0
Trong một căn phòng xa hoa của tòa cao ốc Thiên Khung giữa thủ đô Mặc Căn của Mộc quốc. Vũ Xuân ngồi trên chiếc ghế dựa xa hoa, trước mặt hắn là một thiết bị tiên tiến mang đậm chất khoa học viễn tưởng, một khoang buồng ngủ.
Nhìn qua tấm kính, trong chiếc buồng kia là một người phụ nữ trung niên đang nằm ngủ an nhiên, bỗng nhiên những kí ức ùa về trong đầu Vũ Xuân. Hẵn nhớ lại.
Khi còn bé, Vũ Xuân chỉ là một đứa trẻ vùng quê nghèo, sáng đi học, chiều về chăn trâu, vui đùa cùng lũ bạn trong xóm. Cuộc sống của hắn sẽ chẳng có gì thay đổi, rồi khi lớn thêm chút nữa hắn có lẽ cũng sẽ như lũ bạn nghỉ học rồi đi làm công nhân hay ở nhà làm vườn.
Nhưng vào một buổi sáng tháng 8, cái lần họp lớp đầu năm.ấy, một cô bé đã bước vào và thay đổi cuộc đời của hắn. Cô bé năm đó dễ thương lắm, má núm đồng tiền, cột tóc cao, tuy có hơi lùn nhưng có một cái tên lại rất đáng yêu, Trần Thị Linh Chi. Cô bé rất hòa đồng, thân thiện với các bạn trong lớp. Mọi thằng con trai trong lớp đều thích Linh Chi và Vũ Xuân cũng không ngoại lệ. Nhưng Vũ Xuân không dám mở lời làm quen, hắn sợ cái sự nghèo, bần bần và thành tích học tập đếm ngược từ dưới lên của hắn sẽ để cô bé xem thường hắn.
Rồi ngày tháng trôi qua, hắn cũng biết về gia đình Linh Chi nhiều hơn, hóa ra bố Linh Chi đã từng là một ông chủ công ty ở thành phố lớn, nhưng là do làm ăn thua lỗ, rồi mẹ Linh Chi mất đã làm ông cảm thấy suy sụp. Ông bán hết tài sản rồi về quê nơi ông nội Linh Chi đang sống mua đất để làm trang trại. Linh Chi là một cô bé ngoan và rất thông minh. Cô thông cảm cho quyết định của bố và cũng thích ứng rất nhanh với cuộc sống ở nông thôn nhưng có vẻ cô cũng không thích vùng thôn quê này lắm. Cô bé thường ít tham gia các hoạt động vui chơi với bạn bè ngoài giờ trên trường.
Có lẽ rất nhanh cô bé sẽ học xong cấp 3 ở đây rồi thi lên đại học. Lúc đó, Linh Chi sẽ lại được trở lại thành phố nơi cô thuộc về. Còn với Vũ Xuân, cô sẽ chỉ là một hồi ức đẹp và tràn đầy luyến tiếc. Nhưng rồi, một buổi trưa tháng 4 năm hắn lớp 11, trên con đường về nhà quen thuộc Vũ Xuân phát hiện một chuyện thật thú vị, một đám con gái đang bắt nạt ai đó, hắn chỉ muốn đi ngang qua nhìn xem thì khoan, cô bé kia đang bị túm tóc sao lại quen quen thế. Khi đi lại gần, hắn bất chợt nhận ra đó là Linh Chi. Trời ơi, hắn nóng máu và lao nhanh về giữa cuộc xô xát. Như bao mẩu truyện ngôn tình khác, anh hùng đã cứu được mỹ nhân. Với thân hình đô con và sức khỏe của mình, chưa ai trong trường dám đụng đến hắn nói gì đến một đám con gái. Trên con đường đưa Linh Chi về nhà, lần đầu tiên hắn thấy được nụ cười Linh Chi dành cho hắn, hai người đã nói chuyện rất nhiều.
Từ lần đó, hai người đã có thể nói chuyện với nhau tự nhiên như những người bạn. Và Vũ Xuân cũng được Linh Chi kể cho nghe về ước mơ của mình. Hắn hụt hẫng khi biết rằng Linh Chi muốn trở lại thành phố, nhưng cũng đúng thôi, ai sẽ chấp nhận sống mãi ở một vùng quê thiếu thốn tiện nghi như này. Nhiều ngày trôi qua hắn suy nghĩ về cuộc sống sau này và sau đó hắn quyết định, hắn sẽ đi thi đại học. Ở vùng quê nghèo của hắn lúc bấy giờ, học đại học thật là một điều khó khăn, đặc biệt với một đứa học dốt như hắn. Những ngày tháng sau đó, hắn vùi đầu vào học, mặc dù rất khó khăn để hắn có thể hiểu được những gì thầy cô đang giảng nhưng không sao. Hắn đã có một người gia sư rồi, mỗi lúc ra chơi Linh Chi sẽ giải đáp những thắc mắc giúp hắn, thật dễ hiểu với giọng nói ngọt ngào dễ thương ấy.
