Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Chiến đấu. ( Chúc mọi người năm mới vui vẻ. )
“Hiện tại xem ra bệnh tình nặng thêm, không muốn là đơn thuần Chủ Tịch nữa, mà đổi thành Bá Đạo Tổng Tài rồi, một người ở nguyên một tầng mới chịu.”
Phát hiện bản thân có sức mạnh siêu phàm, lại không có dấu hiệu cứu viện nào của chính phủ. Mạnh Đức liền cùng 2 tên đàn em đàn áp cư dân.
Việc của gã đó, là quét sơn lại toàn bộ công trình cả bên trong lẫn bên ngoài tòa nhà. Cho đến nay, gã đã làm việc tại đây gần 2 tháng trời. Mọi việc đều ổn thoả cho đến khi có hộ dân báo mất trộm, bảo an xem lại băng ghi hình giá·m s·át thì thấy người phạm tội chính là Mạnh Đức.
Hai chân của nàng chuẩn xác rơi lên vai Nhất Đản, trọng lực cùng trọng lượng tác động khiến hai chân Nhất Đản phát sinh quái dị uốn lượn. Quá mức đau đớn, hắn rú thảm, âm thanh vang lên thật xa.
Nếu một người lạ mặt, đang nở một nụ cười cực kỳ quái dị cùng mất tự nhiên nói với ngươi câu này, ngươi sẽ cho hắn là người tốt sao?
“Né tránh.” Quốc Quang hét lớn, nhào lên.
Quốc Quang lần nữa biểu diễn ảo thuật từ hư không móc vật.
Năng lực này, không chỉ giúp hắn mạnh hơn, mà còn có thể dự báo cho hắn biết khi nào các cư dân có ý định kiếm chuyện, vì khi họ muốn phản kháng, lòng dũng cảm sẽ được lấp đầy, bọn họ sẽ không tiếp tục sợ hãi.
Mạnh Đức không phải người sống ở khu chung cư này, nhưng hắn có quan hệ mật thiết với họ, đồng thời biết rõ tình trạng của mỗi hộ dân ở đây, bởi vì hắn là công nhân bảo trì toà nhà.
Lần này thì Mạnh Đức không có chỗ trốn, cũng không kịp né tránh, hắn chỉ kịp quơ lấy trong tay gậy sắt đánh bật 2 -3 mũi tên bay ra ngoài, tay còn lại che chắn tim, cổ, cùng đầu lâu.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết đó, báo hiệu có gì đó vượt quá sự kiểm soát của hắn.
Saucony nhìn chăm chăm, bàn tay vẫn nắm chắc dây cung, không vì bất ngờ mà thả lỏng.
“Má nó, mắc đái quá!” Nhị Cẩu nhịn không nổi, đá vào đùi Nhất Đản. “Dậy, dậy, mày dậy canh giùm tao chút, để tao đi xả nước cái, chịu không nổi rồi.”
Ba tên bất lương đó sợ quá không biết chuyện gì xảy ra, chỉ đành chạy về khu dân cư. Chỗ đó cũng có xác sống xuất hiện, rất may chỉ là số ít, các cư dân mau chóng đem bọn chúng tiêu diệt, sau đó liền đóng cổng lại, ngăn cho xác sống đi vào.
“Ầm.”
Nhị Cẩu nhìn hắn như vậy, làm sao mà yêu tâm nổi. Nhưng hiện tại không chịu được nửa, hắn nhủ thầm mình chỉ rời đi mấy phút là cùng, đại ca lại mạnh như vậy, hẳn là không có vấn đề gì. Thuyết phục xong bản thân, hắn liền chạy vội đi.
