Quay trở lại trung tâm thương mại.
Đổng A dẫn theo Sở Tuyết và Thanh Nhã cùng nhau tiến về cửa hàng trung tâm, trên đường bọn hắn cũng gặp được rất nhiều quái vật, nhưng đều bị giải quyết.
Cả 3 còn gặp người sống sót khác đang tổ đội chiến đấu với quái vật, nhưng tình huống không mấy lạc quan. Dù có v·ũ k·hí trong tay, chung quy chỉ là người thường, rất dễ dàng bị quái vật đánh g·iết.
Đổng A cũng không muốn làm chúa cứu thế cái gì. Thể lực có hạn, những người kia không thân cũng chẳng quen, việc cần là phải sớm tiến về cửa hàng trung tâm.
Mà những đội ngũ khác có suy nghĩ giống như Đổng A, cũng hướng về phía đó chạy.
Chạy đến một ngã tư đường, liền gặp một nhóm người lạ mặt bị không ít quái vật đuổi chạy về phía hắn. Đường về cửa hàng trung tâm rất nhiều, còn có nhiều hướng khác an toàn hơn lại dẫn người chạy về phía bên này, rõ ràng mình bị đám người kia kéo xuống nước, Đổng A trong lòng rất là giận dữ.
Biết đối phương động cơ không thuần, hắn không muốn trao đổi gì thêm, liền xem đám người và quái vật kia như nhau, công kích loạn xạ.
“Ngươi điên rồi sao?” Người thủ lĩnh của đám người kia không nghĩ tới gặp phải người điên, liền cả mình và quái vật lẫn nhau bị công kích, có chút không hiểu, hỏi một câu.
Hắn vốn dự định đi kéo cái đội ngũ nhân số ít ỏi này cùng bị t·ấn c·ông, sau đó dùng bên mình nhiều người hơn uy h·iếp 3 tên kia hợp tác, không ngờ lại đẩy mình vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đáp lại chỉ là ánh mắt sắc lẻm của ba người,tiếp theo là tiếng súng, tiếng tên nỏ rời dây, tiếng dao cắt vào thịt, tiếng đàn em và quái vật cùng kêu lên thảm thiết.
Tên dẫn đầu kia cực kỳ hối hận, hắn thật gặp phải 3 người điên, không nói một lời bất kể người hay quái vật đều g·iết. Đến khi hắn nằm trong vũng máu cũng không làm rõ được tại sao lại như vậy.
“Đội trưởng! Tại sao không để mạng bọn họ lại cùng thanh lý quái vật rồi giải quyết sau?” Thanh Nhã thấy giải quyết xong, có thời gian nói chuyện, không nhịn được hỏi.”
Đổng A vừa dùng tay móc một viên đạn trên cánh tay ra, máu từ v·ết t·hương chẳng mấy chốc đã dừng lại, vừa hướng nàng giải thích nói:
“Không cần thiết phải như vậy, tự chúng ta giải quyết hết cũng không khó khăn, hơn nữa những người kia có ý đồ xấu trước đây, lỡ như không cùng nhau đối phó quái vật mà chơi ngáng chân, tìm cơ hội chạy trước thì phiền lắm.”
Nghe vậy Thanh Nhã hiểu được, trừ khi bị thật nhiều quái vật vây công, nếu không đối với đội trưởng và Sở Tuyết không tạo nên bất cứ uy h·iếp gì.
Nội tâm hơi yên, nàng bỗng nhớ tới hai cái đứa bé mình làm quen được ở trung tâm thương mại này. Hai bé đã có thể xem như nhân viên hợp tác tạm thời của cửa hàng kẹo đường. Thấy hai người có phần nhẹ nhõm, liền đem băn khoăn của mình nói ra:
"Đội trưởng, ngài còn nhớ bé trai mang trùng lá tre đến cho chúng ta chứ, nếu chúng ta thừa sức không ngại giúp đỡ một phen. Dù gì nhờ bé trai đó mà chúng ta mới có cái cớ để bán tình báo cho căn cứ Z. Bọn họ ở cách nơi này không xa."
Đổng A nghe vậy không có suy nghĩ lập tức đồng ý. Chủ yếu là tiện đường mà thôi.
Cả ba đổi một hướng, không lâu lắm đã chạy tới nơi mà bé trai đang sống. Nơi đây là một khu trọ nhỏ, mới xây chưa được bao lâu nhưng lộn xộn nhớp nhúa, nhìn bộ dáng hẳn là dành cho người có thu nhập thấp thuê.
Nơi này là điểm tụ tập của những kẻ lang thang "Khá giả". Họ có đủ tài sản làm thẻ căn cước, thuê nhà, nhưng tình cảnh cũng chả tốt đi đâu, có thể bị đuổi ra bất cứ lúc nào. Bọn họ vì mưu sinh mà làm đủ nghề, có thể đi ra ngoài tiếp tục thu thập vật tư, làm lính đánh thuê hoặc làm nhân viên tạp vụ cho một số dịch vụ trong trung tâm thương mại.
