Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống
Unknown
Chương 44: Khóc
"Không được, Tuyết Nhan vẫn chưa biết quy tắc của cuộc chiến. Phải để lại chút gì đó để Tuyết Nhan biết phải làm gì nếu không hậu quả sẽ không thể lường được."
Phạm Thiên khó khăn cử động ngón tay ở trên mặt đất viết vài chữ.
Với thể trạng của Phạm Thiên bây giờ dù chỉ là hơi động cũng rất khó khăn, đem lại đau đớn cực lớn. Việc này quả thực không khác gì tại t·ra t·ấn hắn.
"Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi ha ha ha. Còn sống, cả đám vẫn còn sống."
Phạm Thiên khàn khàn cười rồi ngất đi.
[Nhiệm vụ hoàn thành.]
[Đang kiểm tra...]
[Số người sống sót sau nhiệm vụ: 7]
[Chỉnh sửa hoàn thành...đang thêm sự kiện...thêm hoàn thành...kiểm tra lần cuối...kiểm tra hoàn thành.]
Giọng hệ thống liên tục vang lên nhưng bởi vì đã ngất đi Phạm Thiên hoàn toàn không hề hay biết.
...
"Mau...hộc hộc."
Từ trong cơn mê, Phạm Thiên đột nhiên bừng tỉnh. Cả cơ thể đều truyền đến những trận đau đớn dai dẳng không dứt.
Trước mắt là một màu đen kịt không có gì khác.
Phạm Thiên mở mắt ra, thế giới vẫn như cũ chỉ một màu đen, ngoài bóng tối cũng chỉ còn lại hắc ám.
Ha ha, phải rồi nhỉ. Một đôi mắt này đã mù rồi còn đâu.
Phạm Thiên khẽ cười một tiếng, tâm tình phức tạp.
Đôi mắt của hắn bị hai con nữ hoàng ong chọc mù, nếu chỉ vậy thì thôi vẫn là có cơ hội chữa trị. Rắc rối ở chỗ một loạt bạo phát vượt quá cực hạn đằng sau ngay cả linh hồn đều bị ảnh hưởng đến.
Linh hồn tổn thương gần như không thể chữa trị, Phạm Thiên mù đã là chắc chắn không có khả năng khác.
Bất quá làm một cái linh hồn lão đầu tâm tính của hắn rất tốt, so với c·hết mù một đôi mắt có là gì, vẫn còn tốt chán.
Rất nhanh Phạm Thiên liền nghĩ thoáng, cũng không tiếp tục nghĩ về việc này.
Nếm thử phóng thích thần thức, đầu của hắn truyền đến cảm giác đau đớn như muốn nổ tung ra một dạng.
Dù đám người Hoàng Anh không có thủ đoạn trực tiếp t·ấn c·ông tinh thần nhưng vô hình vẫn sẽ có chút ảnh hưởng khi bị t·ấn c·ông trúng. Cuối cùng thì hệ thống tu luyện này là lấy hồn lực làm căn cơ, ít nhiều có liên quan tới linh hồn.
Việc làm dụng thần thức, thiêu đốt tinh huyết, thọ mệnh, bản mệnh thọ nguyên quá đà dẫn đến linh hồn tổn thương càng nghiêm trọng.
Không biết những người khác đâu rồi, có làm sao không.
Trong lòng thầm nghĩ, Phạm Thiên gắng gượng đau đớn từ từ đứng dậy.
Hắn có thể cảm nhận được bản thân đã hơi hồi phục, hẳn là đã được chữa trị qua. Như vậy những người khác chắc là không có vấn đề.
Bất quá loại hồi phục này trình độ rất thấp, chỉ có thể miễn cưỡng không để v·ết t·hương trở nên tệ hơn, ngoài ra không có gì tốt tiến triển có thể nói.
Loại thương cấp bậc này, bình thường không nằm liệt giường dăm bữa nửa tháng là không thể nào.
Đột nhiên một giọng nói thanh lãnh mang theo vài phần lạnh lùng vang lên từ phía đằng sau.
"Đừng di chuyển, cẩn thận mạng sống của mình!"
Giật mình quay người lại, Phạm Thiên quát: "Ai."