Mạnh Đức nghe thấy âm thanh, quay người giơ s·ú·n·g, có ý định câu giờ một lát, ai dè nhìn thấy đáng sợ thép tấm xoay tròn bay tới. Hắn sợ quá, ngồi gập người xuống đất, gió mạnh lướt trên da đầu khiến hắn lạnh run. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Do đ·ộng đ·ất nghiêm trọng, trần nhà tầng một, tức sàn nhà tầng 2 sinh ra mấy vết nứt rất lớn. Quá mức nguy hiểm, nên chúng ta dọn đến nơi cao hơn. Tầng 4 có vật tư nhiều nhất, mọi người ngại chuyển tới chuyển lui, liền định cư tại tầng đó.” Bảo Trâm trả lời câu hỏi của Quốc Quang. “Ta không biết bọn họ vì sao bị chuyển xuống, ta chỉ là một con tin, nhưng ta nghĩ mình đoán được một hai.”
“Hắn chơi trò chơi đóng vai chơi đến nghiện.” Bảo Trâm giọng nói hiện rõ sự châm chọc. “Sau khi chiếm quyền, không biết hắn bị bệnh tâm thần gì, yêu cầu chúng ta gọi hắn là Chủ Tịch. Phòng của hắn ở phải có người gác cổng, người đem thức ăn phải ăn mặc đồ vest sang trọng, tóc tai không được rối.”
Từ khi tận thế xảy ra, sau khi tiến vào khu chung cư, Mạnh Đức bất ngờ phát hiện, hắn có thể cảm nhận được cảm xúc sợ hãi của người khác. Càng tuyệt hơn, là hắn có thể hấp thu các cảm xúc này, đem cảm xúc hoá thành lực lượng lớn mạnh bản thân.
Nhưng đi theo Quốc Quang, không chỉ binh sĩ, còn có anh hùng. Ryze lần nữa thi phép, thời gian chưa được một cái chớp mắt liền hoàn thành, Ngục Giam Cổ Ngữ phát động, đem Mạnh Đức trói tại chỗ, da của hắn chạm vào lồng giam, đốt ra âm thanh xè xè.
Saucony được Quốc Quang ứng cứu kịp thời, hắn bị đẩy ngã xuống đất, không có bất kỳ thương tích.
. . .
Đúng vậy. Hắn có thể cách rất xa cảm nhận sự sợ hãi của người khác.
Cầu thang đã bị chặn lại bởi mấy cái tủ lớn, được sắp xếp để một khi có người muốn đem chúng di chuyển, liền sẽ phát ra tiếng động lớn, báo hiệu cho người ở dưới cảnh giác.
“Bụp.”
“Hắn ta mạnh quá, phút chốc liền hạ gục mười mấy nam nhân, đồng bọn lại còn có s·ú·n·g. Chúng ta chỉ đành đầu hàng.” Một cô bé mới mười lăm tuổi kể việc nàng đã chứng kiến, đã trải qua. “Những người có gia đình đều bị chia cắt, chúng ta bị nhốt ở tầng 5 làm con tin, bọn họ bị nhốt ở tầng 4, sát vách là chỗ Mạnh Đức ở.”
Tại trong tận thế, hoảng sợ là cảm xúc chưa bao giờ thiếu. Mạnh Đức sức mạnh phát triển như nhảy vọt, đã sớm vượt qua nhân loại cực hạn nhưng tham vọng của hắn vẫn không dừng lại tại đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cứ nói!”
Kết quả bọn họ gặp xui xẻo, đụng phải thiên thạch rơi xuống. Vì tránh né, công an lái xe đánh tay lái gấp, dẫn đến lật xe, lộn vòng mấy vòng như trong phim ảnh.
Có siêu phàm sức mạnh, hắn sống ở đâu cũng khá, cần gì phải chôn c·hết một chỗ ở đây, hơn nữa lương thực cũng đã bị hắn ăn hết, hiện giờ rời đi cũng chả sao. Mang theo suy nghĩ như vậy, Mạnh Đức không có tâm tư chiến đấu, toàn lực chạy về ban công. Chỗ đó có đường lui, được hắn chuẩn bị sẵn từ trước.
Cũng vì vậy, sau khi chiếm được quyền kiểm soát nơi đây, hắn đối xử với mọi người ác độc như vậy, mục đích là để bọn họ ngày càng e sợ.
