An trí xong hết thảy, chờ cho zombie rút hết, ba người Đổng A đã rời đi căn cứ Z. Trên đường chắc chắn sẽ có không ít zombie lởn vởn nhưng hắn cũng không quá lo lắng, đối thực lực của mình có chút tự tin, cộng thêm Sở Tuyết mang Thanh Nhã trở về an toàn dư xài.
Trải qua một đường cẩn thận, có vài lúc đụng độ phải zombie, 2 người liên thủ không khác cắt rau hẹ là mấy. Chém g·iết hàng trăm con zombie, một đường hữu kinh vô hiểm trở về căn cứ trên núi.
Bọn họ không để ý trên đầu có một cái máy bay không người lái đang bay ở vài kilomet trên cao đang giám thị. Máy bay này siêu hiện đại, xuyên qua tầng mây vẫn có thể quan sát đám người. Đợi cho trở lại căn cứ trên núi, máy bay quét hình, sau đó rời đi.
Trở về đến nơi lại thấy bên trong tường rào, vậy mà có tới hơn 500 đầu zombie đang lởn vởn. Tường rào bằng gỗ đã bị sụp đổ một đoạn, hẳn là zombie từ nơi này chui vào.
“Tại sao lại nhiều zombie như vậy? Đây là có chuyện gì?” Sở Tuyết không nhịn được kinh hô.
“Có lẽ mọi người đã rút xuống bên dưới hầm trú ẩn? Đừng lo lắng! Thanh Nhã tự nói vừa để trấn an mình.
“Nghỉ ngơi 30 phút sau đó làm thịt lũ này.” Đổng A ngắn gọn nói. Zombie bây giờ đã chậm chạp hơn lúc có mưa nhiều, giải quyết không tính khó khăn.
Sau đó hắn lập tức ngồi xuống lấy ra đồ ăn bổ sung năng lượng, Sở Tuyết cùng Thanh Nhã rối rít làm theo.
Trải qua đoạn đường này, Thanh Nhã khắc sâu đội trưởng và Sở Tuyết là như thế nào không hợp thói thường. Đội trưởng cùng siêu nhân không khác, đủ loại biểu hiện thần kỳ, nàng đã sớm thành thói quen . Sở Tuyết cũng hung hãn dị thường, dưới dáng người nhỏ nhắn ấy cất giấu không hết sức lực.
Căn cứ trên núi có vẻ đã nằm trên đường di chuyển của zombie. Ngoài lũ đã đột phá tường rào chui vào bên trong bị kẹt lại, bên ngoài rất ít zombie đã theo đội ngũ rời đi?
Nghỉ ngơi rất nhanh kết thúc, tường rào gỗ của căn cứ không cao, Đổng A chỉ nhảy vọt một cái là vượt qua . Sở Tuyết thì chiếu cố cho Thanh Nhã nhảy vào trước, sau đó mình cũng vọt vào.
Chém g·iết rất nhanh nổ ra. Đổng A và Sở Tuyết giống như máy xay thịt đỉnh ở phía trước, Thanh Nhã thì ở phía sau yểm trợ, tiếng súng vang liên hồi.
Thông qua camera thấy được động tĩnh, Lão Tân, Lập Thành, cũng dẫn người từ trong hầm trú ẩn lao ra hỗ trợ. Thế là trong căn cứ giống như có 2 đoàn lốc xoáy không ngừng hấp dẫn zombie đến gần chém g·iết. Bên phía lão Tân dù cho đông người, hiệu sức lại kém xa 3 người Đổng A. Mười lăm phút sau, hai đoàn người tụ hợp cùng nhau, thanh lý zombie mới coi như chấm dứt.
“Mấy tuần nay mọi người không sao chứ?” Đổng A lo lắng hỏi.
Lúc này lão Tân vẻ mặt buồn bã cùng Đổng A nói:
“Mọi người đều ổn cả, chỉ có Tiểu Dự không biết đi đâu. Hắn m·ất t·ích rất ly kỳ, chúng ta hầu như không phát giác, Tô Dự rất không đơn giản. Tiểu Thất suốt ngày quấn quýt lấy hắn cũng không biết gì.”
“Tiểu Dự đây là đi t·ự s·át sao? Bên ngoài nhiều zombie như vậy, hơn nữa lúc trước mưa sa không dứt, hắn có thể đi nơi nào?” Sở Tuyết kinh ngạc nói.
“Được rồi, ta đã nắm được thông tin. Chúng ta mau chóng dọn dẹp hết zombie, sau đó đưa căn cứ trở lại vận hành. Lần Thiên tai này có lẽ sẽ chưa kết thúc đâu.” Đổng A cắt đứt mọi người suy tư nói.
