Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Cũng Chỉ Như Vậy
Unknown
Chương 74: Tao ngộ
Chương 74: Tao ngộ
Nhờ có người trợ lý, nhiệm vụ hộ tống được trì hoãn thêm một tuần nữa, đến lúc này, Đổng A buộc phải nhanh chóng rời đi. Để lại công cuộc kiến thiết cho đồng đội, hắn và sở Tuyết cùng nhau lái xe bán tải lên đường tiến về căn cứ A31.
Căn cứ A31 cách căn cứ trên núi khá gần, chỉ cần men theo dãy núi đi sâu vào nội địa khoảng 50km là tới nơi. Từ bên đó trực tiếp bắc tiến 200km nữa là tới căn cứ C50.
Đoạn đường này có đi ngang qua căn cứ Z, vì vậy cả hai quyết định bắc tiến sẽ không đi thẳng mà ghé qua bên kia chỉnh đốn.
Dù cho không đủ điều kiện tiến vào bên trong khu thương mại, xung quanh lại có nhiều điểm tập trung tạm thời. Có thể ở bên đó tiếp tế một phen.
Đây cũng là lần đầu tiên 2 người đi con đường núi này, khắp nơi chỉ toàn sỏi đá và tro bụi núi lửa. Bầu trời vẫn mờ tối như vậy, cho người cảm giác như là vĩnh viễn bị vây ở trong nhà tù to lớn khôn cùng.
Hoang nguyên, dãy núi, cùng với nơi xa lúc ẩn lúc hiện khu dân cư bị bỏ hoang và phế tích...Vô luận đi ra bao xa, mãi mãi cũng là cảnh tượng tương tự.
Đến giữa trưa, theo ánh nắng gay gắt ở bên trên tầng mây, lớp bụi đen kịt kia cũn khó mà ngăn cản hết được, nhiễm lên một tầng màu ngân bạch.
Trải qua suốt buổi sáng chạy đường dài, Đổng A bị đường núi khó đi làm cho bất đắc dĩ.
Chỉ có 50km, theo lý thuyết đã sớm phải đến nơi mới đúng, bây giờ chỉ đi được hai phần ba đoạn đường. Tín hiệu điện đài bên này lúc có lúc không, không thể liên lạc với căn cứ trên núi.
Càng thêm làm người uể oải chính là, một lốp xe không biết bị vật nhọn gì đâm trúng, xẹp lép. Gầm xe cũng không biết bị cái gì va đập, sau một trận kịch liệt rung động liền c·h·ế·t máy.
Giờ này khắc này, Đổng A nằm dưới gầm xe, một mặt mờ mịt nhìn chăm chú lên trước mắt rắc rối phức tạp động cơ, nắm chặt cờ lê tay phải đã treo ở trước mặt có một đoạn thời gian…
Tận thế bắt đầu đến nay, hắn độ qua không ít xe, có thể coi như có kinh nghiệm trong nghề, thế nhưng lại mắc một sai lầm cơ bản, không đem đủ thiết bị sửa chữa. Ai biết đường núi lại khó đi như vậy. Lỗi nhỏ còn có thể khắc phục chứ lỗi lớn như thế này, hắn có mạnh mẽ đến mấy cũng phải bó tay.
"Thực tế không được cũng chỉ có thể làm đánh dấu trên bản đồ, tạm thời trước tiên đem nó ném ở nơi này..." Đổng A thầm nghĩ.
Dù sao tại địa phương quỷ quái này dừng lại càng lâu, gặp được nguy hiểm cũng liền càng lớn, hơn nữa đi bộ 15km đối với 2 người không phải chuyện khó gì. Dưới mắt biện pháp tốt nhất chính là ưu tiên mang theo vật tư bên trong xe rời đi trước.
Chỉ là chiếc xe này gắn bó với Đổng A đã lâu, độ chế rắn chắc, không nỡ để nó lại như thế.
Rơi vào đường cùng, Đổng A đành phải từ gầm xe bò ra, hướng Sở Tuyết đang ngán ngẩm ngồi đó nói:
“Anh phải đi bộ tới phế tích quanh đây tìm kiếm kim loại để sửa xe.”
Ngay tại lúc Sở Tuyết định trả lời, một thanh âm không lớn lắm hơi có vẻ trầm muộn lại đột nhiên phá vỡ yên tĩnh.