Bảo Trâm nói: “Những người chống trả b·ị đ·ánh bầm dập hết cả.” Đôi mắt của nàng rưng rưng. “Có người còn bị hắn quăng ra ngoài cửa sổ, bị xác sống xâu xé.”
. . .
Đã qua một đoạn thời gian, trên bàn nhậu, Nhất Đản đã sớm say mèm, chỉ có Nhị Cẩu vẫn còn canh gác.
“Đùng.” Cánh cửa xe tải phá nát toàn bộ cửa kính dẫn ra ban công, cuốn luôn cả rèm cửa cùng móc rèm, xé đôi mấy thanh thép chống, dư lực không giảm tiếp tục bay ra ngoài.
“Phập, phập, phập.”
Người xấu sống ngàn năm, Mạnh Đức tỉnh lại trước, gọi dậy 2 đàn em.
Mạnh Đức không phải người ngu, đạo lý chia để trị, mua chuộc, hắn cũng hiểu, nếu không phải vì năng lực này, hắn đã sớm cùng một số người độc thân trong khu dân cư hợp tác để dễ bề thống trị hơn.
Tại kẻ hở của cánh cửa cùng với mặt tường được tạo ra khi mở cửa, một con mắt đen âm độc đang nhìn, mũi s·ú·n·g chĩa về phía binh sĩ, gã bóp cò không chút do dự.
Loại này đơn giản bẫy rập, tự nhiên không làm khó được bọn họ, có điều vì tiết kiệm thời gian, Quốc Quang cũng không phá vỡ, mà chọn đi vòng qua. Bọn họ trực tiếp nhảy vào không trung, nắm lấy tay vịn làm bằng sắt của cầu thang thoát hiểm, lơ lửng trên trời đi xuống.
Lúc đó, từ trong hố thiên thạch, lượng lớn khí màu xanh lá bốc lên, nhanh chóng bao trùm bọn họ đồng thời biến rất nhiều người trở thành xác sống.
Hàng loạt mũi tên nhằm vào khe hở, cánh cửa phóng đi. Mạnh Đức không dám ngạnh kháng, mau chóng lùi lại. Hắn đã nhìn ra rồi, đám người này không phải thường nhân. Người bình thường, ai có thể cầm cánh cửa sắt nặng gần cả trăm ký lô đi đứng như bay.
Trải qua một đoạn hội thoại dài dòng với rất nhiều dấu ngoặc kép cùng từ cảm thán, Quốc Quang có thể tổng kết như sau.
Saucony cầm cung đi đầu, tên đã cài sẵn, nhắm chuẩn vào cửa phòng, chỉ cần có người xấu xuất hiện, hắn sẽ lập tức t·ấn c·ông. Hình dạng của bọn người Mạnh Đức đã được cư dân miêu tả kỹ càng cho q·uân đ·ội, hắn sẽ không ra tay lầm.
Hai cư dân gác cửa phòng cũng bị dẫn sang chỗ khác, bọn họ toàn lực hợp tác, một tiếng động nhỏ cũng không phát ra.
Viên đ·ạ·n bắn trúng vách tường, bốc lên một mảng bụi mù.
Nhất Đản đứng đó, hai mắt mơ hồ, ngáp một cái thật dài, lẩn thẩn đi lại gần cầu thang tuần tra. Ở góc c·hết của tầm mắt, trên đầu hắn, nữ binh sĩ Fila nhảy xuống.
Phía bên kia cánh cửa, hai binh sĩ đã ép người Nhất Đản nằm bẹp trên mặt đất, hắn đã b·ị đ·ánh gãy hai chân, máu đỏ cùng mồ hôi ứa ra khỏi người hắn, tiếng kêu đau đớn bị người bị miệng để không thể thoát ra, ngăn ngừa tiếng kêu s·ú·c· ·v·ậ·t ô nhiễm lỗ tai của mọi người.
