10:00 am.
Nhìn xuống đường, không có bóng dáng một con zombie nào…Làm xong hết thảy hắn mới về phòng, tắm rửa rồi ngồi trên ghế sofa. Trong tủ lạnh, lấy ra một lon coca, ngồi vào ghế chậm rãi uống.
Mãi đến bây giờ Đổng A mới có thời gian bình tĩnh trở lại.
Dùng điện thoại di động, may mắn còn có mạng, vội vàng duyệt web tìm kiếm thông tin. Nhưng thông tin không thể nói là không có, chỉ có thể nói là có còn hơn không.
Nhà chức trách thông báo là một loại bệnh độc, yêu cầu người dân hãy ở nguyên tại chỗ đừng ra ngoài vào tối nay, chỉ có như vậy. Tin tức này đăng vào lúc 10:00 tối qua, đã quá hạn.
Đến bây giờ còn không có động tĩnh gì, không khỏi khiến Đổng A hoài nghi “Nhà chức trách có còn hay không tồn tại".
Tra duyệt thêm một lúc không thể tìm thấy nhiều tin tức hữu dụng hơn về sau, đành buông xuống điện thoại, cầm lên sổ tay tổng hợp lại tin tức mình thu thập được.
Zombie phát sinh nguyên nhân không rõ. Nguyên nhân bị l·ây n·hiễm không rõ, nhưng những người còn sống sót sau đợt bùng phát hôm qua, có vẻ sẽ không bị nhiễm nữa.
Bị cắn có l·ây n·hiễm không, chưa biết. Nhưng hắn không muốn tự mình đi kiểm nghiệm.
Zombie có sức lực lớn vô cùng, n·hạy c·ảm với âm thanh, tiếng ồn, và ghét ánh sáng. Giống như trên phim ảnh vậy, chỉ có tổn thương phần đầu mới khiến zombie ngừng lại.
Nhìn cuốn sổ trên tay, biết tin tức mình thu thập được quá ít.
Sau khi lục soát cả tầng lầu, thu tập được rất nhiều vật tư, đủ ăn vài tháng không hết, nhưng phải mau chóng rời khỏi thành phố.
Không nói hệ thống điện nước có thể bị cúp bất cứ lúc nào, phải tích trữ nước, máy phát điện loại nhỏ có nhưng chỉ đủ sạc điện thoại, cần DIY một bộ phát điện lớn hơn để phòng ngừa.
Ở trong thành phố càng lâu một ngày, càng khó thoát thân, phải chạy về cô nhi viện xem một cái, nếu không thì không an lòng.
Đổng A phải kiếm cho mình một chiếc ô tô, mà xe tải là tốt nhất, độ lại để phù hợp đi xa.
Zombie bộc phát vào đêm khuya, hẳn trên đường không có nhiều xe, khả năng bị xe đỗ trên đường cản trở không lớn.
Đổng A biết cách chỗ hắn sống khoảng 10km có một kho trung chuyển. Từ kho trung chuyển có đại lộ chạy qua đi thẳng ra ngoại ô.
Tại đây hắn hy vọng có thể tìm kiếm đủ nguyên vật liệu và lương thực dự trữ, để thoát đi thành phố.
"Phải chạy đua với thời gian!"
Lập kế hoạch xong đã mười hai giờ trưa, mang theo nỏ, lao cùng gói thức ăn sẵn, đồ đông lạnh, đi qua phòng Tiểu Thất.
Khi vào phòng mới để ý tới căn phòng tuy chật chội, những đồ đạc rất ngăn nắp, tiểu A Quang, em trai tiểu Thất ngồi bên bàn hiếu kỳ nhìn Đổng A.
“Thúc thúc tốt" Tiểu A Quang nãi thanh nãi khí hô.
Thân thiện cười cười, Đổng A vội vàng giới thiệu bản thân. Tiểu Thất còn cho hắn một kinh hỉ nhỏ: Một bàn thức ăn đơn giản, nhưng tinh tươm, màu sắc, mùi hương đều rất tốt, đều là món ăn ngon.