“Phanh!”
Âm thanh phát ra đột ngột để hắn ngây ngẩn cả người. Sở Tuyết thì từ trên hòn đá nhảy xuống làm ra tư thế ẩn núp. Đổng A cũng giật nảy cả mình núp sau tảng đá.
Yên lặng nghe tiếng vọng, hắn dự đoán là phát sinh ở khu phế tích bên dưới sườn dốc, cách con đường này đại loại 1 đến 2 cây số.
Chính lúc tập trung nghe ngóng, tiếng s·ú·n·g nổ càng thêm dồn dập lần nữa truyền vào trong tai, như chứng minh cho phỏng đoán của hắn.
Thính lực mở ra tối đa, đại não siêu tốc vận chuyển, Đổng A đại khái có thể đánh giá ra trong khu phế tích hẳn đang có một trận chiến đấu.
Nghĩ tới đây, Đổng A gọi Sở Tuyết mang lên ba lô, đeo lại vũ khí hoàn hảo, men theo bờ đá che lấp thân hình cẩn thận tiếp cận.
Không bao lâu, theo Đổng A cẩn thận từng li từng tí bò lên trên một tảng đá lớn, nằm trên đây có thể bao quát khu phế tích bên dưới.
Tầm nhìn phía trước vậy được mở rộng, nhưng có gió xoáy nổi lên cuốn theo không ít tro bụi núi lửa, khiến cho hình tượng trước mắt thoạt nhìn như là bao phủ tại trong sương mù màu đen.
Nếu là người bình thường, muốn nhìn rõ phía dưới xảy ra chuyện gì cơ hồ là không thể nào, nhưng với thị lực của Đổng A hiện tại, điểm này trở ngại hiển nhiên không tính là vấn đề gì.
"Kia là một chi đội xe?"
Thông qua những vật thể đang di động, Đổng A liền khóa chặt khu vực giao tranh, chỉ thấy mười mấy bóng người, giờ phút này chính làm ra tư thái cầm s·ú·n·g nấp sau ô tô đậu thành một vòng tròn xem như công sự.
Mặc dù chỉ dựa vào hình tượng mơ hồ như thế còn chưa đủ lấy phán đoán tình huống cụ thể, nhưng tại bốn phía chi đội xe, một loại bốn chân sinh vật tương tự như c·h·ó đã đem đội ngũ đó bao vây, có tới 37 con số lượng khổng lồ, hiển nhiên là để những người nọ lâm vào một cuộc ác chiến.
Một giây sau, theo một con bốn chân sinh vật có hình thể phá lệ khổng lồ nhào về phía trước, nhảy lên trần xe vung ra lợ trảo sắc bén rất nhanh liền kết thúc đi 2 sinh mệnh. Không hề nghi ngờ bây giờ những người kia đang ở tại tình cảnh cực kì bất lợi.
Nếu như cứ như vậy không quan tâm, những người đó sẽ bị ăn xong lau sạch cũng chỉ là vấn đề thời gian, đối với lần này Đổng A chỉ cảm thấy có chút may mắn.
May mắn người gặp gỡ những dã thú kia không phải là bản thân, nếu không 2 đối với 37 quái vật hình thể khổng lồ thật sự phiền toái.
Đổng A hôm nay chỉ cần lẳng lặng mà chờ thêm một đoạn thời gian, đợi đến quái vật ăn uống no nê rời đi, hắn chỉ việc đi ra thu thập chiến lợi phẩm, nhìn dãy xe đậu thành vòng kia, kiếm được vật liệu sửa xe là chắc chắn.
Nói cho cùng, bản thân hoàn toàn không cần thiết vì người xa lạ tùy tuỳ tiện mạo hiểm, có trời mới biết đám kia là dạng người gì. 2 người bọn hắn mạnh thì có mạnh, nhưng không phải vô địch. Bị ám toán, vẫn có thể c·h·ế·t như thường.