Kẻ này quá yếu, đến nổi Zilean còn không thèm phát động kỹ năng như đã bàn. Quốc Quang tiến lên, cầm thương đâm thẳng, cho hắn chân trái một cái động lớn.
“Hôm nay là ngày tháng tốt, nên g·iết một đầu s·ú·c sinh tế trời.”
Bọn chúng lấy chìa khóa mở còng trốn đi, không quên lấy s·ú·n·g của cảnh sát cùng gậy điện. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là nước cùng bánh mì ngọt, chia đều cho nhau, từ từ ăn từ từ uống, đừng để mắc nghẹn. Đợi ta giải quyết xong tên kia liền đưa các ngươi về khu tránh nạn.”
Chơi trò đóng giả chủ tịch, giả trang như người điên cũng là vì nguyên nhân này.
“Két.” Cửa phòng bật tung, mở ra. Ở giữa không có ai.
Kết cục đã rõ, Mạnh Đức thất bại hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nghĩ lần này cũng như lần trước, khi hắn xuất hiện trước mặt họ, giả vờ rằng dù cách một tầng lầu, mình vẫn nghe được họ nói xấu hắn, có ý định chống trả. Sau đó hắn đem bọn họ đánh một lượt, để họ sợ hãi càng nhiều hơn xưa.
Hắn quay người rời đi, dẫn theo đoàn người đi đến cầu thang.
Tất cả mọi người trong phòng bị Quốc Quang dọa sợ đến mất khả năng nói chuyện, họ cứ tưởng Quốc Quang là tay sai của gã Mạnh Đức, bởi lẻ tên đó đối xử với họ chẳng khác gì s·ú·c sinh.
“Ha ha.” Quốc Quang cười lạnh. Đã hiểu rõ tình hình kẻ địch, hắn nên tiếp tục hành động rồi.
Quốc Quang bọn người có thể im ắng dùng tên g·iết hắn, nhưng nếu là như vậy, Quốc Quang cảm thấy quá lời cho bọn người này, hắn muốn bọn họ cũng nên nhận lấy tương ứng trừng phạt.
“Okê, okê. Anh cứ đi, ở đây để em lo.” Nhất Đản trả lời, loạng choạng đứng dậy, trong tay cầm s·ú·n·g vẫn chưa mở chốt an toàn quơ qua quơ lại.
“Ầm.”
“Hắn có thể nhấc bổng một cái tủ gỗ nặng gần 70 - 80 kg chỉ bằng một tay.” Bảo Trâm, người phụ nữ lớn tuổi nhất tại căn phòng, cũng là người có ý định hát ru lúc nãy đại diện lên tiếng. “Đáng sợ hơn là, sức lực của hắn càng ngày càng mạnh.”
Bị nhiều mũi tên cắm vào thân thể, Mạnh Đức rên ư ử, hắn không dám dừng lại, tiếp tục vội vàng lao ra ban công. Trong lúc nguy cấp, hắn toàn lực bùng nổ sức mạnh, sơ với khi nãy còn nhanh hơn vài phần, vài mét khoảng cách, chưa đến một giây hắn liền có thể rời đi, các binh sĩ lúc này vẫn chưa kịp cùng bắn lần 2.
Bọn người Mạnh Đức, tự nhiên cũng bị ngăn ngoài cổng. Bọn chúng thảm thiết cầu khẩn một phen, cuối cùng các cư dân mủi lòng, mở cửa để bọn hắn đi vào. Mà cũng từ đây, một vòng mới ác mộng lại bắt đầu.
Mạnh Đức cầm một cây sắt to trên tay, đây là một giá phơi đồ lớn bị hắn cứng rắn bẻ gãy lấy ra, hắn cẩn thận bước về phía cửa, cầm cây s·ú·n·g lục ổ xoay trên bàn.
Không, tuyệt đối không thể!
Công an sau khi tiếp thu vụ án, không chỉ đưa Mạnh Đức đi, còn dẫn theo 2 người làm chung để lấy lời khai cùng điều tra.
