Cả bọn khá vất vả mới đến được căn cứ Z, đi một đoạn đường vòng thật xa không nói tới, vừa đi vừa dọn dẹp vật cản, phải mất hai ngày mới tới nơi. Nhưng cũng chỉ ảnh hưởng lần đầu, lúc trở về đường đã được dọn dẹp sạch sẽ tốc độ sẽ tăng nhiều.
Vừa đến nơi, Đổng A không tin vào mắt mình. Hắn không nghĩ tới người sống sót thế mà nhiều như vậy. Trung tâm thương mại bây giờ rất là nhộn nhịp, hắn có ảo giác như trở lại trước tận thế.
Thông qua radio, có nghe nói tận thế bạo phát, các nhà khoa học dự đoán nhân loại c·hết đi 7 phần, 3 phần sống sót. Hắn không suy nghĩ quá nhiều, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, nhân loại trước kia hơn 20 tỷ người, dù chỉ là 3 phần, người sống sót số lượng cũng là khổng lồ.
Sau một loạt thủ tục xác nhận cộng với làm thẻ căn cước cho người mới, đám người phải đợi hơn 3 tiếng mới có thể vào bên trong thành. Khác với một tháng trước, các ki ốt, cửa hàng về cơ bản đã được thuê đầy.
Dòng người đi tới đi lui, âm thanh rao hàng, tiếng cò kè mặc cả nhốn nháo, cực kỳ nhộn nhịp. Lái xe tiến vào khu đỗ xe, không nghĩ cả một bãi đất rộng như vậy lại bị phương tiện cho lấp đầy, từ xe đạp xe máy, đến ô tô, xe tải, không thiếu thứ gì.
An ninh có vẻ đã được tăng cường. Đứng canh gác là một tiểu đội 24 binh sĩ ăn mặc như đội đặc nhiệm full option, súng ống không rời tay. Mà đây chỉ là gác cổng mà thôi, bên trong đi tuần tiểu đội không biết bao nhiêu, đủ thấy trật tự tốt như thế nào.
Đổng A giao tiền cho nhân viên, tiến vào khu giữ xe. Để các Sở Tuyết và đội viên khác ở lại canh chừng đồ đạc, hắn dẫn Thanh Nhã đi vào, khu giao dịch. Tại sao lại là Thanh Nhã ư? Bởi vì những chuyện buôn bán trao đổi này, nàng là chuyên nghiệp.
Bởi vì số lượng giao dịch khá lớn, nên một người quản sự trong đó là Lý Tuấn đi ra trực tiếp trao đổi với bọn hắn. Lý Tuấn người này không có chút nào đẹp trai, hơi nhỏ con, nhưng tác phong nhanh nhẹn, tuổi tác cỡ khoảng hai mươi mấy, khá trẻ. Lúc chào hỏi cũng như giao dịch, đều hiện lên vẻ tự tin, hiển nhiên là người lâu năm trong nghề.
Sau một hồi cò kè mặc cả, Thanh Nhã phải nói là thủ đoạn ra hết, nhưng mà cả xe vật tư như vậy bọn hắn chỉ đổi được, 2 con dê một đực một cái, 6 con vịt lớn và 12 con vịt con, trống mái đủ cả. Gà với bò thì nghĩ cũng đừng nghĩ, đã sớm bị người khác đổi đi từ lâu. Vịt cũng là mới lên danh sách trao đổi, bọn hắn may mắn gặp được, nếu không cũng không còn. Người của cửa hàng trung tâm sẽ đứng ra làm trung gian giao dịch nên được chia không ít hoa hồng. Đổng A đứng một bên thầm nghĩ, nếu mình mở một cửa hàng ở đây sẽ không bị chặt một đao như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại Lý Tuấn người này đúng là một nhân vật lợi hại, Thanh Nhã phải cam bái hạ phong. Đổng A nhìn 2 người trao đổi, có một loại mở mang khai sáng cảm giác. Hắn không nghĩ tới trong này lại có nhiều môn đạo như vậy, khắp nơi đều là hố, sơ sẩy là ăn thiệt thòi.
Dù cho không đúng với dự định, có còn hơn không. Dẫn theo Lý Tuấn cùng một nhóm nhân viên đến bãi giữ xe kiểm kê, giao tiếp hàng hoá. Loay hoay đến tối mới xong, thấy không kịp quay trở về, lại càng không muốn ở lại dã ngoại. Đám người quyết định ở lại đây một đêm. Đổng A cũng không xa xỉ đến mức thuê khách sạn ở lại dù cho trong khách sạn có phục vụ bữa ăn và nước nóng. Cả đội ở lại thời gian ngắn, nhịn một chút là qua, nhiều người khác có lựa chọn giống vậy, nên bãi xe bên này người cũng không thiếu.
