Sáng sớm hôm ấy, nhiệt độ vẫn như thiêu như đốt, trời không có giọt mưa nào, kể cả mưa axit. Đến bây giờ về cơ bản đã ổn định ở 55 độ C kể cả buổi tối. Trưa nhiệt độ cao nhất có thể lên tới 65 độ C. Gió biển bây giờ hoàn toàn không có mát mẻ, chỉ là một mảnh oi bức. Càng rời xa bờ biển, gió lại càng khô nóng, rất mạnh, lại mang theo rất nhiều cát. Nếu người đi bộ ở bên ngoài, không có dụng cụ che chắn kỹ càng, thì cát sẽ cho người đó cảm nhận được, thế nào là cạo da đau rát. Khí trời như vậy, ngoài loài người, những loài vật khác không có cách nào sinh tồn. Khu này một thời gian ngắn nữa thôi, có lẽ sẽ biến thành sa mạc.
Lái xe trong khí trời như vậy, không dựa vào các thiết bị điện tử hiện đại, thì đừng mơ di chuyển nổi. Một số căn cứ khác không có thiết bị hiện đại thì chỉ còn cách sử dụng vật đánh dấu trên đường đến căn cứ Z, hoặc thô sơ hơn, đó là dùng xe sức kéo, động vật kéo, người kéo, đi một đoạn, nghỉ một đoạn, đôi khi còn lạc đường. Phải nói là cực kỳ gian khổ.
Nhờ phước của Đổng A, đội của hắn không cần phải chịu đựng gió cát.
Mỗi khi ra ngoài, nếu có Đổng A đi cùng, hắn sẽ luôn là người cầm lái. Xe tải trong gió cát bon bon lao nhanh, đối với hắn chẳng gây được chút bất lợi nào, dựa vào thị lực, thính lực, cảm giác, có thể điều khiển xe, như chạy trên xa lộ hiện đại. Còn lúc không có hắn, Lão Tân sẽ cho mở các thiết bị điện tử dẫn đường được Đổng A chế tạo trên xe, tuy có chậm hơn, nhưng so với người khác, thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Đoạn đường đi đến căn cứ Z bọn họ đã đi thành quen. Chẳng bao lâu đã đến nơi. Như thường lệ nhanh chóng làm thủ tục tiến về trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại bây giờ so với trước kia hoàn thiện rất nhiều. Các gian hàng nhỏ bày biện chỉnh chu hơn, có sự phân khu buôn bán rõ ràng. Mặt hàng và dịch vụ giải trí đều đa dạng hơn không ít.
Nói đến đây, dạo này trong trung tâm thương mại lại xuất hiện một nghề mới nhưng cũ đó là lính đánh thuê.
Do căn cứ Z đi theo lộ tuyến tinh anh nên một số việc khổ sai rất thiếu nhân lực. Có cầu tất có cung, nhờ vậy lính đánh thuê ra đời. Bọn họ nhận uỷ thác, hoàn thành nhiệm vụ lấy tiền.
Vũ khí của đám này so với người sống sót khác tốt hơn một chút. Hoặc là súng tự chế, hoặc là súng trao đổi được từ căn cứ Bắc Sơn là một căn cứ cỡ trung, phụ thuộc vào căn cứ Z.
Nghe nói căn cứ Bắc Sơn đã có thể tự chủ sản xuất súng. Nhưng súng này so với những v·ũ k·hí quân sự chính quy của căn cứ Z thì không khác đồ chơi trẻ em là mấy. Chỉ cần tiểu đội xương vỏ ngoài thiết giáp 10 người có thể làm gỏi cả căn cứ Bắc Sơn.
Do đó căn cứ Z mặc kệ bọn hắn buôn bán súng, hơn nữa vì việc này người ta còn chủ động nộp thuế súng đạn đây, nguyên bản cũng không có yêu cầu này. Dù sao bây giờ đều là tận thế, chỉ cần không uy h·iếp đến mình bọn họ sẽ mặc kệ.
Có lính đánh thuê, dịch vụ nhà trọ, khách sạn trong trung tâm thương mại cũng phát đạt. Lính đánh thuê sẽ tập hợp thành những đoàn đội, thuê lại trụ sở trong trung tâm thương mại cũng khiến cho người kinh doanh cái ngành này, kiếm được bồn đầy bát đầy.
Nói đến không thể không nói tới lính đánh thuê chính thức. Đám người này được căn cứ Z trực tiếp thuê, trình độ v·ũ k·hí đều hơn hẳn lính đánh thuê ở trung tâm thương mại. Bọn họ thường là đại diện cho một thế lực phụ thuộc của căn cứ Z.
Có tường cao chắn gió mạnh, tuy vậy gió bên trong trung tâm thương mại vẫn bị cát lẫn vào, làm cho người ta phi thường khó chịu.
Theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi mở tiệm tạp hoá trước, sau đó mới tính đến chuyện đổi pin hydro. Thanh Nhã vẫn như cũ làm tốt chức trách nhân viên ngoại giao của mình. Chẳng mấy chốc giấy chứng nhận thuê cửa hàng, giấy phép kinh doanh, chìa khóa và máy quẹt thẻ đều cầm tới tay. Cả đám đều bận lu bù lên. Người thì dọn dẹp, sơn sửa cửa hàng; người thì đi ra xe khuân vác dụng cụ, hàng hóa; người thì chuẩn bị đồ ăn…
Mất cả buổi, một gian tạp hoá có phần đơn sơ được dựng lên, bảng hiệu thì rất là buồn cười - kẹo đường. Cái tên này do Tiểu A Quang đặt…Chỉ đơn giản là phần thưởng cho thành tích tốt của cu cậu.
Ai có thể nghĩ tới, trong tận thế mình lại đi mở tạp hoá đâu! Thật khó có thể tin. Mọi người sau khi xong việc, cơm cũng đã chuẩn bị hoàn tất. Tất cả tụ tập trước cổng tay cầm đồ ăn, một bên vừa ăn vừa nhìn lấy bảng hiệu ghi hai chữ Kẹo Đường, ai cũng cảm thấy, lại một chặng đường mới bắt đầu.
Khách mời tới khai trương, chỉ có vài người, chủ yếu là nhân viên của căn cứ Z. Đặc biệt là Lý Tuấn. Trải qua nhiều lần trao đổi vật liệu, công tích của hắn tăng lên không ít. Cùng với tài năng của Thanh Nhã, khiến nhóm người Đổng A mắc nối được quan hệ với người này. Cũng nhờ mối quan hệ này mà việc mở cửa hàng của bọn hắn thuận lợi hơn.
Lý Tuấn nhìn phần quả nhỏ bé trên tay, không hề không vui, mà khuôn mặt tươi cười càng thêm rạng rỡ. Biết được đám người Đổng A có lòng, việc kinh doanh tại đây, hắn không ngại mà đi che chở một, hai.
…
Tháng 5, vẫn như cũ nắng nóng không ngừng, có vẻ như mọi người đã quen thuộc với đây hết thảy.
Ngày này, tại Trung tâm thương mại Nam khu, Số 112 đường phố, một gian cửa hàng mới đột nhiên khai trương.
Tên của quán tạp hoá cũng rất buồn cười, có đầy vẻ ngây thơ, mang tên: “Kẹo đường".
Đi vào cửa hàng xem xét, cửa hàng diện tích nhỏ hẹp không nói, chỉ có mấy cái kệ hàng bên trên cũng tận là chút lương thực, củ quả, rau khô, các loại, là một cửa hàng tạp hoá điển hình. Cái duy nhất đáng được để ý, đó là có bán ra cá khô, cá loài vật này, đã bao lâu mọi người chưa thấy qua, cũng có hơn 2 năm rồi đi. cứ tưởng đã tuyệt diệt rồi chứ?
Bên trong cửa hàng nấm khô rất nhiều, đầy đủ chủng loại, bọn họ là như thế nào làm được?
Đi vào phía bên trong còn bày biện các loại gia vị, muối, đường. Trong tận thế, thứ này đích xác vừa là nhu yếu phẩm, vừa là xa xỉ phẩm.
Ngoài ra thứ đáng xem nhất chính là chỗ này chủ quán, cô gái có vóc dáng dong dỏng cao, khuôn mặt không kém phần xinh đẹp. Trong tận thế, làn da còn có thể bảo dưỡng tốt như vậy, thực hiếm thấy.
Bất quá cô gái mặc dù xinh đẹp, mọi người lại không dám đánh chủ ý gì, bởi có thể tại trung tâm thương mại bên trong có một cửa hàng, thế lực phía sau sẽ không quá kém.
Tại "Kẹo đường" gầy dựng ngày thứ bảy, Thanh Nhã buồn bực ngán ngẩm tựa tại quầy hàng bên trên, tay cầm quạt giấy, hữu khí vô lực nhìn xem ngoài cửa từ trên mái hiên rơi xuống liên tiếp hạt cát, sau đó những hạt cát này lại theo gió bay lên không.
Trước đây vài hôm, Đám người Đổng A đã rời đi trung tâm thương mại, để lại nàng ở chỗ này buôn bán. Hai cái giúp đỡ hẳn tháng sau mới tới. Mấy ngày qua, việc buôn bán cơ bản đã đi vào quỹ đạo. tuy vậy lượng khách hàng không nhiều như dự kiến. Thứ được ưa chuộng nhất là khoai tây, và muối do giá cả của bọn hắn nếu mua nhiều sẽ được ưu đãi, nên sẽ rẻ hơn cửa hàng khác một ít. Cộng với cá khô, chính là hàng hiếm, chẳng mấy chốc đã có người mua trống không.
“Dù cho doanh thu không tệ, nhưng nếu muốn đổi được pin hydro không biết là ngày tháng năm nào, lần sau tới phải nói với đội trưởng một tiếng, để tìm thêm biện pháp khác…”
" Việc buôn bán nước cũng không tệ, ngoài bán cho căn cứ Z, cũng có thể tăng lớn lượng bán ở cửa hàng, có lẽ doanh thu sẽ không sai, việc này cũng cần phải ghi lại."