Đổng A lấy ra một miếng nilon choàng lên trên người mình và Sở Tuyết, sau đó đem đất đá phủ lên, mở ra siêu khứu giác xác định không có phát tán ra mùi cơ thể về sau, dự định kiên nhẫn chờ đợi thời gian trôi qua thì quay đầu vô ý thoáng nhìn, chỉ thấy vòng xe trong đó có một chiếc dời vị trí, đồng thời tiếng s·ú·n·g nở rộ mạnh mẽ, có người từ trong xe nhảy ra ngoài, từ hình thể phán đoán có thể là mấy đứa bé.
Có vài người ở phía trước liều c·h·ế·t xông ra mở đường, mấy đứa bé kia cùng với vài bóng người lớn dìu dắt nhau chạy đi, những người kia tựa hồ là dự định dựa vào địa hình, thừa dịp trận hình quái vật hỗn loạn xông phá vòng vây nơi mỏng nhất bỏ chạy.
Có thể hai cái đùi lại thế nào khả năng chạy qua bốn cái chân, rất nhanh lũ quái liền phát hiện những người này ý đồ.
Lập tức điên cuồn lao lên, một vài con liền hướng về phương hướng lũ trẻ đang bỏ chạy gia tốc bắn vọt tới, bọn chúng đã mở ra răng nanh chuẩn bị táp xuống.
Cùng lúc quái vật bốn chân nhảy lên thật cao chuẩn bị nhào về phía bọn nhỏ, trong nháy mắt theo một tiếng rít lên một mũi tên đã bắn thủng quái vật đầu lâu, ở giữa không trung tinh chuẩn đánh xuyên qua hốc mắt. Đồng thời thuốc nổ trong đầu mũi tên “ầm” một tiếng nổ vang đem đầu quái vật khổng lồ phá nát.
Đương lượng nổ vừa phải không khiến lũ trẻ bị thương nhưng máu tươi tung tóe vung vãi đầy đất để đám nhóc có chút phát khiếp, dại ra quên cả chạy trốn.
Một giây sau, quái vật không đầu cứ như vậy ở trước mặt tất cả mọi người, đầu té nhào vào trong đất, không đợi những người kia có phản ứng lại mũi tên bay tới, chỉ thấy mũi tên thứ hai quỹ đạo hoàn mỹ bay sát đỉnh đầu của mọi người, không nghiêng lệch bắn về phía một cái khác quái vật đã vòng qua cỗ xe ý đồ đánh lén kẻ chạy nạn.
Một tên này cũng không có thành công xuyên thấu da của nó, mũi tên phát nổ chỉ khiến cho nó bị đau lùi ra ngoài.
Một bên khác, mắt thấy có con mồi thoát đi lòng bàn tay của mình, Đổng A đang cầm nỏ ngắm bắn đều có chút bất ngờ về độ da dày thịt béo của nó.
Phải biết kể từ những lần chiến đấu trước, hắn đã cải tạo lại nỏ của mình và Sở Tuyết, hợp kim kim loại xịn hơn không nói, dây căng cung cũng to dày hơn nhiều, có thể chịu lực rất cao.
Hai chiếc nỏ này cũng không có thiết bị lên dây ròng rọc bởi vì lực căng dây quá lớn, không đủ vật liệu cao cấp, ròng rọc bình thường là căng không nổi.
Cộng với mũi tên được thiết kế lại, có nhiều loại hơn trước: loại mang thuốc nổ nhiều độ chính xác thấp, đến từng loại mang thuốc nổ ít hơn độ chính xác cũng cao dần lên…
Mũi tên đầu nhẹ nhõm đem đầu quái vật thổi bay mà không làm bị thương người khác, đối với nó biểu hiện càng thêm hài lòng.
Sở Tuyết thì ngại lên dây thốn thời gian nên không dùng nỏ, rút ra s·ú·n·g AK chuyên ngắm yếu lại bắn từng phát một mắt, mũi, miệng, cổ đều bị trọng điểm chiếu cố. Thấy phần bụng có vẻ phòng ngự yếu kém hơn khu vực khác liền thông báo cho Đổng A.
"Ta không cách nào bỏ mặc lũ trẻ...Xem như các ngươi gặp may."
Lẩm bẩm, Đổng A lần nữa nhìn nơi xa đám người đang lâm vào rối loạn, nắm chắc được sức phòng thủ của quái vật, lần này hắn dùng mũi tên không có thuốc nổ, dù sao mũi tên có thuốc nổ không nhiều, tiết kiệm được thì tiết kiệm.