“Không ngờ tiểu Thất nấu ăn thật ngon nha" nhìn trên bàn thức ăn Đổng A nhịn không được khen một câu.
“Tiểu Thất rất hay làm cơm nha, bố mẹ đều khen tiểu Thất nấu cơm ngon. mời chú ăn kẻo nguội." Tiểu Thất trả lời.
Đem gói thức ăn sẵn để vào tủ lạnh, bụng đói cồn cào, Đổng A nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Thế là bữa cơm đầu tiên trong tận thế của ba người cứ như vậy trôi qua, tuy không cùng một gia đình nhưng cũng thật là ấm áp. Ăn cơm xong, Đổng A giúp tiểu Thất rửa chén.
Sau bữa cơm, do tiểu Thất tính cách cởi mở, hỏi Đổng A rất nhiều.
Có hơi bối rối, nhưng hắn đều nhất nhất trả lời cô bé.
Dần quen thuộc, cũng thuận miệng hỏi lại vài câu, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều.
Bây giờ mong muốn nhất của cô bé là hội hợp với bố mẹ, nhưng mà ngoài nơi làm việc là thành tây ra, chẳng biết gì nữa cả.
Điều này không khác gì mò kim đáy biển.
Không muốn làm cô bé buồn, Đổng A cũng không nói gì thêm, chỉ hứa hẹn nếu có cơ hội sẽ cùng dẫn đi tìm kiếm bố mẹ.
Nghe vậy Tiểu Thất rất mừng, còn lôi album ảnh ra, dí tấm ảnh gia đình vào tay hắn với ánh mắt mang đầy mong đợi.
Tranh thủ điện thoại còn sử dụng được Đổng A liền gọi điện thoại về cô nhi viện nhưng không ai bắt máy.
Tiểu Thất cũng giống như vậy, gọi cho bố mẹ mãi đều không liên lạc được.
Lầu năm bây giờ tạm thời an toàn, nhưng để 2 đứa bé con sống gần cầu thang quá nguy hiểm, nên chủ động rủ cô bé thu dọn đồ đạc chuyển qua phòng mình.
Mặc dù chật chội một chút nhưng hắn dễ dàng trông coi. Suy nghĩ, tiểu thất liền gật đầu đồng ý.
2:00pm sau một hồi trợ giúp, trước ánh mắt không bỏ của Tiểu Thất, Đổng A đem cửa phòng khóa kín, phía trên cửa xếp sắt trước cầu thang còn có dán một miếng giấy ghi rằng Tiểu Thất và A Quang đã chuyển sang phòng 506, cùng với chú Đổng A, để nhỡ như bố mẹ 2 đứa bé có về thì nắm được thông tin.
Tiểu Thất cái gì cũng muốn mang theo, nhưng nhờ Đổng A khuyên nhủ, nên ngoài nhu yếu phẩm và quần áo, chỉ đem theo Teddy của A Quang, cùng chiếc hộp chì màu mà cô bé yêu thích nhất.
Trở về phòng mình, nhường phòng ngủ cho 2 đứa trẻ, Đổng A đành ngủ ở sofa.
Tính ra sau trận đánh g·iết lúc sáng, phòng hắn còn chưa dọn dẹp gì, cộng thêm nhu yếu phẩm thu thập được chất đầy gian bếp, làm cho người luôn sạch sẽ như Tiểu Thất nhíu chặt lông mày, như bà cụ non.
Còn Tiểu A Quang thì trợn lên mắt to, hiếu kỳ những vật DIY đang treo trên tường.
Hắn rất muốn cầm xuống lấy làm đồ chơi, nhưng vì lạ lẫm, chỉ biết ngước mắt nhìn.
Dành thêm ra 30 phút dọn dẹp, Tiểu Thất cùng Đổng A mới mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, nhìn A Quang không biết từ lúc nào, đang cầm món đồ chơi mới, là một tác phẩm DIY treo trên tường, chơi quên cả trời đất.