Bởi vì Mạnh Đức, bọn họ đối với người ngoài cũng không quá tin tưởng, đặc biệt là khi đi cùng Quốc Quang còn có rất nhiều dị nhân khác người. Nhưng ai bảo Quốc Quang là hy vọng duy nhất của bọn họ, mọi người chỉ còn cách cùng hắn nói chuyện thật tốt.
Quốc Quang ôm khiên, phá cửa mà vào. Vừa nhìn thấy Mạnh Đức, hắn không nói một lời, tại chỗ xoay tròn, tựa như vận động viên ném dĩa, mượn nhờ động năng, trực tiếp cầm khiên quăng đi.
Suy nghĩ rất tốt, cũng có thể làm được với thể chất hiện tại của hắn, nhưng hắn quên mất một điều, khi s·ú·n·g khai hoả, âm thanh rất to, hoàn toàn che lấp âm thanh đ·ạ·n bay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thằng Vua thua thằng liều, người liều sợ kẻ điên, vì bọn họ không biết kẻ điên có thể làm ra chuyện gì, nên càng sợ hãi nhiều hơn.
Tại trong phòng, Mạnh Đức bật người ngồi dậy. Trước đó mấy phút, hắn đã cảm giác được kỳ lạ, mọi người tầng trên hình như không còn sợ hắn như lúc đầu nữa, giờ lại thêm tiếng hét thảm tại tầng này, hắn liền biết đã xảy ra chuyện.
Sau một hồi gặng hỏi không có kết quả, vì số tiền mất quá lớn, mọi người liền bắt Mạnh Đức, gọi điện báo công an.
“Theo ta được biết, người thân của các ngươi đã được chuyển xuống tầng 3. Có ai biết lý do tại sao không? Hơn nữa tại sao không ở tầng thấp hơn mà phải là 3 tầng này?”
Dĩ nhiên, Quốc Quang cũng không chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy, hắn bước vào phòng, giới thiệu bản thân, tên gì, chức vụ, đến từ đâu, đến đây với mục đích gì. Hiểu lầm rất nhanh được gỡ bỏ, mọi người hài hoà câu thông, Quốc Quang cũng không gặp phải kịch bản cẩu huyết “làm ơn còn mắc oán, cõng nồi thay người khác, chủ tịch giả vờ làm ác nhân và cái kết, v,v…
Chương 40: Chiến đấu. ( Chúc mọi người năm mới vui vẻ. )
“Băng.” m thanh hàng loạt dây cung buông thả lại xuất hiện.
“Sau đó, Mạnh Đức có cử ra nhiều người khoẻ mạnh đi ra ngoài thu thập vật tư. Trước khi ra ngoài, bọn họ được phép đến đây gặp mặt người thân một lát. Đây là toàn bộ những gì chúng ta biết.” Bảo Trâm kết thúc cuộc trò chuyện.
Saucony cũng không né tránh, so với thân pháp, hắn càng tin tưởng cung tên trong tay mình, hắn biết cách s·ú·n·g ống hoạt động, đ·ạ·n khi ra khỏi nòng, chỉ có thể đi theo một đường thẳng. Hắn không nhìn thấy viên đ·ạ·n xuất phát từ đây, nhưng chỉ dựa vào tiếng gió, hắn có thể xác định vị trí của nó, dùng tên bắn chệch đầu đ·ạ·n.
Ba ngày đầu tiên, bọn người Mạnh Đức rất biết điều, rất điệu thấp, dù bị các cư dân xa lánh, cho khẩu phần rất ít cũng không dám hó hé một lời. Cho đến ngày thứ 4, Mạnh Đức bất ngờ phát hiện cơ thể mình đang biến đổi.
Quốc Quang cũng là như vậy, trên tay của hắn, một miếng sắt to, thứ rõ ràng là cửa xe tải bị hắn dùng như lá chắn, thành công đón đỡ nhiều viên đ·ạ·n tiếp theo. Đây là lợi ích của việc xem phim.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.