Cảnh giác nâng lên hắn cũng kịp phản ứng, giọng nói này rất quen.
"Là em, đừng hoạt động mạnh, cẩn thận không v·ết t·hương rách ra là không cứu được đâu."
Từ trong góc đi ra, Tuyết Nhan nói.
Tiến đến gần, Tuyết Nhan nhẹ nhàng dìu Phạm Thiên ngồi xuống.
"Em đang chữa thương, sợ băng chi lực của mình ảnh hưởng đến anh nên cách xa ra tí." Vừa nói, Tuyết Nhan vừa lấy ra lọ thuốc chữa thương đưa cho Phạm Thiên.
Phạm Thiên cầm lấy lọ thuốc một hơi uống hết.
Hắn không sợ đối phương lừa mình, không cần thiết. Tình trạng của hắn bây giờ căn bản là chả làm ra được chút phản kháng nào.
Lại nói khi đối phương chạm vào hắn lúc hắn đã cảm nhận được khí tức của đối phương, là Tuyết Nhan không sai.
"Phong Không đâu rồi, mọi người có sao không?" Phạm Thiên vội vã hỏi.
"Mọi người đều đã tỉnh lại rồi, đang ở bên ngoài trị thương." Tuyết Nhan đáp.
"Vậy chuyện đó thì như thế nào?" Phạm Thiên lại hỏi.
"Dựa theo anh nói, em đã lựa chọn phần thưởng là sinh mệnh chi lực rồi chia cho mỗi người dựa theo thương thế rồi. Còn về tên yêu tộc đó..."
"Em xin lỗi! Hắn chạy quá nhanh, mà em lo để mọi người ở lại sẽ gặp nguy hiểm cho nên...đã để hắn chạy mất rồi." Tuyết Nhan có chút ấp úng nói.
Như sét đánh giữa trời quang, tin này nói ra tựa như cầm một con dao găm đâm vào trái tim Phạm Thiên vậy.
Phạm Thiên rơi vào trầm tư
Tuyết Nhan ngạc nhiên: "Anh không trách em à."
Lắc đầu, Phạm Thiên cười nói:
"Sao có thể chứ, em cũng là vì lo cho an nguy của mọi người, sao trách em được. Chạy liền chạy đi, không quan trọng."
Hắn là ai chứ, sao có thể vì một loại chuyện này mà đem tức giận trút lên đầu người khác.
Mà đây cũng không phải Phạm Thiên vì muốn an ủi Tuyết Nhan nên nói vậy. Sự thực là như thế, hắn không có tư cách trách Tuyết Nhan, Tuyết Nhan cũng không làm gì đáng trách.
Vốn là kết cục phải c·hết, nhờ Tuyết Nhan xuất hiện kịp thời cứu giúp nên mọi người mới có thể sống sót. Chính bọn hắn vẫn phải cảm ơn Tuyết Nhan mới đúng.
Chỉ là Hoàng Anh chạy thoát sẽ là một vấn đề rất chi là rắc rối đây, nghĩ đến cái này Phạm Thiên lại đau đầu.
Hắn thế nhưng là biết Phạm Thiên nắm giữ nguồn năng lượng mới rất có tiềm năng khai thác. Nếu c·hết thì không nói, nếu sống hắn nhất định sẽ báo lại cho gia tộc của mình. Lúc đó liền rắc rối rồi.
Thậm chí nếu đủ dứt khoát bọn chúng có thể hợp tác với các đại gia tộc của nhân tộc, như vậy thì dù là Lãnh gia cũng bảo vệ không được hắn.
Tuyết Nhan không nói gì, ngồi tại bên cạnh ngắm nhìn Phạm Thiên.
Không hiểu sao, những lúc như này Phạm Thiên sẽ toát ra một cái gì đó rất thu hút.
Một lúc sau, nhờ tỉnh lại nên hiệu suất hấp thu dược lực cũng tốt hơn, v·ết t·hương đã khá hơn nhiều. Miễn cưỡng bước vào vùng an toàn, không đến mức hở cái là lại mất nửa cái mạng.
"Dìu anh đi gặp Phong Không cùng mọi người chút!" Phạm Thiên nói.
Tuyết Nhan gật đầu dìu Phạm Thiên đứng dậy đi ra ngoài hang.