Vài ngày sau, căn cứ trên núi về cơ bản đã trở lại vận hành một cách bình thường, chỗ tường rào bị zombie phá hỏng cũng được tu sửa hoàn thiện.
Nhiệt độ ngoài trời từ có chút se lạnh, chuyển dần sang mát mẻ, sau đó một đường tăng nhanh, chẳng mấy chốc trở lại 55 độ C như xưa. Mây cũng dày đặc hơn nhiều, một bộ có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Thay đổi nhiệt độ liên tục, làm cho mọi người bị chút cảm vặt, nhưng trong căn cứ còn có thuốc, cộng với dùng một số cây thuốc tự trồng được giải cảm nên không có gì đáng ngại.
Đổng A bây giờ tập trung đội viên của mình ở phòng sinh hoạt chung, kể lại chuyện bọn hắn trải qua trong mấy tuần qua. Sau khi Lão Tân nghe xong nhíu mày nói:
“Đội trưởng, lần này các ngươi chung quy là còn quá trẻ a. Làm việc có chút xúc động. Sở Tuyết ngươi cũng quá hiếu sát đi, mọi chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn nếu như không g·iết lũ cặn bã kia. Mà thôi đã là Tận Thế, bó tay bó chân như vậy cũng quá khó chịu chút.”
Lão Tân suy tư một chút nói tiếp: “Cuối cùng cái gì đến cũng phải đến, căn cứ Z chắc chắn đã chú ý đến chúng ta, kế tiếp có lẽ sẽ là giai đoạn thăm dò, xem có phải là người của các căn cứ khác hay tổ chức bí ẩn gì không? Chỉ cần chứng minh được trong sạch, chúng ta xem như an toàn.”
Sau tận thế các tổ chức tà giáo mọc lên như nấm sau mưa, có nhiều nhà khoa học điên, không có pháp luật ước thúc chỉnh ra không ít trò diệt tuyệt nhân tính tới.
Căn cứ khác không biết, chứ căn cứ Z là nghiêm cấm bọn này hoạt động trên địa bàn của mình. Tuy vậy bởi vì thái độ thờ ơ với người sống sót bên ngoài tường cao nên có bao nhiêu tín đồ ẩn mình bên ngoài thì không ai biết được. Lúc trước gặp phải mặt sẹo trên đường đến thành phố Z cũng là cái dạng này, chỉ khác một điều tên kia còn chưa gia nhập được thôi.
Lão Tân đưa ra biện pháp này cũng không lạ gì. Còn về chuyện của Tô Dự đều lộ ra một vẻ kỳ quái. Đổng A liên tưởng tới Tô Dự là cái người trắng tinh, càng cảm thấy khả nghi.
Những ngày tiếp theo diễn ra một sự việc mà đến cả Lão Tân cũng không ngờ tới… Đến đây, bọn hắn mới biết được những tính toán kia là cỡ nào ngây thơ.
Nguyên do là chênh lệch thông tin, Đổng A không nghĩ tới căn cứ Z cường đại khỏi dự tính quá nhiều, nhất là chuyện theo dõi điều tra. Quân đội có nhiều thiết bị bí mật, vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Vào sáng hôm ấy, một chiếc xe ô tô xa lạ từ bên ngoài tiến đến khu công trường gần căn cứ trên núi thì bị người canh gác phát giác. Sau đó đội viên thông qua bộ đàm thông báo, Đổng A nhanh như chớp tiến về phòng theo dõi. Lúc này Lão Tân và mọi người cũng đều ở đây.
Chiếc xe kia có vẻ như là của căn cứ Z.
Mọi người không khỏi toát lên vẻ sợ hãi. Người của căn cứ Z tới đây làm gì? Lúc trước, đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, cả đội đều làm công tác bảo mật rất tốt, người sống sót khác về cơ bản là chỉ biết có một đoàn người đi về hướng bên này, nhưng không biết căn cứ ở đâu. Lần đầu có người qua đến đây, còn là thành viên chính thức của căn cứ Z, để cho cả đám không biết phải làm sao.
Không nghĩ căn cứ Z tìm tới nhanh như vậy, Đổng A quá ngây thơ, quá thiếu kinh nghiệm rồi, đến lúc này không thể làm gì. Dự kiến xấu nhất cùng lắm thì cứ đem tất cả các thiết bị trong phòng chỉ huy ra bàn giao - dự đoán được t·hiên t·ai là nhờ chúng nó, nói là bọn hắn may mắn tìm được nơi đây, thấy thuận lợi nên làm nơi định cư. Còn cái khác, thì cái gì cũng không biết, cầu một hy vọng sống.
Quả nhiên căn cứ trên núi một khi lộ ra, không phải chuyện gì tốt.
0