi xào hương vị không tệ, ban đầu cải được trồng với mục đích là lấy hạt để ép dầu, nên diện tích gieo trồng rất lớn.
Thịt đang được sử dụng, hầu hết là thịt trước kia thu thập được, không thể tự sản xuất, do đó thiếu thịt vẫn đang là vấn đề cấp bách nhất. Nguồn đạm chủ yếu trong bữa ăn là đến từ nấm. Trong căn cứ cây gỗ rất nhiều, đem ra trồng được nhiều. Nấm thu hoạch được nếu ăn không hết đều được sơ chế, sau đó phơi khô bảo quản được lâu.
Dù cho bên ngoài nắng nóng, mọi người không thể ra ngoài, nhưng trong căn cứ công việc không ít. Hầu hết mọi người, kể cả lũ trẻ đều rất bận bịu, mỗi ngày đầu tắt mặt tối. Thế nhưng mọi người chẳng ai phàn nàn lấy một câu, tất cả đều đã trải qua giai đoạn chuyển biến tâm lý, họ biết cuộc sống sẽ chẳng bao giờ có thể quay lại như xưa được nữa. Trong điều kiện hiện tại, có thể sinh hoạt như thế này đã phi thường thoả mãn.
Nhà ăn được thiết kế giống như căn tin trong trường học, mọi người sau khi ra quầy lấy đồ ăn, đều đem khay đồ ăn về chỗ ngồi của mình chăm chú dùng bữa. Đổng A và Sở Tuyết ngồi ăn riêng cùng nhau, như cặp vợ chồng trẻ. Cả hai đang lên lịch cho buổi tập luyện sắp tới. Sở Tuyết rất háo hức để nắm giữ sức mạnh mới của mình.
Lũ trẻ rất ngoan ngoãn, đều ăn uống rất có trật tự, nhưng trẻ con hiếu động, vừa ăn vừa vui đùa nói chuyện rôm rả. Không khí như vậy, trên mặt ai cũng hiện lên hạnh phúc.
Đổng A và Sở Tuyết vui vẻ cảm nhận hết thảy, đều cảm giác được mãnh liệt tương phản. Chỉ mấy ngày trước thôi mắc kẹt bên ngoài, ăn không ít khổ, vì thế cả hai đều đang trân quý từng phút từng giây.