Vừa bước ra, ba người Lạc Long ở sẵn bên ngoài ngay lập tức nhào tới hỏi han.
"Mày tỉnh rồi à, tại sao không nghỉ ngơi mà ra ngoài này làm gì."
"Anh Thiên sao không nghỉ ngơi thêm đi, v·ết t·hương của anh nặng lắm mà."
"Muốn ra ngoài làm gì à mà không ở trong nghỉ ngơi."
Nhẹ khoát tay, Phạm Thiên nói: "Không sao, tao còn chưa yếu đến vậy. Bọn mày ổn hết đúng chứ?"
"Không sao, cả ba đều không có vấn đề gì nghiêm trọng, cứ từ từ là khỏi hết." Lạc Long đáp.
"Hiểu rồi, bọn mày nghỉ tiếp đi! Tao đi gặp Phong Không cái."
Tuyết Nhan tiếp tục, từ từ dìu Phạm Thiên đi.
"Tới nơi rồi."
Gật đầu, Phạm Thiên bỏ tay của Tuyết Nhan ra, ra hiệu cho Tuyết Nhan lùi lại chút.
Đột nhiên, Phạm Thiên quỳ hai chân xuống đất nói:
"Xin lỗi! Mọi chuyện thành ra như vậy tất cả đều là do tôi cả. Thậm chí đã hứa với Hạ Lạc rồi mà lại không thực hiện. Tất cả đều do tôi. Muốn đánh muốn g·iết gì cũng được, tôi chấp nhận hết. Chỉ mong đừng hận những người khác, bọn nó không làm gì cả."
"Thiên, anh làm gì vậy. Mau đứng lên!"
Tuyết Nhan hoảng hốt vội muốn đỡ Phạm Thiên dậy.
"Đừng, đây là việc anh phải làm. Anh sai là rõ ràng, không thể chối cái."
Phạm Thiên từ chối nói.
Trên đường tới hắn đã hỏi qua Tuyết Nhan về tình hình của Phong Không.
Tuy rằng cứu được, tính mạng được giữ lại nhưng toàn bộ kinh mạch đã bị phế. Đây chưa phải là hết, kinh mạch phế đi thì vẫn còn chưa tới mức không tu luyện được, cùng lắm dùng loại thuốc cấp thất tinh trở lên là có thể khỏi hoàn toàn. Lạc Long làm đại gia tộc người thừa kế một trong vẫn là có thể lấy ra.
Vấn đề lớn nhất đó là linh hồn, có lẽ trong hai mươi con yêu thú t·ấn c·ông lúc đó có một con có kỹ năng t·ấn c·ông linh hồn. Vì linh hồn của Phong Không bây giờ bị tổn thương rất nặng, gần như là tan biến. Nếu không phải có sinh mệnh chi lực cường đại của phần thưởng thì Phong Không đ·ã c·hết rồi.
Khác với tiên giới nguyên thần, dù bị nặng đến đâu thì vẫn có thể khôi phục cứ việc rất khó, không thì đoạt xá trùng sinh phát triển lại là được. Thậm chí dứt khoát từ bỏ nguyên thần, chuyên tu luyện thể cũng có thể.
Nhưng ở đây thì khác, hệ thống tu luyện là hồn lực, linh hồn tiêu hao có thể rất nhanh bổ sung bởi nhiều cách khác nhau. Nhưng khi tiêu hao, hay cũng chính là b·ị t·hương quá độ thì lại hoàn toàn mất đi mọi khả năng, trở thành vô dụng.
Một đỉnh cấp thiên tài thụ vạn người chú mục vì đi cứu một người không mấy quen biết hại bản thân trở thành cấp thấp nhất người bình thường, không chút đặc biệt. Còn kéo theo bạn thân thậm chí là người mình yêu hại c·hết.
Chuyện này Phong Không có thể chấp nhận được không, không thể nào.
Trước khi c·hết Hạ Lạc giao Phong Không lại cho mọi người, kết quả như thế nào. Vào thời điểm quan trọng nhất Phạm Thiên lại quên mất Phong Không, chỉ bảo vệ đám Âu Cơ ba người.
Nếu không phải Phong Không may mắn, ở gần vách tường cách nơi chiến đấu rất xa thì đ·ã c·hết rồi.