Bây giờ thời gian còn sớm, nên cả đội lựa chọn phân thành từng nhóm nhỏ hơn dạo phố, tìm kiếm vật tư cần thiết. Lúc trước giao dịch không chỉ đổi vật nuôi mà còn dư được một ít tiền. Đổng A đã chuyển tiền vào nhiều thẻ hơn, để mọi người cần có thể đem ra giao dịch. Nếu gặp được thứ tốt mà không đủ tiền, thì thông qua bộ đàm kêu gọi, hắn sẽ lập tức đến nơi.
Đổng A sớm đã căn dặn kỹ càng, không nên ăn uống bậy đồ bên ngoài. Ai biết được thịt những kẻ sống sót kia sử dụng đến từ đâu, thịt chuột, thịt người, khó bề phân biệt, để không mắc bệnh, cẩn thận là hơn.
Sau khi phân phó xong, mọi người ăn uống no đủ trong xe rồi mới tách ra. Đổng A thì ở lại trông giữ xe, dù sao hiện tại trong xe đều có đồ tốt đây, cũng đừng trông chờ vào đội bảo an. Chỉ cần không có án mạng, hoặc xung đột đánh nhau, chuyện t·rộm c·ắp này bọn hắn lười quản. Hơn nữa mọi người trong đội cũng đã rất lâu không tiến về nơi náo nhiệt như vậy, hắn đành nhường cơ hội lại cho đội viên.
Trong một đoạn đường phố chợ “Sầm uất" Tô Dự lẽo đẽo đi theo phía sau sở Tuyết giống như là hai chị em đi dạo phố. Hắn mặc dù đã là thiếu niên nhưng chỉ cao đến khuỷu tay của Sở Tuyết, có cảm giác dường như Sở Tuyết đại tỷ gần đây trở nên cao hơn rất nhiều. Trên người cũng toát lên một vẻ uy nghiêm.
Tô Dự dù cho thời gian gần đây trưởng thành hơn, cũng g·iết qua zombie, nhưng không hiểu sao mỗi khi gặp Đổng A hắn vẫn luôn cảm thấy sợ hãi như gặp thiên địch. Sở Tuyết đại tỷ lúc trước cũng không có cảm giác này, nhưng kể từ khi lần đó 2 người mắc kẹt trở về căn cứ sau, sự sợ hãi đối với nàng bỗng dưng xuất hiện, dù không mãnh liệt như đội trưởng.
Nhìn ki ốt hai bên đường bày đặt toàn rác rưởi, Tô Dự hào hứng bị dập tắt đi nhiều. Hắn để ý thấy trong ki ốt hầu hết là lấy vật đổi vật, thiết yếu nhất vẫn là nước cùng thức ăn.
Chỉ có một số cửa hàng lớn, mới dùng tiền điện tử giao dịch. Những cửa hàng lớn khi thuê được cửa hàng, đều được căn cứ Z phát cho máy quét thẻ, làm cho giao dịch thuận lợi hơn rất nhiều. Những nơi này đều đại diện cho những thế lực lớn xung quanh. Dù cho thua xa căn cứ Z, nhưng những thế lực này đều có ít nhất mấy trăm đến vài ngàn người, đám người này hoặc là không muốn vào căn cứ Z, hoặc là không đủ tiêu chuẩn để vào. Tạo nên rất nhiều đoàn thể nhỏ, quay xung quanh căn cứ Z.
Các cửa hàng này còn khá mới, bên trong vật tư không có nhiều, hẳn là mới dọn vào không bao lâu. Khu cửa hàng lớn cũng tách biệt với khu giao dịch nhỏ bằng một hàng rào thấp. Bên trong có đội tuần tra canh giữ, khu này bảo an tốt hơn các khu xung quanh nhiều.
Xét về vật tư sung túc thì căn cứ của Đổng A không coi là kém, nhưng căn cứ trên núi quá ít người nên khó có thể xếp vào hàng ngũ thế lực lớn.
Trên đường bọn họ muốn nhặt nhạnh chỗ tốt, nhưng thực sự là không có chỗ tốt có thể nhặt, hoặc nếu có đều bị kêu giá trên trời, đổi đi không có lời đành thôi. Cả đội hào hứng đi dạo, không bao lâu đành phải thất vọng mà về. Đổng A đối với chuyện này cũng không ngạc nhiên. Người thông minh trên đời rất nhiều, kiếm tiện nghi đâu có dễ.
Cả đội ở lại căn cứ Z nghỉ ngơi một đêm, cho đến lúc thời gian đỗ xe hết, bọn hắn mới rời khỏi căn cứ. Trải qua vài đợt t·hiên t·ai khảo nghiệm, Trung Tâm Thương Mại không những không có điêu tàn mà ngày một lớn mạnh, đủ thấy có triển vọng như thế nào. Nếu Đổng A không thể tận dụng được nó mang tới nhiều tiện lợi hơn thì cũng quá vô năng.
0