Rồi ngày định mệnh cũng đến, với sự nỗ lực của mình cuối cùng Vũ Xuân cũng thi đậu một trường đại học ít tiếng tăm ở thành phố. Trước ngày lên thành phố, cha mẹ bán con trâu mua cho hắn cái điện thoại và cho hắn ít tiền lên nhập học, hắn cũng gặp Linh Chi và hứa sẽ giữ liên lạc thường xuyên.
Nhưng rồi cuộc sống sinh viên nghèo đã vùi dập sự ngây thơ và nhiều mộng mơ trong hắn. Bên cạnh việc học hắn phải vùi đầu vào làm việc để kiếm tiền, nhiều người đã đến bên hắn, có người lừa hắn, có người giúp đỡ hắn. Cuộc sống sinh viên đã làm hắn trở nên trưởng thành hơn nhưng cũng để hắn mất đi liên lạc với người hắn yêu quý.
Sau khi ra trường Vũ Xuân làm kĩ sư trong một công ty nhỏ. Nhưng rồi, 2 năm sau cuộc khủng hoảng kinh tế kéo đến. Doanh nghiệp nhỏ phá sản, doanh nghiệp lớn cũng cắt giảm nhân sự. Hắn thất nghiệp, nhiều tuần lang thang nơi thành phố làm hắn dần cạn tiền.
Một ngày cuối thu, hắn xách ba lô trở về vùng quê nghèo nơi đã nuôi lớn hắn. Ấy thế mà, khi vào mua vé tàu hắn mới nhận ra mình đã bị trộm mất ví tiền. Hắn ngồi thẫn thờ tại bến tàu, bỗng một bóng người đến trước mặt hắn. Khi nhìn lại, vẫn nụ cười ấy, gương mặt ấy chỉ khác là đã không còn nét hồn nhiên như ngày nào rồi. Vũ Xuân thật sự không muốn để Linh Chi thấy hắn trong bộ dạng này chút nào, nhưng là thật sự rất lâu rồi hắn mới gặp được Linh Chi, cảm xúc ùa về, hắn lại bối rối như lần đầu nói chuyện với cô ấy.
Trên chuyến tàu, hai người kể cho nhau nghe về những kỉ niệm đẹp đã trải qua khi còn thời sinh viên. Khi về nhà, nhìn vào khuôn mặt đã già đi của cha mẹ, hắn bỗng cảm thấy thất bại, hắn không dám nói với cha mẹ rằng hắn đã thất nghiệp. Cha mẹ đã tự hào, đã hy vọng về hắn quá nhiều.
Một tháng sau, hắn trở lại thành phố. Ngày đi, mẹ lại dúi vào tay hắn một chút tiền rồi dặn dò hắn vài thứ. Một người bạn từ thời đại học của hắn bỗng nhiên liên lạc với hắn. Thì ra anh bạn này vừa từ nước ngoài về và đang muốn khởi nghiệp. Vũ Xuân khá bất ngờ, giữa thời kì khủng hoảng này sao, thật ngớ ngẩn. Nhưng mà Vũ Xuân cũng đang thất nghiệp nên hắn quyết định tham gia. Vậy là 4 con người trẻ ấy, trong một căn phòng nhỏ bắt đầu ước mơ của mình.
Trong thời gian này, Vũ Xuân cũng thường gặp Linh Chi hơn khi cô làm việc ở một công ty gần chỗ hắn ở. Như một kỳ tích, những điều mới mẻ từ nước ngoài cùng với sự sáng tạo, họ đã tạo nên một làn sóng mới về công nghệ trong Mộc quốc. Công ty nhỏ nhanh chóng phát triển rộng khắp bất chấp những khó khăn từ khủng hoảng của kinh tế. Trong những ngày tháng vui vẻ ấy, hắn cưới Linh Chi dưới sự chúc phúc của gia đình và mọi người.
Nhưng miếng bánh ngon thường sẽ bị nhiều người để ý, các đại gia tộc ở Mộc quốc bắt đầu để ý đến công ty của họ, các gia tộc mong muốn mua lại công ty và để họ về làm cho chúng. Lẽ dĩ nhiên, không ai muốn nhìn thành quả, hy vọng của mình bị người khác nắm lấy. Và như thường lệ, khi không thể mua được bằng tiền, các gia tộc nắm trong tay các tập đoàn kinh tế bắt đầu dùng sức mạnh về kinh tế để chèn ép họ. Công ty bắt đầu gặp những khó khăn về thị trường, tài chính cũng như nguồn linh kiện công nghệ nhưng cuộc khủng hoảng không làm họ chùn bước. Chỉ là, giữa cơn khủng hoảng ấy, người bạn của Vũ Xuân, người đã từ nước ngoài trở về mang đến lý tưởng cho mọi người bất chợt vội vàng bay ra nước ngoài rồi mất liên lạc. Điều duy nhất anh ấy làm được là bán lại cổ phần cho 3 người bạn còn lại. 3 người còn lại, bắt đầu tìm kiếm trợ giúp, họ tìm rất nhiều người quen biết nhưng cũng bất lực. 2 người bạn của Vũ Xuân bắt đầu nản chí, họ quyết định từ bỏ nhưng khi họ thấy sự quyết tâm của Vũ Xuân họ đã đồng ý bán lại cổ phần cho Vũ Xuân.