Nếu không có Hạ Lạc, tất cả mọi người sẽ không sống được. Đừng nói đợi được Tuyết Nhan, dù đợi được thật thì như thế nào. Lọt vào thế bị vây công, sau đó sẽ c·hết cùng mọi người.
Ấy vậy mà Hạ Lạc hy sinh tính mạng của mình xong chỉ yêu cầu một điều, Phạm Thiên cũng đã đồng ý với điều đó nhưng lại chả làm gì. Một hành động nhỏ nhất cũng không.
Như vậy đây có thể không phải là lỗi của Phạm Thiên sao. Chính là hắn, đều là do hắn không cần nghi ngờ.
Phạm Thiên quỳ ở đó không đứng dậy mặc cho Tuyết Nhan khuyên can.
Phong Không thẫn thờ ngồi đó không biết đang nghĩ gì, cũng không để ý đến Phạm Thiên.
Tuyết Nhan lo lắng đứng ở một bên không biết phải làm sao.
Từng đợt gió lạnh liên tục thổi qua.
Sắc mặt của Phạm Thiên dần tái nhợt đi.
Hắn vốn đã rất yếu, là b·ị t·hương nặng nhất trong đám người. Cũng chưa kịp chữa trị gì cả cho nên không khác lúc đầu là bao nhiêu.
Nếu cứ tiếp tục quỳ ở đây dù Phong Không không làm gì Phạm Thiên cũng phải c·hết.
Tuyết Nhan nhiều lần muốn giúp đỡ nhưng Phạm Thiên đều từ chối.
Hơn nửa tiếng sau, Phong Không thở dài một tiếng nhìn về phía Phạm Thiên.
"Đừng dính lấy tôi nữa, quyết định này là của tôi chọn lấy, không phải do ai cả. Hạ Lạc em ấy cũng là tự mình lựa chọn, không cần phải như vậy." Phong Không lạnh nhạt nói.
Hơi dừng một chút, Phong Không tiếp tục:
"Mau trở về đi, đừng bắt tôi phải nói lại. Nhớ lấy lời hứa của mình là được. Thính Phong bọn nó tuyệt đối không thể c·hết oan. Nếu như dám nuốt lời, tin tôi đi, trừ phi g·iết tôi tại đây nếu không mấy người nhất định sẽ phải hối hận."
Mặt của Phong Không lúc này lạnh băng không chút cảm xúc.
Cái lạnh này khác với cái lạnh của Tuyết Nhan. Em ấy là lười phản ứng, mà Phong Không là không còn gì để phản ứng. Giống như hắn chỉ còn là một n·gười c·hết vậy, trái tim đ·ã c·hết.
Đôi mắt Phong Không thẫn thờ, một đôi mắt vô tình vô hồn, không chứa chút cảm xúc gì ngoài đau đớn tại sâu bên trong.
Đã không còn thấy được nụ cười thường thấy trên gương mặt đó nữa. Giống như là biến thành một người khác vậy.
"Biến đi, biến về mà còn thực hiện lời hứa!"
Nói xong Phong Không nhắm mắt lại không thèm để ý tới Phạm Thiên.
Hắn đã nói tới mức này nếu Phạm Thiên cứ khăng khăng quỳ ở đây chờ c·hết hắn cũng chả quan tâm.
Nên nói đều đã nói, không nên nói...cứ để trong lòng là được.
"Kìa, người ta đã nói vậy rồi anh còn không hiểu sao. Mau đứng lên, trở lại chữa thương thôi." Tuyết Nhan dìu Phạm Thiên dậy.
Lần này Phạm Thiên không chống cự.
Trước khi đi Phạm Thiên lắc đầu thở dài.
Tuy không thể nhìn được Phong Không lúc này nhưng hắn chắc chắn rằng Phong Không đang rất đau khổ. Không chỉ là trên thể xác mà còn cả tinh thần.
Bạn bè, người yêu c·hết. Bản thân trở thành phế nhân. Đây không phải điều người bình thường có thể chịu được.
"Dẫn anh lên chỗ nào cao một tí! Anh muốn ngồi trên đó hóng chút gió." Phạm Thiên nói.