"haizz, cứ vào lúc chiều tối lại không có sinh ý, là cớ sự gì a? Đợi cho trợ giúp đến, ta phải đi ra ngoài tìm hiểu một phen"
Thanh Nhã cứ dạng này chẳng có mục đích suy nghĩ một mực kéo dài tới ánh mặt trời le lói sắp tắt, thẳng đến một cái thanh âm xa lạ xuất hiện, mới đưa nàng đánh thức.
"Nơi này có thu mua đồ vật hay không?"
Thanh âm nhẹ nhàng, trả mang theo có chút ngượng ngùng.
Thanh Nhã lấy lại tinh thần, phát hiện nơi cửa đang đứng một bé trai, theo sau một bé gái, thân hình đơn bạc một bộ suy dinh dưỡng, áo quần rách nát, tuy vậy lại có một đôi ngập nước mắt to hắc bạch phân minh, Đôi mắt dị thường sáng ngời. Tận thế gian khổ như chẳng bao giờ có thể làm vẩn đục đôi mắt ấy.
Thanh Nhã có chút ngạc nhiên, bất quá nhìn thấy đối phương chỉ có đại khái mười một mười hai tuổi, nghĩ tới lũ trẻ ở căn cứ trên núi, lại nhìn 2 đứa bé này, nàng lại không nhịn được đau lòng. Mấy năm này trung tâm thương mại không ngừng mở rộng, càng giống như ngoại thành của căn cứ Z. Vì vậy có không ít trường hợp có thể lách luật định cư nơi đây. An ninh vẫn như cũ được đảm bảo, nhưng theo trung tâm không ngừng mở rộng, thành phần xã hội cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.
Thế là nàng chỉ do dự một lát, liền ngoắc để cho hắn đi vào, cũng mở miệng hỏi thăm có nào đồ vật có thể bán ra.
Bé trai nghe vậy vẫn rụt rè, không có lập tức di động, ngừng mấy hơi thở, tựa hồ là lấy hết dũng khí, lúc này mới một bên hướng về Thanh Nhã chỗ quầy hàng tới gần, từ phía sau lưng bên trong ba lô có phần rách rưới, lấy ra mấy bình kim loại, mấy cái hộp không biết làm từ vật liệu gì còn dính cát, còn có mấy cái rễ cây vẫn còn sức sống, không biết là của loài cây gì.
Thanh Nhã ánh mắt quét qua, phát hiện đây bất quá là một ít bình giữ nhiệt, hộp làm từ vật liệu không biết kia có vẻ như là hộp chuyên dụng đựng hoá c·hất đ·ộc hại, còn rễ cây thì không biết là cái gì, cơ bản không đáng tiền.
Nàng thấy vậy vội vàng bảo đứa trẻ buông ra mấy cái hộp kia, càng lấy ra que kẹp đưa nó để ở một bên. Gọi luôn bé gái vào lấy ra nước và xà phòng cho 2 đứa bé tiếng hành rửa tay, rửa mặt.
Hai đứa bé bị một loạt cử động này cho sửng sốt có chút luống cuống. Nước, xà phòng, trong tận thế trân quý bực nào, vậy mà bọn hắn được sử dụng,... Đợi làm xong hết thảy, Thanh Nhã mới hiền lành dặn dò:
“Cái hộp kia rất độc, lần sau nhìn thấy nhớ tránh ra xa, rõ chưa?”
Đứa bé trai lúc này mới hiểu ra, nhẹ gật đầu. Trong mắt loé lên sự mất mát. Hắn dự đoán món đồ quý trọng nhất lại là đồ độc hại, cuộc giao dịch này đã không cách nào hoàn thành.
Thanh Nhã giả vờ như không nhìn ra, rồi mới hỏi:
"Những tài liệu này ngươi dự định bán như thế nào?"
Bé trai gặp chị chủ quán, vậy mà nguyện ý hỏi thăm giá cả, cùng trước đó những cử chỉ quan tâm lo lắng kia, cùng mình vừa mới đi những cửa hàng khác hoàn toàn không giống, cho nên trong lúc nhất thời còn có chút không dám tin.
Mở to hai mắt nhìn chờ Thanh Nhã lại hỏi thăm một lần, hắn lúc này mới hoảng hốt tới, nhìn liếc qua trong tủ kính trưng bày bắt mắt nhất, rụt rè vươn ngón tay.
Nhưng ngay lúc đó, lại cảm thấy mình ra giá mở quá cao, thế là lại đem bên trong một ngón tay lùi về.
"2 cây kẹo đường!"
Nhìn qua bé trai bé gái, nàng nháy mắt chợt hiểu. Thế là nàng hơi cười, tâm tính trẻ con nổi lên, bắt đầu cùng bé trai cò kè mặc cả. Rút cục, bé trai đạt được 2 cây kẹo đường cùng một túi nilon nước, túi nilon rất mỏng nên nàng dặn đi dặn lại phải cẩn thận.
“Cái này buôn bán thực là thua thiệt!” Thanh Nhã trong lòng thầm nghĩ.
Tận thế này, ngoại trừ gió cát nhàm chán, lại nhiều một điểm cái khác thú vị.
0