Nghỉ ngơi thêm một lát, đợi Tiểu A Quang tiến vào mộng đẹp, Tiểu Thất giúp Đổng A đi phân loại một lần nhu yếu phẩm vừa mới thu thập được.
Còn hắn thì lập tức lại lu bù đứng lên, công việc còn rất nhiều.
Đổng A cần chế tác xong đạn, có nó chỉ số an toàn sẽ lớn hơn một ít.
Lên kế hoạch ngày mai lên sân thượng tích nước đầy bể, và điều chỉnh đường nước một chút để chỉ chảy về phòng, làm xong thì tạm thời không lo về nước.
Sau đó hắn dự định dọn dẹp hết zombie trong tòa nhà vừa bổ sung vật tư vừa đả thông con đường sang cửa hàng tiện lợi đối diện.
Cửa hàng tiện lợi còn rất nhiều vật tư chưa kịp mang đi.
Cách cửa hàng tiện lợi 2 căn nhà, trên mái ngôi nhà kia có gắn điện mặt trời.
Đổng A dự định qua bên đó nhìn xem còn người sống sót hay không, nếu không thì tháo dỡ đem về cũng là một giải pháp.
Cặm cụi mày mò mãi đến tối, mới tạo ra gần 50 đầu đạn chì, không phải không muốn chế thêm, mà nguyên liệu không đủ.
Với lượng thuốc súng và chì trong tay, hắn chỉ tạo tối đa được 50 viên. Dẫu vậy cũng nhiều hơn so với dự đoán.
Do là súng DIY, nòng súng to viễn siêu tiêu chuẩn, lại cân nhắc trọng lượng súng, nên làm nòng khá ngắn.
Độ chính xác hẳn là rất kém cỏi, càng giống shotgun chỉ thích hợp nổ súng tầm gần.
Nhưng cây súng này hắn đã làm suốt 6 tháng, Súng dài 32cm, nặng hơn 1,5 kg, về khoản hoa văn hoạ tiết được khắc họa trên súng thực sự không còn chỗ chê. Đúng là một tác phẩm nghệ thuật chân chính.
Còn thời gian chế luôn cây lao mới. Cây lao cũ đối với Đổng A là hoàn toàn không hợp nhu cầu.
Đến bây giờ v·ũ k·hí trong tay hắn đã có:
- 1 cây trợ lực nỏ cộng 10 mũi tên, đã thực chiến qua, sát thương phải nói vô đối, chỉ có điều lên dây phải quay ròng rọc nên thời gian thay tên khá là lâu.
- 1 cây lao tổ hợp gồm phần cán và phần mũi tháo rời.
Mũi lao hắn thiết kế như một thanh đoản kiếm 3 cạnh siêu sắc bén.
Hắn còn chế thêm 2 mũi lao dự bị, mũi lao dài tới 35cm, có thể đơn độc sử dụng, thân lao không quá dài, nhằm giảm trọng lượng và dễ dàng mang theo, phần đuôi lao còn được bọc một lớp cao su để tăng ma sát khi cầm.
-1 cây súng kíp flintlock pistol tự chế ống nòng rộng, ngắn.
Độ chính xác không cao nhưng nếu sát thương tầm gần, hẳn là không tệ, điểm yếu là tiếng ồn rất lớn, dễ thu hút zombie.
Hài lòng quan sát và hiệu chỉnh các tác phẩm một hồi nữa mới dừng lại, bởi vì mùi thức ăn thơm phức tiểu Thất nấu.
Đổng A xem như nhặt được bảo, Tiểu Thất tuy nhỏ tuổi nhưng nấu ăn rất có một bộ, đồ ăn ngon khỏi chê.
Ăn uống no nê một bữa, Đổng A mới quay trở lại bàn làm việc tiếp tục lật sách và sổ tay định tìm hiểu rõ hơn nguyên lý của điện mặt trời để khi nào gặp còn biết tháo lắp.