Tuyết Nhan không sao cả, chỉ cần chịu chữa thương là được rồi, còn ngồi ở đâu không quan trọng.
Dẫn Phạm Thiên lên một vách đá thoáng gió, Tuyết Nhan lấy ra một lọ thuốc hồi phục.
Uống hết lọ thuốc, Phạm Thiên ngồi xuống dưới đất nói "Cho anh chút không gian, em quay lại đi."
"Ừm." Tuyết Nhan khẽ gật đầu nhẹ giọng đáp lại.
Ngồi tại nơi cao cao không người, đưa trước mặt về hướng gió thổi, Phạm Thiên trong lòng bắt đầu suy nghĩ về rất nhiều việc.
Hắn nghĩ về bản thân khi còn ở tiên giới, khi mà bản thân vẫn còn là chí cường giả, là người dẫn đầu nhân tộc chiến đấu với yêu tộc.
Chỉ có hắn đi cứu người khác, làm gì có chuyện người khác tới cứu hắn.
Nhưng là hôm nay hắn đã, không chỉ để người tới cứu mà còn đặt người khác vào nguy hiểm, hại c·hết đồng tộc.
Người, không phải hắn chưa g·iết qua. Cô hồn lệ quỷ dưới kiếm hắn không ít, cũng đã từng được gọi là ma đầu qua. Nhưng người hắn g·iết đều là cùng hung cực ác hạng người, muôn vàn chuyện xấu người người kêu g·iết, đồ đều là ma tông ác gia, c·hết nhân tộc nội tâm không thẹn.
Hôm nay, những mầm trẻ, không quen không biết, không có cái gì tội ác, hắn gián tiếp gây ra c·ái c·hết của họ. Hắn không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải cuồng ma, làm người đứng đầu nhân tộc, đồng tộc vì hắn mà c·hết, hắn không có gì biện hộ cho lỗi lầm của bản thân.
Bóng người của Phạm Thiên biến già đi, trở nên t·ang t·hương hơn, cho người khác cảm giác hắn như là một người đã trải qua đủ loại chuyện trên đời, nếm qua đủ loại tư vì đắng cay.
Giờ khắc này nội tâm Phạm Thiên biến yếu đuối rất nhiều.
Yêu tộc truyền gọi hắn là sát phát quyết đoán, máu lạnh hạng người, nói g·iết liền g·iết bất kể đó là ai số lượng bao nhiêu, sinh mạng c·hết trong tay hắn không thể đếm xuể. Nhưng nào biết đó chỉ là với kẻ địch, với kẻ ác, đối vời đồng tộc hắn tuy cô độc nhưng lòng mang bao dung, người không quen biết thường thường nếu có thể đều sẽ nhận được hắn giúp đỡ.
Nghĩ về kiếp trước Phạm Thiên lại nghĩ tiếp về một kiếp này.
Chỉ là một thằng nhóc yếu ớt, không tiền không quyền không sức mạnh, nhưng tốt hơn chỗ là không có ràng buộc, hắn không còn cô độc, hắn có người thân, có bạn bè.
Hắn đã nghĩ rằng cứ như vậy cũng được, thỏa thỏa sống tiếp, sức mạnh gì đó có cần thiết đến vậy sao, từ từ là được không gấp gáp.
Nhưng là hắn sai, những thứ này đều xây dựng dựa trên cơ sở thực lực. Không có thực lực cái gì đều chỉ là mộng hão huyền.
Vì không có thực lực hắn chỉ có thể dựa vào người khác, để rồi hại c·hết họ.
Hại nhiều người vì cứu một người, cứ việc là tự nguyện.
Phạm Thiên tự hỏi bản thân liệu hành động của mình như vậy có đúng.
Nếu là đúng vậy người nhà của họ thì sao, họ nghĩ như thế nào. Người nhà của những người đ·ã c·hết tất nhiên thấy không đáng. Con của họ tại sao phải hy sinh để cứu một người xa lạ chứ.
Nếu là sai vậy tại sao hắn còn làm. Nếu là hắn trước kia đáng ra sẽ không làm như vậy mới đúng.