Khu nhà trọ bây giờ là một bãi chiến trường hỗn loạn. Người ở đây ai cũng có súng tiến hành phản kích nhưng thằn lằn quái quá nhiều, súng đạn tự chế sát thương lại không cao, khó mà gây ra hữu hiệu tổn thương. Kết cục trở thành thức ăn trong miệng quái vật là không thể tránh khỏi.
Đổng A tới nơi, thấy số lượng thằn lằn quái cũng không nhịn được cau mày. Hướng về Thanh Nhã nói:
"Dẫn đường nhanh! Ta và Sở Tuyết không thể bảo đảm an toàn cho quá nhiều người."
"Ok! Đi theo ta." Thanh Nhã trả lời dứt khoát men theo một hẻm nhỏ cong người như mèo chạy, 2 người còn lại theo sát phía sau.
Thằn lằn quái thì chạy đầy trên mái tôn phát ra âm thanh loảng xoảng. Thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết bên tai. Đường hẻm chật hẹp, quái vật lại tụ tập về những nơi có tiếng súng nên nhất thời không phát hiện 3 người.
Chưa tới 1 phút Thanh Nhã đã chạy tới nơi, bên này ít quái vật hơn hẳn, chưa kịp vui mừng lại thấy cửa phòng trọ mở toang, bên trong không có người. Thanh Nhã không biết làm sao quay lại nhìn đội trưởng.
"Đã tới nơi không ngại đi do thám một phen, đem đồ đạc bọn họ cho ta." Đổng A nói xong, không lâu lắm nhận lấy đồ đạc từ tay của Thanh Nhã đưa lên mũi ngửi ngửi.
Sau khi nhớ rõ mùi, hắn liền mở ra phong ấn, đem độ nhạy khứu giác điều chỉnh đến cao nhất cảm nhận mùi trong không khí. Đủ thứ mùi trùng kích vào đầu, khiến Đổng A hơi choáng, đặc biệt là mùi thối, thực sự là tâm linh đau nhức.
Hắn rất ít khi điều chỉnh độ nhạy giác quan của mình đến mức cao nhất bởi vì não bộ còn chưa cường đại đến có thể gánh nhiều thông tin như vậy, còn có một lý do khác là quá khó chịu.
Tập trung tinh thần, tìm ra chút manh mối, liền men theo phân tử mùi, dẫn theo Thanh Nhã và Sở Tuyết chạy vội.
Không lâu lắm Đổng A tới một lối ra khác của khu trọ, tại gần lối ra có một phòng ốc bị đóng thật chặt, có tới 50 con quái vật đang bủa vây, muốn xông vào trong, chỉ là bên trong chống cự khá kiên cường, quái vật nhất thời không thể như nguyện. Tuy vậy tình hình không lạc quan, căn phòng kia có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.
Đổng A thấy được tình cảnh này chỉ biết cười khổ:
"Thanh Nhã ơi là Thanh Nhã, ta nghe lời ngươi làm gì a? Biết vậy chạy thẳng tới cửa hàng trung tâm cho rồi!"
Thanh Nhã nghe được có chút xấu hổ, biết những lời đề nghị của mình hoàn toàn là xúi dại, nên chỉ biết co rụt đầu như cái đứa trẻ phạm lỗi.
Đổng A nói thì nói vậy nhưng đây cũng có ý nghĩa là hắn sẽ không bỏ chạy, ở lại trợ giúp người bên trong. Nói rồi hắn tháo xuống balo trekking nhanh chóng lấy ra thiết bị. Đồng thời hướng Thanh Nhã nói:
"Lùi lại 100m, ẩn núp ở căn phòng màu cam kia, canh giữ hành lý. Ngươi là không tham gia được cuộc chiến này. Thấy tình hình không ổn có thể trực tiếp chạy về cửa hàng trung tâm, đừng lo lắng cho bọn ta."
Thanh Nhã có chút không tình nguyện nhưng mệnh lệnh của đội trưởng không dám không nghe, liền muốn thay Đổng A vác balo lùi lại, chỉ là nàng xấu hổ phát hiện 2 cái balo trekking bị lấy ra không ít thứ, nhưng mình không có cách nào di động. A! Nàng nhất thời quên mất sức nặng của chúng...
Sở Tuyết đứng một bên nhìn thấy cảnh này, vội lấy tay che miệng cố làm cho mình không phát ra âm thanh cười ngặt nghẽo đi lên.
Khuôn mặt của Thanh Nhã tức tốc đỏ lên, không để ý tới 2 người, chạy về phía căn nhà màu da cam kia. Sở Tuyết thì hai tay cầm hai balo nhanh chóng đuổi theo.
0