Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Nói ra quyết định

Chương 11: Nói ra quyết định


“Ồ, ca có thể nói rõ ràng hơn một chút” Cao Phương nhất thời hứng thú, dù sao hắn chưa bao giờ gặp qua zombie cấp 1.

Nguyệt Sinh kể lại một chút sự nhẫn nhịn một cách giảo hoạt cùng tốc độ kinh người của của zombie đó.

“Nó lại như thế âm? cho dù phát ra tiếng cũng không động đậy, thậm chí chờ con mồi đến gần mới t·ấn c·ông” Chưa chờ Cao Phương lên tiếng, một bên Cao Nguyệt đã ngạc nhiên c·ướp lời.

“Tuy là vậy, nhưng có thể đó là bản năng săn mồi của nó. Còn trí óc thì thấp đến mức đáng thương” Nguyệt Sinh kể một chút việc mình trốn ngoài cửa, nhưng con zombie cũng chỉ biết đứng dùng móng tay cào.

“Nếu như vậy, thì chống trả nó vẫn còn dễ hơn nhiều” Cao Phương lên tiếng, một con zombie có tốc độ cùng lực lượng cộng thêm có suy nghĩ như người bình thường thì thật đáng sợ.

“Về việc nó tấn cấp, Nguyệt Sinh ca liệu có suy đoán?” Cao Phương hơi nghiêng người về phía trước.

Nguyệt Sinh không trả lời mà hỏi lại, hắn biết rất có khả năng là Cao Phương đã đi qua hiện trường: “Ngươi nghĩ sao?”

Bị hỏi lại Cao Phương cũng không giận dữ mà chỉ đưa ra suy đoán của mình: “Thường một con zombie muốn tiến hóa, chỉ có thể ăn đồng loại hoặc con người hoặc là quả tiến hóa.” dừng một chút hắn tiếp tục:

“Nhưng con zombie này bị nhốt ở trong nhà, ta đã kiểm tra nhà đó nhiều nhất 3 người, như vậy con zombie ăn 2 người là không thể nào tiến hóa lên cấp 1 như vậy được. Như vậy chỉ còn phương án thứ 3 là ăn quả tiến hóa, đống chậu cây ngoài ban công hầu như chứng minh điều này cũng 8,9 phần 10”

“Suy nghĩ của ta cũng không khác gì nhiều” Nguyệt Sinh khẳng định.

Cao Phương hơi có vẻ do dự, nhưng cuối cùng cũng hỏi ra: “Không biết lúc đánh g·iết con zombie, Nguyệt Sinh ca có phát hiện tinh hạch? Ta…” chỉ là chưa chờ hắn nói xong Nguyệt Sinh đã đáp lời:

“Ta đã nuốt”

Nghe vậy Cao Phương hơi có vẻ tiếc nuối, chỉ nở nụ cười miễn cưỡng: “Ta cũng không có ý gì, chỉ muốn mua lại nếu ca đồng ý thôi, Nguyệt Sinh ca đừng để trong lòng.”

Nguyệt Sinh chỉ khoát tay: “Không có gì” sau đó hắn tiếp tục nói: “Ta ngày mai ra ngoài xem một chút, ngươi có muốn đi cùng?”

Cao Phương ngạc nhiên nhìn về Nguyệt Sinh: “Ca là muốn tìm hiểu thông tin hay là tìm kiếm thức ăn?”

“Cả hai” Nguyệt Sinh đáp.

“Hiện tại cắn cứ mới thành lập, ta tạm thời là không thể rời đi. Nhưng ta sẽ để mấy người đi cùng ca, nếu có gì xảy ra cũng có thể phụ một tay.”

“Ta cũng muốn đi nữa” Cao Nguyệt một bên chen vào.

Cao Phương hơi trầm lại nhìn về em gái mình, thấy nàng có vẻ kiên quyết cũng thôi: “Nguyệt Sinh ca, ngươi thấy như thế nào?”

“Không có vấn đề, nhưng nếu gặp nguy hiểm đừng hy vọng quá nhiều vào việc ta sẽ cứu người khác” Nguyệt Sinh khẳng định.

“Chuyện này… cứ quyết định như vậy đi” Cao Phương còn hơi do dự khi để Cao Nguyệt ra ngoài.

“Tốt, còn có việc?”

“Không, vậy ngươi nghỉ ngơi, ta lui trước” Cao Phương nâng thân thể cao lớn của mình rời khỏi ghế so pha.

Nhìn thấy hai người rời đi, Nguyệt Sinh chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.


“Ngươi làm cái yêu thiêu thân gì?” về đến phòng khách, Cao Phương giận dữ nhìn về em gái.

“Không phải ca rất muốn biết năng lực của hắn sao, lần này ra ngoài chắn chắn hắn sẽ phải sử dụng năng lực của mình. Ta đi theo nhất định có thể quan sát được. Hơn nữa ra ngoài điều tra thông tin cũng rất quan trọng” Cao Nguyệt giọng nói dễ nghe thuyết phục anh trai mình.

“Cũng phải có mạng để đưa thông tin về, ngươi một cái dị năng phục hồi, không có một chút chiến đấu kỹ xảo. Ra ngoài đưa đồ ăn?”