Ngoài ra còn lên kế hoạch để DIY xe hàng.
Miệt mài đến 11:00 pm mới xem như tạm xong, quay lại vẫn thấy tiểu Thất ngồi ở bàn sofa làm bài tập, Đổng A trong lòng bùi ngùi mãi thôi.
Đúng là một cô bé ngoan. Nếu không có tận thế cô bé hẳn sẽ học rất giỏi, sẽ là con nhà người ta trong mắt bao người đi.
Bảo tiểu Thất đi ngủ sớm một tí, hắn đeo lên tên nỏ, súng giắt thắt lưng, cầm lao trên tay rồi mới đi ra ngoài hành lang kiểm tra cửa sắt một hồi.
Trên đường đầy zombie, bước đi vô định…Sau khi kiểm tra thấy không có gì bất thường về sau, mới trở lại phòng tắm rửa, đi ngủ.
…
5:00am.
Sáng sớm mặt trời còn chưa ló dạng, Đổng A đã dậy, hôm qua dù cho ngủ trễ nhưng 5 tiếng đã đủ.
Có lẽ được ăn cơm ngon, nên hắn cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút.
Thế nhưng trong lòng có chút xáo trộn, lo lắng cho tương lai bấp bênh, lại phần nào nhẹ nhõm vì không còn áp lực công việc.
Tạm đề cao tinh thần, sau khi vệ sinh cá nhân, tập thể dục một tí, mới đeo lên v·ũ k·hí đi ra hành lang. Đến lúc làm việc...
Kiểm tra một vòng không có thay đổi, tiến về cửa cầu thang.
Kiểm tra trang bị thêm một lần nữa thấy ok mới dùng cây lao gõ vào cửa xếp một hồi.
Quả nhiên sau 3 phút không ngừng gõ, thông qua khe hở giữa cầu thang, thấy zombie không ngừng leo lên.
Cố tình khống chế lực đạo, âm thanh không quá to nên zombie leo lên không nhiều, cỡ khoảng 17 con.
Đợi cho zombie đến cửa xếp, lợi dụng chiến thuật như ngày hôm qua, nhẹ nhõm đánh g·iết hết, sau đó cứ lặp đi lặp lại khoản 3 lần thì không còn thấy zombie leo lên nữa.
Trong lúc đâm zombie, Đổng A không khỏi mơ tưởng trong đầu có tinh thể gì đó, nếu như hấp thu sẽ thu được dị năng như trong phim thì tốt quá.
Hiện thực để cho hắn thất vọng rồi, không có tinh thể gì ở đây cả, một viên cũng không.
Sau khi xử lý sạch zombie, hắn mới cẩn thận mở ra cửa xếp hướng sân thượng đi lên.
Ấy thế mà cửa lại bị khoá ở phía ngoài còn nghe thấy tiếng đập cửa. Khom người xuống nhìn qua khe cửa thấy 4 cái chân, hẳn là 2 con zombie.
Cẩn thận xác nhận xong, Đổng A mới về phòng lấy dụng cụ cơ điện cầm tay, lên loay hoay một hồi mới mở được cửa.
Đã chuẩn bị sẵn nỏ trong tay cho một con zombie một phát, buông ra nỏ cầm lên đoản kiếm (mũi lao dự bị) lao đâm vào ngực con còn lại đẩy ra xa.
Thấy zombie bị mũi lao hạn chế lại, nắm bắt cơ hội hắn dấn người lên, tay cầm đoản kiếm ngắm ngay đầu đâm đi vào, động tác nước chảy mây trôi.
Xem xét lại mới thấy 2 con zombie trần như nhộng, Đổng A bệnh tiện phạm vào, không ngừng rủa xả: “Móa nó! làm gì...$@#%! Trong phòng không tốt sao lên đây làm gì, còn khoá ngoài nữa, hại ông đây tốn bao nhiêu thời gian ... $@#%”
0