Phạm Thiên ngồi đó, mặc kệ v·ết t·hương của bản thân, để mặc từng đợt gió lạnh vù vù thổi qua, sắc mặt dần tái nhợt, dù vậy hắn vẫn ngồi tại chỗ không có ý định rời đi.
Hắn cứ như vậy ngồi, tưởng chừng đã trôi qua rất lâu, rất lâu, không biết là bao nhiêu lâu, chỉ cảm thấy rất lâu là được. Có lẽ là một tiếng, một ngày, cũng có thể chỉ là một phút.
Chợt từ đằng sau, bằng một cách ôn nhu nhất có thể một đôi tay nhẹ nhàng vươn tới ôm Phạm Thiên vào lòng.
"Không sao đâu, cứ khóc đi đừng kiềm chế. Em sẽ luôn bên cạnh lắng nghe anh mà." Tuyết Nhan thủ thỉ.
Câu nói này đánh sâu vào trong tâm hồn Phạm Thiên, đem rào chắn bình tĩnh cuối cùng của hắn phá vỡ.
"A a a a a a."
Một tiếng gào khóc vang vọng lên khắp bạo phong cốc nhưng lại bị trận pháp cách âm cản lại.
Phạm Thiên khóc, hắn không kìm được rơi xuống hai hàng nước mắt nhưng là không thể. Dù vậy hắn vẫn khóc, khóc như một đứa trẻ phạm lỗi cầu được tha thứ.
Phải, bọn Phong Không đi theo là vì tiền, không phải do hắn ép nhưng chung quy đều là do hắn. Nếu hắn không dụ dỗ thì sẽ không ai đi cả.
Phải, hắn là người đứng đầu của nhân tộc, đại chiến với yêu tộc không biết bao nhiêu lần, số n·gười c·hết hắn thấy không phải người bình thường có thể tưởng tượng.
Thế nhưng đó là vì chủng tộc, là vì vinh quang, vì hạnh phúc của con cháu mình sau này. Những n·gười c·hết trên chiến trường đáng buồn nhưng không đáng tiếc, vì có thể chính c·ái c·hết của họ lại đổi lại được hạnh phúc của gia đình mình.
Còn đây thì sao, mọi n·gười c·hết chỉ vì một mong muốn ích kỷ đó là cứu Lạc Long, bạn của hắn. Dù hắn đã biết chắc rằng sẽ có n·gười c·hết nhưng vẫn lôi kéo bọn họ đi theo.
Vì sao ư, vì đó chỉ là người lạ, còn Lạc Long là bạn thân của hắn. Hy sinh tính mạng của vài người lạ mặt chưa gặp bao giờ để đổi lấy tính mạng của bạn thân mình. Như vậy đáng sao, đáng. Đối với Phạm Thiên điều này hoàn toàn xứng đáng.
Thế nhưng người nhà của họ lại không nghĩ vậy. Đừng nói một Lạc Long, liền xem như một trăm, một nghìn thậm chí là một vạn Lạc Long cũng không đổi được.
Làm một người đứng trên điểm cao nhất, hy sinh tính mạng của nhiều người để cứu một người là không thể nào, trừ phi đó là người có vai trò đặc biệt quan trọng, nếu không người thân của bản thân cũng không ngoại lệ.
Vậy hắn có hối hận không. Không, hắn không hối hận. Nếu được chọn lại hắn vẫn sẽ chọn như vậy. Đơn giản vì bây giờ hắn đã không còn là người cô độc, là người dẫn đầu nữa rồi.
Chính vì vậy hắn càng thấy có lỗi, có lỗi vì đã kéo họ vào vụ này, có lỗi với gia đình của họ.
Thế là Phạm Thiên khóc, hắn cứ tiếp tục dựa vào trong lòng Tuyết Nhan mà khóc.
Vào lúc này đây Tuyết Nhan cho hắn một cảm giác ấm áp chưa từng có.
Tuyết Nhan không nói gì, để mặc Phạm Thiên khóc thoải mái, bản thân vẫn chỉ ôm lấy Phạm Thiên vào lòng.
Cho đến khi Phạm Thiên ngất lịm đi Tuyết Nhan mới đứng dậy, bế Phạm Thiên về trong hang nghỉ ngơi.
Tất cả những việc này ngoài trừ Tuyết Nhan không còn ai khác biết.