Những ngày tháng sau đó, Vũ Xuân bắt đầu điên cuồng làm việc, vừa nghiên cứu sản phẩm mới vừa tìm kiếm nguồn lực mới.
Một lần tình cờ Vũ Xuân đã biết được q·uân đ·ội đang tiến hành hiện đại hóa và mong muốn sử dụng các thiết bị trong nước để phát triển nội lực quốc gia. Vũ Xuân chợt nhận ra, nơi mà các gia tộc ít có sự ảnh hưởng nhất có lẽ chính là q·uân đ·ội. Thế là, công ty hắn chuyển hướng phát triển và với một số quan hệ hắn đã thành công có được những đơn hàng đầu tiên.
Sau đó, hắn tìm đến Trần gia, đại gia tộc trên lĩnh vực tài chính. Hắn thành công thuyết phục được họ. Từ khi trở thành đối tác với tập đoàn của Trần gia, công ty của hắn đã không còn bị các thế lực khác nhắm đến nữa.
Nhiều năm sau, công ty nhỏ ngày nào đã trở thành một tập đoàn công nghệ tiên tiến phát triển trên nhiều lĩnh vực. Còn Vũ Xuân, hắn cũng thành công đưa họ Vũ của hắn trở thành dòng họ quyền lực thứ 5 ở mộc quốc.
Cứ ngỡ cuộc sống của hắn khi chuẩn bị về già sẽ được viên mãn bên vợ và nhìn 2 người con thành công . Ông trời đã trêu đùa hắn khi để vợ hắn mắc phải một căn bệnh quái ác, Linh Chi yếu dần rồi rơi vào cơn ngủ say.
Trở lại hiện thực, bên tai Vũ Xuân còn đang vang vẳng giọng nói ồm ồm của một người đàn ông.
"Thưa chủ tịch, theo thống kê kết quả thí nghiệm thì khả năng hồi phục sau khi thực hiện ngủ đông là 99.8%"
"Trung tâm nghiên cứu đã báo cáo kết quả về 2 trường hợp hiếm hoi trong 1000 người tham gia thí nghiệm không tỉnh lại sau ngủ đông là do trước khi tiến hành ngủ đông đã có phải chịu sự kích thích não bộ. Trung tâm đang nghiên cứu tiếp tục về vấn để này ạ"
"Tính năng nuôi dưỡng cơ thể của khoang dưỡng thể đang làm việc rất tốt thưa chủ tịch, theo kết quả thí nghiệm từ tháng 2 năm ngoái đến tháng 4 năm nay thì khi tiến hành ngủ đông trong thời gian dài, cơ thể được nuôi dưỡng trong khoang dưỡng thể vẫn duy trì được các thông số như trước khi ngủ về sự già hóa thì có thể làm chậm đến 95%"
"Đối với tính năng tự kích thích hồi phục của khoang dưỡng thể đã đạt 100% lượt thí nghiệm thông qua."
"Hiện tại bên công ty đang xin giấy phép lưu hành sản phẩm rồi thưa chủ tịch"
Vũ Xuân quay đầu nhìn về phía người đàn ông rồi bình tĩnh trả lời:
"Được, anh cứ tiến hành theo kế hoạch đi"
"Được rồi, mọi người về làm tiếp các công việc đi"
"Rõ thưa chủ tịch" Mọi người trong phòng đồng thanh đáp, sau đó lần lượt từng người rời khỏi gian phòng một cách im lặng.
Bên trong phòng lúc này chỉ còn lại Vũ Xuân và Linh Chi. Vũ Xuân với ánh mắt trìu mến nhìn Linh Chi, thì thào nói:
"Anh ước rằng, em biết được 2 con của chúng ta nó đã trưởng thành thế nào rồi."
Vũ Xuân nói xong rồi nhìn ra cửa sổ.
Lúc này, tại Học viện Kỹ thuật Mặc Căn ở thủ đô Mặc Căn của Mộc quốc.
Trên con đường rộng rãi ra cổng trường, Vũ An đang đi bộ với vẻ suy tư thì một giọng nói vang nên:
"Này Vũ An"
Vũ An hơi giật mình, hắn quay sang thì thấy đó là Minh Tuấn, bạn cùng lớp.
"Chào Tuấn, có chuyện gì à"
" tôi tính là tối sẽ mang đề tài nghiên cứu qua hỏi bạn một chút, nó đang gặp vài vấn đề mà nhóm tôi vẫn chưa giải quyết được." Minh Tuấn nhanh chóng nói ra mục đích của mình.
Vũ An nhìn lại Minh Tuấn, sau đó hơi suy nghĩ rồi trả lời:
"Nếu được thì để chiều mai nhé, tối nay tôi có việc bận rồi"
Minh Tuấn vui vẻ đáp:
"OK bạn, vậy chiều mai nhóm tôi sẽ qua gặp bạn"
"Bye nhé"
Sau đó Minh Tuấn đi vượt qua và nhanh chóng hòa vào một đám bạn khác.