“Dù sao tố chất thân thể của ta cũng lớn hơn người bình thường một chút” nàng không có chút nào lui bước:

“Với lại cảm nhận của ta cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu phát hiện ra vấn đề có thể chạy trước”

Nhìn về phía Cao Nguyệt, Cao Phương cũng chỉ có thể lùi bước, dù sao hắn trước đó cũng đã ngầm đồng ý. Thêm nữa Nguyệt Sinh cũng có vẻ rất mạnh, có thể không có gì xảy ra, hắn híp mắt: “Chỉ lần này”

“Cám ơn ca” Cao Nguyệt vui vẻ, nàng cũng không dám được đà lấn tới. Dù sao đây cũng là chuyện nguy hiểm.


Rất nhanh đã tới bảy giờ sáng.

Từ trên giường ngồi dậy, Nguyệt Sinh nhìn qua rèm cửa sổ: “Cũng nên xuất phát”

Rất nhanh bên ngoài vang lên tiếng chuông.

“Vào đi”

Thấy Thải Vi mang theo một khay đồ ăn đi vào, hắn cũng không khách khí ngồi xuống rót lấy vào miệng đồ ăn.

Sáng nay là 2 tô canh súp, còn có mấy miếng xương ống chìm nổi, cho dù có nhiệt khí bốc lên cũng không ảnh hưởng đến tốc độ ăn của hắn.

Nhìn thấy cách ăn này, Thải Vi cảm thấy đây thật sự không phải hành vi mà con người có thể làm ra. Nàng thấy được trong có có mấy khúc xương ống to tướng, nhưng người trước mắt nuốt xuống như thể nó chỉ là nước vậy.

Chỉ là nàng đột nhiên cảm thấy mọi thứ bắt đầu tối lại, nhìn lên mới biết được là Nguyệt Sinh đã đứng trước mặt nàng. Đột nhiên trong đầu nàng hơi ông ông, chẳng lẽ người này muốn ăn luôn nàng.

Nhìn trước mặt thiếu nữ đã ăn mặc ít lại, nhưng cũng không thể che dấu được đường cong mê người, khuông mặt tinh xảo không bị che phủ bởi thứ chất màu đen. Nguyệt Sinh híp mắt: “Ta ăn xong rồi, thu dọn đi.” sau đó rời đi.

Cảm nhận được bóng đen bao phủ đã rời đi, Thải Vi như trút được gánh nặng, nhưng nàng cũng cảm thấy có chút mất mát.

Cầm lên khay nàng bắt đầu rời đi, cuối cùng cũng không quên đem cửa đóng lại.

Xuống tới tầng 7, đang muốn cảm nhận chút là Cao Phương đang ở đâu, Thì thấy Cao Phương cùng Cao Nguyệt vừa mới ra khỏi phòng.

“Nguyệt Sinh ca” hai người đồng thanh lên tiếng.

“Ừm, đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tối qua ta đã chọn ra mấy thành viên có thể, giờ này chắc bọn họ cũng đã chờ ở tầng 1 rồi” Cao Phương lên tiếng.

“Vậy thì đi thôi”

Bởi vì 3 người đi thang bộ, cho nên quá trình di chuyển rất nhiều người bắt gặp, chỉ là bọn họ cũng chỉ lên tiếng chào sau đó nhanh chóng nhường đường.

Xuống đến tầng 1, bên ngoài hành lang rất nhiều đồ nội thất lớn như tủ, bàn, ghế được bày biện thành một hàng dài. Những vật này sẽ được sử dụng để chắn đường đi nếu như có vấn đề xảy ra.

Nhìn trước mắt 4 người bao lớn bao nhỏ, trong tay cầm ống sắt, áo quần dày cộm, có quen thuộc có lạ lẫm lên tiếng chào hỏi, Nguyệt Sinh chỉ gật đầu cho qua. Trên người hắn chỉ có một cái áo dài cùng quần dài mỏng, lộ ra rất bình thường.

Dù sao với những con zombie biến dị, đống áo quần dày chỉ làm người vướng tay chân, còn đối với những con zombie bình thường, hắn lại không để vào mắt.

Cao Phương lên trước giới thiệu một chút: “Nguyệt Sinh ca, đây là…” sau đó đối với 4 người hắn lên dặn dò một chút rồi quay về Nguyệt Sinh: “Nguyệt Sinh ca, phía dưới cây leo ban ngày sẽ rất chậm, có thể trực tiếp đi qua. Còn về việc tiêu diệt, ta không có nắm chắc”

“Không vấn đề, vậy đi thôi” thanh âm Nguyệt Sinh khàn khàn nhẹ nhàng vang lên.

Thấy 6 người rời đi, Cao Phương cùng nhóm canh gác cũng đi theo xuống đại sảnh.

Nhìn thấy đám dây leo lúc nhúc cùng bị cuốn lên đám cương thi, đám người cũng hơi rùng mình.

Nhưng nhìn thấy Nguyệt Sinh dẫn đầu dẫm lên đám dây leo như đi trên đất bằng, đám người mới lấy dũng khí bước ra. Đám người cảm giác như đang đi trên một đống con trăn đang bò chậm, rất không cẩn thận sẽ trượt chân. Nhưng may mắn, trước khi biến mất trong tầm mắt Cao Phương, không có người nào bị trượt chân cả.

Chương 11: Nói ra quyết định